Chương 20

Anh khẽ cúi và đầu nói, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cô, khiến Đoạn Mạt Nhan có cảm giác như mình đang bị một con báo vây nhốt.

Bùi Tích mang trong mình khí chất hoang dã cực kỳ mạnh mẽ, và nét hoang dã ấy đã bị gen báo đốm của anh ảnh hưởng sâu sắc. Ánh mắt anh khi cúi xuống nhìn người khác, ẩn chứa sức quyến rũ mãnh liệt. Nói không ngoa, nếu đặt trong quá khứ, anh chắc chắn sẽ làm đám đàn bà con gái từ tám tới tám tám tuổi mê mệt.

Tiếc thay, Đoạn Mạt Nhan lại là một cô gái máu lạnh, từng tay không gϊếŧ zombie. Cô quay đầu tránh ánh mắt rực lửa của anh: “Vậy thứ anh vừa tiêm có liên quan đến việc kiểm soát gen cuồng hoá ư?”

Bùi Tích ngạc nhiên trước sự nhạy bén của cô, anh mỉm cười và đáp: “Đó là một loại thuốc ức chế do Viện công nghệ nghiên cứu và phát triển, có thể giúp làm giảm tình trạng bệnh thú hóa. Nhưng việc sử dụng lâu dài sẽ dẫn đến kháng thuốc, tên viết tắt là ATP (disodium adenosine triphosphate), hiện tại tác dụng của nó còn rất hạn chế.”

Đoạn Mạt Nhan vừa suy ngẫm vừa gật gù. Theo như lời anh nói, loài người trong Tân Liên Bang có vẻ cũng sắp đến lúc biến thành quái vật hết, chẳng khác gì thế giới zombie mà cô từng sống.

Bùi Tích lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt trầm ngâm của cô, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một sự ấm áp kỳ lạ. Anh vô thức hạ giọng, sợ đánh vỡ sự bình lặng trong khoảnh khắc này.

“Nhưng có một loại người đã tạo ra ngoại lệ.” Thấy ánh mắt Đoạn Mạt Nhan quay trở lại nhìn mình, Bùi Tích thấy hơi vui vẻ trong lòng.

“Trong những năm hỗn loạn ấy, tỷ lệ tử vong của phái nữ rất cao, dẫn đến sự suy giảm nghiêm trọng về mặt dân số. Sau kỷ nguyên mới, tỷ lệ sinh tiếp tục giảm, dẫn đến tỷ lệ giới tính phát triển cực kỳ mất cân bằng.”

“Nhưng có vẻ như ông trời lại ưu ái phái nữ hơn. Gen của họ ổn định và ít có nguy cơ cuồng hoá hơn. Hơn nữa, một số ít phái nữ đã tiến hoá thêm một năng lực được gọi là ‘nhà thanh lọc’...”

Móng vuốt lạnh như băng của anh vuốt nhẹ mặt cô, Đoạn Mạt Nhan cảm nhận được sự đυ.ng chạm ngắn ngủi ấy.

“Nhà thanh lọc là gì?”

“Là ánh sáng của hy vọng.”

Chưa đợi Bùi Tích giải thích kỹ càng, đám thanh niên nằm trên sàn đã tỉnh giấc. Tours đẩy mạnh bàn chân đang vắt ngang mặt mình ra rồi mắng: “Chẳng trách mà tôi cứ mơ thấy ăn bánh mì thiu, hóa ra là cậu!”

Murphy gãi đầu, cười hê hê.

Bùi Tích nhìn bọn họ, sau đó cầm áo khoác rồi quay người bước ra ngoài: “Tôi đi mua đồ ăn.”

Từ phía sau, tiếng các thành viên trong đội nói chuyện sôi nổi với Đoạn Mạt Nhan liên tục vọng lại. Bùi Tích đi thẳng, không hề ngoảnh lại, anh băng qua những hành lang chật hẹp để đến sảnh nghỉ rộng lớn và trống trải.

Lúc này, hầu hết tù nhân vẫn chưa dậy, nhà tù A3 trông giống như một thành phố ma. Ông chủ quầy thức ăn ngáp ngắn ngáp dài, tay phải khuấy nồi khoai tây nghiền một cách máy móc.

Bùi Tích đứng trước mặt ông ta để chờ, nhưng anh hơi thất thần, đến mức không nhận ra có ai đó đã đứng bên cạnh mình.

“Eric, cho tôi một phần.” Nhiêu Nhạc chống một tay lên quầy rồi gọi ông chủ.

Anh ta vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, nhưng dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi, trên vạt áo dính đầy vết máu, còn bị rách lỗ chỗ.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bùi Tích nhíu mày, thực lực của tiểu đội sáu không phải là yếu.

“Đừng nhắc nữa, hôm qua đội chúng tôi đi hỗ trợ đội bốn mươi. Nhưng đội trưởng bên đó đúng là thằng ngu, cứ nhất quyết lao đầu vào đám Sa Đoạ, hại ông đây lãng phí nguyên một băng đạn.” Nhiêu Nhạc kêu ca đầy bực tức: “Gần đây bầy Sa Đoạ từ sa mạc tràn ra càng ngày càng nhiều, sức lực còn mạnh hơn hẳn. Không có vũ khí nóng thì không thể xử lý được.”

Hai người im lặng nhìn nhau. Một lát sau, thức ăn của Bùi Tích đã được chuẩn bị xong, anh nhìn chằm chằm vào ổ bánh mì được đựng trong túi.