Chương 91: Cường giả chân chính

Những ngày gần đây, không khí u ám bao trùm toàn bộ tam cốt phái, đệ tự tam cốt phái càng ngày càng ít, biến mất một cách bí ẩn. Những người còn lại gương mặt cũng trở lên chán nản, u uất. Không có hi vọng.

Lâm Vũ đứng trong tàng kinh các của tam cốt phái, từ khi nhập môn cho đến nay, hắn đã xem rất nhiều công pháp, võ kỹ. Nhưng tất cả đều là hạ phẩm công pháp, trung phẩm công pháp cũng chỉ có một hai quyển. Lâm Vũ suy nghĩ rất đơn giản. Hắn muốn dựa vào sáng tạo quyết. Tạo ra một hướng đi hoàn toàn mới cho bản thân. Một quyền chứa vạn đạo, vạn đạo trong một quyền, một quyền phá vạn đạo. Đó chính là điều Lâm Vũ hướng tới.

Lâm Vũ bước ra khỏi tàng kinh các, nhìn hộ sơn đại trận đã được tu sửa hoàn thành, Lâm Vũ không khỏi thở dài. Mưa gió sẽ bắt đầu nổi lên. Hắn đã làm tốt nhất có thể. Đến cuối cùng ai sống ai chết. Hắn cũng không dám chắc. Có thể hắn sẽ mất mạng vì quyết định điên rồ của mình. Có thể hắn sẽ sống sót. Thứ duy nhất có thể trả lời cho tất cả chỉ có tử kỳ đang đếm ngược từng giây từng phút mà thôi.

Trong vườn linh dược, Lâm Vũ nhìn heo mập, bình tĩnh nói.

“Heo mập, ta cũng không dấu ngươi. Thực ra tam cốt phái là một cạm bẫy chết người. Nếu ta đoán không nhầm, chẳng bao lâu, cả tam cốt phái cũng chẳng còn. Đến lúc đó vì mạng sống, ngươi hãy làm tất cả những gì mình có thể”

Heo mập tuy ngu ngốc, nhưng nó biết liên quan đến mạng sống. Lâm Vũ không bao giờ nói đùa. Cho dù Lâm Vũ có nói đùa. Nó cũng sẽ tin là thật. Nó sống đến hôm nay, không phải bởi vì nó may mắn. Liên quan tới mạng sống, nó sẽ làm tất cả để sống sót. Nó sống sót, bởi vì nó đủ bản lĩnh sinh tồn trong cái thế giới điên cuồng này.

Trên cánh đồng hoa, tại núi Tứ Nguyệt. Vân Phong ánh mắt đượm buồn thở dài.

“Giai Di muội chọn Lâm Vũ mà không chọn ta sao. Ta có thể cho muội tất cả.”

Giai Di không do dự trả lời.

“Xin lỗi Vân Phong sư huynh, người muội thích là Lâm Vũ”

Vân Phong gương mặt tràn đầy đau khổ cùng buồn bã nhưng vẫn cố nở ra một nụ cười ấm ấp.

“Cây tuyết liên sâm vạn năm này ta tặng muội. Muội hãy dùng nó nấu canh tặng Lâm Vũ, ta đảm bảo tu vi của Lâm Vũ sẽ tăng mạnh, có khi may mắn sẽ đột phá. Đến lúc đó muội hẹn Lâm Vũ ở đây. Lâm Vũ chắc chắn sẽ rất cảm động. Muội nghĩ mà xem, trong khung cảnh thơ mộng, tặng người mình thích món mình tự làm, giúp họ tăng cường thực lực. Đến lúc đó Lâm Vũ chắc chắn sẽ không từ chối muội”

Giai Di nghe vậy liền đỏ mặt, nhưng đại sư huynh Vân Phong nói rất đúng.

“Vậy xin đa tạ đại sư huynh”

Giai Di nhận lấy cây tuyết liên sâm vui vẻ rời đi, bỏ lại Vân Phong đang mỉn cười nham hiểm. Ánh mắt tràn đầy ác độc cùng điên cuồng. Cây tuyết liên sâm đó chính là thuốc độc, độc không có thuốc giải. Ăn vào chỉ có một con đường chết. Tự tay cho người mình thích, ăn thuốc độc đến chết. Ha ha...không phải hắn độc ác, mà thế giới này vốn là vậy, hắn chỉ đi theo nó mà thôi.

“Lâm Vũ hãy tận hưởng món ăn cuối đời đi ha ha”

Giai Di vui vẻ mang canh làm từ tuyết liên sâm đến tìm Lâm Vũ, nàng rất mong chờ Lâm Vũ sẽ bất ngờ trước món quà của nàng. Đại sư huynh Vân Phong thật tốt. Đã giúp nàng rất nhiều, còn chỉ nàng cách gây ấn tượng với Lâm Vũ. Sau khi việc này thành công. Nàng nhất định sẽ cảm ơn đại sư huynh Vân Phong.

Trước mưa gió sắp tới, Lâm Vũ vẫn bình tĩnh cùng hắc cẩu, heo mập, sổ sinh tử ngồi bên nhau thưởng thức các món ăn đạm bạc, chỉ có cơm trắng, rau dưa và một chút thịt yêu thú.

Đối với Lâm Vũ chỉ cần lấp đầy cái bụng là hắn đã thỏa mãn. Nhớ lúc trước hắn ở mỏ hắc thạch, một hạt cơm cũng không có mà ăn, đồ ăn ở đó không phải dùng cho người, đến chó cũng chẳng cần, vì mạng sống hắn phải cắn răng nuốt vào bụng. Sau khi trốn khỏi mỏ hắc thạch, hắn liên tục lang thang trong rừng, tìm kiếm rau, quả dại để ăn, vừa chua vừa chát, lại đắng ngắt. Hắn lúc đấy không tiền, không thế, không thực lực. Chỉ một con điểu kê cũng có thể truy sát hắn ba ngày ba đêm. Hắn có thể săn được yêu thú sao.

Sau đó hắn rơi xuống Phàm Nhân Vực, mỗi ngày chỉ có cơm trắng, rau dưa, cùng củ cải. Nhưng hắn rất hạnh phúc. Hắn chỉ muốn sống như vậy đến cuối đời. Cuốc đất, trồng rau. Nhưng Vân Long xuất hiện, phá hủy mọi thứ của hắn.

Hắn đến Ô Quy Thành. Chịu đói,chịu khổ ba ngày ba đêm vì túi tiền bị trộm mất. Sau đó hắn vào hàn gia, bị ép trở thành một tên coi ngựa. Phải ngủ ở chuồng ngựa chịu đói chịu rét. Cơm ăn cũng không đủ no.

Hắn muốn vào bí cảnh, kiếm chút linh thạch. Nhưng vào đó chỉ toàn là cạm bẫy cửu tử nhất sinh. Không một ai sống sót rời đi bí cảnh ngoài một mình hắn. Hắn cũng chỉ may mắn thoát chết trong gang tấc trước cạm bẫy ác độc Ôn Lão Ma tạo ra.

Hắn đến cổ mã bạch thành, bị Y Độc Ma bắt đi, lúc đầu thứ hắn ăn chỉ toàn là độc dược. Những loại độc hắn không biết tên.

Về sau hắn đến Âm Giới. Hắn tưởng rằng cuộc sống yên ổn đã đến với hắn, thì Hứa Vô Tâm xuất hiện. Một lần nữa hắn mất tất cả.

Hắn trở về Đại Vận Thế Giới một lần nữa. Bắt đầu cuộc sống nay đây mai đó.

Hoàng Minh Tín muốn gϊếŧ hắn, Vân Long muốn gϊếŧ hắn, Hàn Đông muốn gϊếŧ hắn, Hứa Vô Tâm muốn gϊếŧ hắn...Cả thiên hạ này đều muốn hắn chết

Hắn cảm thấy mình dần hắc hóa. Trái tim hắn ngày càng trở lên lạnh lùng vô cảm. Nhiều lúc hắn chỉ muốn một quyền đập tan tành cái thế giới này thành trăm mảnh, nghiền nát nó thành tro bụi.

Là hắn sai, hay cái thế giới này sai.

Là hắn điên, hay cái thế giới này điên.

Hắn đã chết rất nhiều lần, bị phản bội rất nhiều lần, hắn hi vọng rất nhiều lần, cũng thất vọng rất nhiều lần.

Hắn thường rất hâʍ ɦộ các nhân vật chính trong các cuốn tiểu thuyết xuyên không, có thể tiêu tiền như rác. Sơn hào hải vị không dứt miệng. Mỹ nữ thành bầy. Thế Gian chỉ như một trò đùa xoay xung quanh nhân vật chính. Mà có khi thế gian này cũng chỉ là một trò đùa. Một trò đùa hiểm ác xoay xung quanh hắn.

“Lâm Vũ, Giai Di thích ngươi. Ngươi không biết sao”

Trước câu hỏi của hắc cẩu, Lâm Vũ không khỏi thở dài. Nhìn nên bầu trời.

“Ta biết, nhưng chuyện tình cảm mới là thứ khó nghĩ nhất. Ta đã liên tục thất bại trong tình cảm, ta không biết nên đối mặt với nó thế nào. Hơn nữa ta đang ở trong cạm bẫy của kẻ thù, sinh tử không rõ. Giai Di nếu quá thân cận với ta sẽ bị liên lụy.”

“Ha ha, Kẻ phụ lòng tất cả nữ tử trong thiên hạ, lại có thể nói ra được câu này sao, quả là nực cười”

Âm thanh trong trẻo của hệ thống vang lên. Tuy Lâm Vũ rất ghét cẩu hệ thống. Chỉ muốn cẩu hệ thống biến mất khỏi người hắn. Nhưng người hiểu hắn nhất trên thế gian này lại là cẩu hệ thống. Cẩu hệ thống luôn hiểu hắn muốn gì, thích gì, hắn vui hay buồn, cẩu hệ thống đều hiểu. Hiểu tất cả về hắn, thật nực cười.

“Hệ thống, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không”

“Hệ thống sẽ luôn lắng nghe kí chủ”

Một âm thanh trong trẻo đáp lại lời Lâm Vũ.

“Ta mạnh như vậy sao, có thể phụ lòng tất cả mọi nữ tử trong thiên hạ.”

“Kí chủ rất mạnh, kí chủ biết tất cả mọi công pháp trên đời, biết tất cả mọi bí mật trên đời, kí chủ biết tất cả mọi thứ trên đời”

“Vậy ngươi nói xem, vì sao ta lại không có gì cả”

“Kí chủ đã từng nói...”

Lâm Vũ nở ra một nụ cười, tuy không biết hắn nói câu đó bao giờ. Nhưng cẩu hệ thống nói không sai. Hắn rất thích.

“Cường giả không phải dựa vào kiếp trước hay kiếp sau, cũng không phải dựa vào công pháp hay võ kỹ, càng không phải dựa vào đan dược hay pháp bảo. Cường Giả Chân Chính Chỉ Dựa Vào Chính Bản Thân Mình”