Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Loại Được Bảo Vệ Số Một Liên Bang

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong hoàn cảnh vô cùng thiếu thốn tình cảm như vậy, được tận mắt nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bằng xương bằng thịt chắc chắn đã khiến trái tim của đám thanh niên rung động một cách sâu sắc.

Bùi Tích không quan tâm đến dấu tay trên mặt mình, anh trở tay ném bộ quần áo tác chiến dành cho đàn ông qua cửa sổ, sau đó quay lại, khoanh chân ngồi xuống mặt sàn bên cạnh cô.

Khi anh cử động, mấy chàng trai đang sững sờ trước cửa cuối cùng cũng nhúc nhích cơ thể cứng đờ của mình. Cả đám ngồi xuống sau lưng Bùi Tích, xếp thành một hàng, sau đó ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ khó tả: không phải ánh mắt thù địch, mà như cách người lạc giữa sa mạc nhìn một con thằn lằn.

Đoạn Mạt Nhan lặng lẽ quan sát đám đàn ông cường tráng, ăn mặc thô kệch ấy trong một lúc. Chỉ cần cô cử động nhẹ, ngay lập tức sẽ cảm nhận được sự căng thẳng và phấn khích tỏa ra từ họ. Nếu ánh mắt có nhiệt độ, chắc chắn cô đã bị nướng chín từ lâu rồi.

Bụng cồn cào vì cơn đói. Đoạn Mạt Nhan khẽ nhấn tay trái lên chỗ dạ dày đang đau nhói, cảm thấy cả cơ thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ. Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa mà khẽ lên tiếng: “Các anh, rốt cuộc là ai? Đây là đâu?”

Có lẽ do đã lâu không uống nước, nên cổ họng trở nên khô rát, giọng nói của cô nghe thật khẽ khàng, vang bên tai người ta như chiếc lông vũ nhẹ tênh lướt giữa không trung.

Bùi Tích nhận ra tình trạng cơ thể cô. Anh gõ tay vào chiếc tủ sắt màu bạc ở đầu giường, cửa tủ lập tức bật ra. Sau đó anh lấy ra một vật nhỏ từ bên trong, vì bình chứa mờ đυ.c nên không rõ bên trong đựng thứ gì.

“Đồ uống dinh dưỡng, uống đi.” Cân nhắc đến dấu tay trên mặt vẫn chưa kịp mờ, nên Bùi Tích không tiến lại gần cô nữa. Anh chỉ đặt chai nhỏ lên giường rồi rút tay về.

Đoạn Mạt Nhan suy xét lại tình cảnh của mình, tự cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, cô không chết khát thì cũng chết đói. Vì thế, cô không khách sáo mà nhận lấy chai chất dinh dưỡng. Hương vị khi vào miệng có hơi chua, không ngọt lắm.

Tuy nhiên, với những người sống sót sau ngày tận thế, có thứ gì mà chưa từng ăn qua. Cô chỉ mới ăn một con thằn lằn nướng không gia vị, nên Đoạn Mạt Nhan hoàn toàn không kén chọn, ngửa đầu uống cạn chai dinh dưỡng chỉ trong một hơi.

Thấy cô uống cực kỳ nhanh, Murphy ngồi bên cạnh chợt bừng tỉnh. Anh ta lục trong chiếc túi mình mang theo, rồi lấy ra một ổ bánh mì đen được gói cẩn thận, sau đó thử thăm dò mà đưa về phía cô.

“Tiểu… Tiểu thư… Đây là bánh mì đen, mời cô dùng.” Murphy nói thật khẽ, như sợ nói to quá sẽ thổi bay cô đi mất.

Đoạn Mạt Nhan nhận ra người trước mặt chính là chủ nhân thực sự của chiếc đồng hồ mà cô nhặt được. Vết thương trên đùi anh ta có vẻ chưa lành hẳn, băng gạc vẫn còn vương vài vệt máu. Anh ta có vẻ ngoài của một cậu thiếu niên chừng mười chín tuổi, đôi mắt đen láy long lanh đang nhìn cô đầy mong chờ.

Đoạn Mạt Nhan nhớ lại cảnh họ chiến đấu để cứu mình, bèn cúi đầu, dùng hai tay nhận lấy ổ bánh mì: “Cảm ơn.”

Tiếp đó ánh mắt của Murphy chợt ngập tràn hạnh phúc, đôi đồng tử màu hổ phách lấp lánh như ánh sao. Những người còn lại cũng nhìn cô bằng ánh mắt tương tự, nhưng tất cả đều kết thúc khi Đoạn Mạt Nhan không màng hình tượng, bắt đầu nhai ngấu nghiến miếng bánh, như một cơn bão quét sạch mọi thứ.

Những cô gái sinh ra trong thời kỳ tận thế, đâu còn khái niệm ăn chậm nhai kỹ hay phép tắc trên bàn ăn như tay trái cầm nĩa, tay phải cầm dao, đầu đũa không được giao nhau… Những thói quen tốt ấy đã chìm sâu vào dòng chảy lịch sử của loài người cả rồi.

Mỗi ngày họ chỉ nhận được một ít lương thực từ trại trẻ mồ côi để cầm hơi. Nếu ăn chậm, có thể sẽ bị đám trẻ lớn hơn cướp mất. Chưa kể, ở mấy căn cứ nghèo khổ hơn, chẳng biết mỗi ngày có bao nhiêu người chết đói.
« Chương TrướcChương Tiếp »