Chương 34

Đoạn Mạt Nhan vừa mới tiêu hóa hiện thực rằng mình đã trở thành "con thú quý giá" thì nhìn thấy Bùi Tích quỳ một gối trước mặt mình.

"Tôi có thể cam đoan, chỉ cần bốn người chúng tôi còn sống thì sẽ không bao giờ rời xa em. Nếu có người muốn hại em, vậy chúng nhất định phải giẫm lên ngực chúng tôi."

Giọng nói của anh bình tĩnh đầy mạnh mẽ, sau khi nói xong, Grimm và Tours cũng nhao nhao cúi xuống, thực hiện hành động tương tự. Họ quỳ một gối xuống đất, đặt nắm tay lên ngực, ghi lại lời thề trọn đời bằng nhịp đập của trái tim mình.

"Tôi là thanh kiếm trong bóng tối của cô, là ngọn lửa chống lại cái lạnh, là ánh sáng lúc bình minh, là chiếc kèn đánh thức người đang ngủ. Tôi dâng hiến cuộc sống và vinh quang của tôi cho cô, đêm nay và mỗi đêm đều như vậy."

Đôi mắt của họ lấp lánh với lòng thành kính và sự mong đợi, cứ nhìn chằm chằm vào người đang ngồi lặng lẽ ở kia.

Cho dù là nhiều năm về sau, e là có lẽ bốn người họ cũng không bao giờ quên được, trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, họ đã từng nhặt được một cô gái bí ẩn giữa sa mạc, dường như cô bước qua các vì sao để đến đây, thay đổi quỹ đạo cuộc đời họ.

Đoạn Mạt Nhan nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình trên giường của Murphy, đột nhiên lên tiếng.

"Ừm cái gen tinh lọc đó, mọi người có muốn thử không, nếu không ngại thì để tôi giúp một tay cho?"

Im lặng như tờ, mấy người ngẩng đầu nhìn lên với vẻ kinh ngạc.

Đoạn Mạt Nhan chỉ đang suy nghĩ theo suy nghĩ của người bình thường mà thôi, trận chiến vừa rồi đã chứng tỏ rõ ràng rằng thế giới này đã thay đổi con người trở nên mạnh mẽ và điên cuồng đến mức nào, một lời không hợp là xông vào đánh đấm ngay, nếu không có sự giúp đỡ của đội 5 thì rất có thể qua một thời gian nữa là cô sẽ bị xé tan thành nhiều mảnh mất.

Nhà tinh lọc là một nghề nghiệp quý giá, vì vậy việc thể hiện hết sức mạnh và khả năng của mình có thể làm tăng lợi thế mặc cả để sinh tồn hơn.

Nhưng khi nhìn thấy Tours há hốc miệng, đôi mắt đờ đẫn thì cô lại tự hỏi liệu có phải mình đã ăn nói tự phụ quá rồi không.

"Thế nên, có cái gì không được à?" Đoạn Mạt Nhan nhíu mày.

"Tiểu thư, cô muốn tinh lọc huyết mạch cho chúng tôi à?" Grimm nuốt nước bọt, vẻ mặt không thể tin nổi, nhưng cậu ấy nhanh chóng kìm nén lại, lộ ra nụ cười gượng gạo.

“Tôi nhất định phải nói thật cho cô, những người có thể được tinh lọc đều phải trải qua sự tuyển chọn gắt gao, trừ khi họ có cấp bậc quân hàm cao hoặc có công lao, hơn nữa phải cống hiến rất lớn…” Giọng nói của cậu ấy càng ngày càng thấp.

Vì vậy, người được tinh lọc còn phải giành được giải Nobel nữa.

Đoạn Mạt Nhan nhìn về phía Bùi Tích ở bên cạnh, tỏ vẻ thắc mắc với anh.

"Tôi tưởng chúng ta đã là bạn bè rồi, tôi muốn giúp đỡ bạn bè mình mà còn cần phải xin phép người khác nữa à?"

Bùi Tích cũng hơi ngạc nhiên, nhưng hiển nhiên là sẽ đồng ý với mọi yêu cầu của cô một cách vô điều kiện, gần như không chút do dự, người đàn ông cao lớn đã nửa quỳ trước mặt cô.

Anh cúi cái đầu kiêu ngạo, cụp mắt xuống: “Tôi tôn trọng mọi quyết định của em.”

Dưới ánh mắt vây xem của người khác, Đoạn Mạt Nhan lại kích hoạt sức mạnh thần bí trong cơ thể mình lần nữa.

Vừa rồi khi cô sử dụng nó lên người Murphy hoàn toàn là một sự trùng hợp, bây giờ nhìn lại thì thứ này còn thần kỳ hơn cô tưởng tượng nữa.

Răng nanh và dấu vết trên mặt của Bùi Tích lộ ra, anh nhắm mắt lại, trên trán mồ hôi xuất hiện, trông có vẻ rất vất vả.

Lần sử dụng thứ hai thứ này khiến cô phát hiện ra hai vấn đề, một là sức mạnh của bản thân tồn tại ở mức có hạn, nó giống như trong cơ thể cô có một cái cây, trên đó kết đầy những quả màu vàng, cô hái một quả đưa cho người khác thì cái cành đó sẽ bị trống, lúc trước cô đã hái cho Murphy một quả, tạm thời nó vẫn chưa mọc lại. Nếu sức mạnh tinh lọc quý giá này là nguồn tài nguyên không thể tái tạo thì có thể nói, tương lai của nhân loại sẽ rất khó khăn.