Chương 16

Đoạn Mạt Nhan mơ màng lắc đầu. Niềm tin vững chắc ban đầu của cô giờ phút này bỗng trở nên lung lay. Liệu có phải cô đã xuyên không đến một vũ trụ song song rồi chăng?

“Vậy, em đến từ... Trung Quốc hai trăm năm trước.” Bùi Tích đánh giá biểu cảm của cô, tiếp tục nói: “Khác với quốc gia trước đây của em, hiện tại Liên Bang Thế giới do bảy châu lục cai quản. Mỗi châu có một nguyên thủ tối cao, được bầu cử bởi Nghị viện. Ngoài ra, quyền lập pháp và tư pháp lần lượt do Nghị viện và Tòa án tối cao nắm giữ. Mỗi châu lại được phân thành từ một đến mười hai khu hành chính. Nơi em đang ở là khu 12 của châu Ovivia.”

Bùi Tích nói một hơi dài, nhưng thực ra Đoạn Mạt Nhan chẳng nghe lọt tai được bao nhiêu. Cô nhìn tấm bản đồ trong tay Murphy, những mảng lục địa vẫn còn đó, nhưng không còn biểu tượng con gà trống phương đông* quen thuộc nữa. Cả người cô đột nhiên trở nên suy sụp trong nháy mắt.

(* Hình dáng của Trung Quốc trên bản đồ thế giới gần giống một con gà trống.)

Dù đường xa vạn dặm, người lữ khách vẫn kiên trì trở về nhà. Gió tuyết mưa giông cũng không thể ngăn cản bước chân. Nhưng chẳng ai có thể diễn tả được cảm giác mãi mãi không thể về quê nhà tàn nhẫn đến nhường nào.

Có lẽ vì thấy biểu cảm thất vọng tột cùng của cô, nên đám nam thanh niên ngồi thành hàng bên dưới bắt đầu cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.

Murphy vội vàng lên tiếng: “Tiểu thư, cô đừng lo. Mặc dù... mặc dù Trung Quốc đã không còn, nhưng dòng máu Trung Hoa vẫn tiếp tục tồn tại. Tours đây cũng có một phần mười sáu huyết thống Trung Hoa. Tôi nhớ ông cố cậu ấy chính là người Trung Quốc, đúng không?”

Bị vỗ bộp bộp vào lưng, Tours ngơ ngác một lúc, rồi lập tức gật đầu lia lịa. Cho dù anh ấy cũng không biết rốt cuộc mình có ông cố tổ nào như vậy hay không.

Đoạn Mạt Nhan bị hai người kia thu hút sự chú ý, cảm giác thất vọng bỗng bị cắt ngang, làm cho biểu cảm của cô trở thành ngạc nhiên pha lẫn mơ hồ.

Bùi Tích ngồi gần cô nhất, bèn thở dài một tiếng: “Chuyện em đến từ Trung Quốc tốt nhất đừng nói với người khác. Tiểu đội chúng tôi sẽ giữ bí mật cho em. Khu 12 rất nguy hiểm, ở đây không có người tốt, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em... Và mong rằng em có thể tin tưởng chúng tôi.”

Anh vừa dứt lời, những người khác cũng đồng loạt nhìn cô với ánh mắt ngập tràn hy vọng.

Bùi Tích tiếp tục thuyết phục bằng chất giọng đầy cuốn hút: “Hiện tại ngôn ngữ chung của Liên Bang là tiếng Trung và tiếng Anh, vì số lượng người sử dụng chúng rất lớn. Chỉ cần văn hóa còn tồn tại, dòng máu sẽ không bị tuyệt diệt.”

“Tôi họ Bùi, tên Bùi Tích. Đây cũng là họ truyền thống của Trung Quốc, phải không?”

Đoạn Mạt Nhan gật đầu thật mạnh.

Mũi cô hơi cay cay, bèn cúi đầu cầm bánh mì ăn thêm vài miếng nữa.

Trong căn phòng nhỏ đơn sơ, cơn gió nhẹ ngoài cửa sổ khẽ thổi tung vài lọn tóc bên má thiếu nữ. Mấy thanh niên của tiểu đội năm ngồi cạnh giường lặng lẽ ngắm nhìn. Cả Liên bang chẳng ai biết rằng lúc này họ đang bảo vệ một báu vật vô giá.

Bùi Tích vươn tay, dùng ngón cái lau đi một ít vụn bánh còn dính ở khóe miệng cô, sau đó anh đưa ngón tay lên môi mình và liếʍ một cách hết sức tự nhiên.

Đoạn Mạt Nhan: … Ông anh ơi, tiết chế chút đi.

Bùi Tích chỉ về phía sau, nơi có mấy đồng đội đang trông rất căng thẳng: “Chúng tôi là tiểu đội năm, ở trại giam A3 này có tổng cộng bốn mươi sáu tiểu đội, được xếp hạng dựa trên sức mạnh tổng thể.”

Tiểu đội năm chỉ có bốn người, so với quy mô mấy chục người của các đội khác, chỉ một câu nói ngắn gọn như vậy đã đủ để chứng tỏ sức mạnh phi thường của anh.

Những người khác cũng thi nhau giới thiệu bản thân, tình cảnh hệt như một buổi xem mắt.

“Tiểu thư. Tôi là Murphy, năm nay 20 tuổi! Cấp độ thiên phú của tôi là S. Gen gốc của tôi có 50% là chó ngao, 20% là chó vàng. Bình thường tôi ăn gì cũng được, cực kỳ dễ nuôi, càng không có bất kỳ tật xấu nào!”