Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Loại Được Bảo Vệ Số Một Liên Bang

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cánh cửa vừa mở ra là Louis đã đối mặt với một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, anh ta ngơ ngác nhìn đối phương một giây, sau đó thân hình đột nhiên nhảy dựng lên như lò xo rồi lùi về sau mấy bước liên tục, khuôn mặt anh ta đỏ bừng, chần chừ ấp úng nói không lên lời: "Tiểu, tiểu thư, xin hãy tha thứ cho tôi..."

Tours và Grimm đứng dậy trước mặt Đoạn Mạt Nhan như thần canh cửa, bọn họ mỉa mai chế nhạo Louis.

"Tôi còn tưởng là ai, sao lại là anh?"

"Anh muốn làm gì? Cái thứ âm hiểm xảo trá này, đừng hòng tiếp cận lôi kéo làm quen với tiểu thư."

"Quả nhiên husky không phải là giống loài tốt lành gì..."

Nhưng Louis hoàn toàn không nghe được họ nói gì, anh ta có thể cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn xạ giống như một cái máy được vặn hết dây cót vậy.

Anh ta sinh ra trong một gia đình bình dân ở khu 10, tất cả người thân của anh đều được sinh sản thông qua tử ©υиɠ nhân tạo, xuất thân thấp hèn khiến anh ta gần như chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với phụ nữ.

Hóa ra khuôn mặt của họ thực sự giống như những bông hoa mỏng manh, đôi mắt thì giống như sương trên cánh hoa vậy.

Anh ta ngẩng đầu nhìn Đoạn Mạt Nhan với khuôn mặt đỏ bừng, giơ chiếc hộp trong tay lên cao rồi quỳ một chân xuống.

"Tiểu thư cao quý, tôi tên là Louis. Tôi mạnh dạn đoán rằng cô có thể sẽ cần một số đồ vật nên chúng tôi đã cùng nhau thu thập những thứ này, tôi không mong được cô ưu ái, nhưng nếu cô cho phép, mong cô có thể bớt giận, ban cho chúng tôi chút ơn tha thứ được không?"

Nghe anh ta nói thế thì Đoạn Mạt Nhan đang định lấy chai gì đó trong hộp để uống đột nhiên dừng tay lại.

“Trán…”

Có phải người ở chỗ này đều có cách nói chuyện diễn cảm như này không?

"Mọi người không gây tổn hại gì cho tôi cả, nếu muốn xin lỗi thì cũng nên xin lỗi bạn bè của tôi mới đúng." Đoạn Mạt Nhan chỉ vào Grimm và Tours đứng ở hai bên.

Louis nhìn cô đầy mê muội, cảm thấy máu trong người dần sôi lên: “Cảm ơn sự bao dung và độ lượng của cô, tính cách của cô tỏa sáng như vầng trăng sáng rực rỡ vậy.”

"Tiểu thư cao quý, nếu tôi đã vô cùng may mắn thì tôi có thể biết tên cô không?"

Nói rồi, anh ta đứng dậy, tiến về phía trước một cách mất kiểm soát.

Tours và Grimm đang định ngăn anh ta lại thì một bóng người đột nhiên xuất hiện sau lưng Đoạn Mạt Nhan, anh vòng tay qua eo rồi kéo cô lại.

Hai mắt Louis đang dán chặt vào cô gái cũng là người phản ứng lại đầu tiên, anh ta nhanh chóng tiến lên một bước, gần như không cần suy nghĩ đã muốn cướp người ta đi. Thế nhưng, anh ta còn chưa chạm tay vào quần áo Đoạn Mạt Nhan thì đã bị một sức mạnh đẩy ra, toàn thân lùi về sau vài bước.

Chiếc hộp bị lật đổ, đồ đạc bên trong rơi xuống sàn.

Một chai nước tăng lực lăn đến dưới chân Đoạn Mạt Nhan, cô theo bản năng cử động thì vòng tay ôm eo đã rời đi. Những chuyện chỉ xảy ra trong hai giây ngắn ngủi, cô còn chưa kịp phản ứng thì người đàn ông phía sau đã buông cô ra, trở lại với vẻ ngoài lịch sự lễ phép, như thể cái ôm vừa rồi là giả vậy.

Louis bị đá một phát thì cảm giác như thể lục phủ nội tạng đều đau âm ỉ, anh ta lau khóe miệng, đầu óc vừa nóng lên cũng tỉnh táo lại, anh ta cúi người im lặng nhặt chiếc hộp lên, sau đó bình tĩnh nhìn người đàn ông vừa bước ra khỏi cửa đang chặn trước người cô gái.

Trông dáng vẻ của Bùi Tích vẫn rất chật vật, nửa trên cơ thể gần như không có quần áo, trên người có mấy miếng băng quấn lỏng lẻo dính đầy máu.

Louis đã nghe nói về người đàn ông này, anh từng là phó đội trưởng của quân đoàn Mặt Trời Đỏ, cấp bậc thượng tá. Có thể dùng thân phận thường dân để leo lên vị trí này cũng đủ chứng minh thực lực vượt trội của Bùi Tích, người này giống như một con dao đen nhẻm trong tù, vì thân phận quan quân đội của anh nên có rất nhiều người chán ghét, nhưng lại chả mấy ai dám ra tay.
« Chương TrướcChương Tiếp »