Chương 23

“Chết trên đường đi là chuyện thường gặp thôi mà.”

Dần dà, có vài người bắt đầu bước lên để cứu chữa cho những người bị thương. Đột nhiên, tên gầy đang kêu la om sòm bỗng trở mình bật dậy. Hắn lảo đảo, rồi nhe răng há miệng và lao về phía người đứng gần nhất.

Người nọ vốn đã lấy băng gạc ra để băng bó cho hắn. Nhưng khi thấy vậy, anh ta không chần chừ mà lập tức rút dao chém thẳng vào ngực tên gầy, tạo ra một vết cắt thật dài, máu tuôn ra như suối.

Đoạn Mạt Nhan cảm thấy tốc độ phản ứng khi tự vệ của người nọ nhanh đến mức khó tin. Tuy nhiên, điều thực sự đáng sợ hơn nữa là, tên gầy vữa nãy còn kêu la thảm thiết, nay lại như thể mất hết cảm giác đau đớn. Hắn không ngừng nhe răng, phát ra những tiếng gầm gừ rùng rợn, dường như đã quên mất mấy vết thương chí mạng trên người mình.

Máu của tên gầy chảy lênh láng khắp nơi, mấy người xung quanh nhìn hắn đầy cảnh giác, dần dần vây lại thành một vòng tròn.

Sau đó, một chuyện kinh khủng hơn nữa đã xảy ra, người rút dao tự vệ ban nãy bước lên một bước, rồi tiếp tục chém lên người tên gầy. Những người xung quanh không những không ngăn cản, mà tất cả đều đồng loạt rút vũ khí tiếp đó bắt đầu tấn công tên gầy...

Chuyện tiếp theo, Bùi Tích không cho cô nhìn nữa. Anh đứng chắn trước mặt cô, dùng thân hình cao lớn của mình để che khuất tầm nhìn của cô.

Đoạn Mạt Nhan chớp mắt, bối rối: “Tại sao bọn họ không cứu hắn?”

Bùi Tích mở miệng đáp: “Hắn sắp biến thành loài Sa Đoạ rồi.”

Đoạn Mạt Nhan ngẩn người.

Điều này khiến cô nhớ lại thời điểm trong quá khứ, khi những người nhiễm virus zombie cũng bị đối xử như vậy. Họ bị xua đuổi, bị bỏ rơi, cuối cùng là bị chém chết chỉ với một nhát dao.

Đoạn Mạt Nhan đột nhiên hiểu ra một chuyện: Dù tỉ lệ nam nữ có mất cân bằng, dù có duy trì mức độ tăng trưởng dân số nhờ vào công nghệ, thì sao chứ? Gen ô nhiễm và số lượng quái vật ngày càng tăng, con người chỉ có thể chết dần chết mòn. Đây là một tương lai không lối thoát, một kết cục chắc chắn dẫn đến diệt vong.

Khi xác của tên gầy từ từ ngã xuống, một người khác vẫn còn sống, bỗng nắm chặt tay của người bên cạnh, mắt anh ta đong đầy sợ hãi: “Chúng đang tiến hóa, chúng có suy nghĩ, chúng sắp đến, chúng sắp đến rồi!”

“Anh đang nói về ai thế?” Người kia nghi ngờ hỏi.

...

“Loài Sa Đoạ!”

Khu 11, châu Ovivia.

Bầu không khí trong pháo đài nơi quân phòng vệ đóng quân trở nên cực kỳ căng thẳng vì một loạt sự kiện diễn ra gần đây. Binh lính từ cấp cao đến cấp thấp đều có phần lo lắng.

“Thưa chỉ huy, hiện tại năm chiếc máy bay không người lái được phái đi đều chưa quay lại. Tín hiệu phản hồi cuối cùng nhận được chính là chúng bị mất liên lạc khi tiến sâu vào khu không người, có khả năng là bị ai đó bắn hạ.” Một sĩ quan phụ tá trẻ báo cáo.

Joyce Duncan nghe vậy hừ một tiếng: “Cần gì phải đoán, chắc chắn là đám tù nhân đang ăn no chờ chết kia làm.”

Trước mặt y là một màn hình điện tử khổng lồ hiển thị bản đồ nội thành của toàn bộ khu 12, bao gồm sa mạc mênh mông, đầm lầy hôi thối, hồ muối khắc nghiệt và những dãy núi bí ẩn.

Trên bản đồ có năm điểm màu đỏ được đánh dấu đang nhấp nháy, lần lượt được gán mã từ A1 đến A5. Gần ranh giới của năm nhà tù này là một đường phòng tuyến dài màu vàng, được đánh dấu bằng hình chữ I. Đây chính là biên giới chiến lược giữa khu 11 và khu 12.

Ở góc phải phía trên cùng của màn hình, có một con số đang liên tục nhấp nháy, mỗi giây đều xảy ra biến đổi không ngừng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, con số đã nhảy từ ba chữ số lên bốn chữ số.

Joyce liếc nhìn: “Số người tử vong trong nhà tù A1 đã tăng lên một nghìn. Louis, lệnh tấn công khẩn cấp trong tình huống đặc biệt đã được Chính phủ Liên Bang ban hành hay chưa?”