Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Lộ Thành Thần

Chương 79: Chinh phục

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đại hội tranh bá vẫn tiếp tục kéo dài. Kẻ yếu sẽ phải rời đi. Chỉ có kẻ mạnh nhất. Mới có tư cách là người đứng cuối cùng. Các trận chiến càng ngày càng khốc liệt. Tàn phế đã là may mắn. Máu đã nhuộm đỏ cả võ đài. Thực lực không bằng người, bị gϊếŧ chết ai có thể nói gì. Nhân tính sao. Trong thế giới này liệu còn nhân tính. Kẻ yếu bị kẻ mạnh gϊếŧ chết đã trở thành điều bình thường không cần bất kỳ lí do. Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ. Kẻ yếu đến quyền sống cũng không có. Tỷ võ còn đòi nương tay, đao kiếm còn phải mọc mắt để không gϊếŧ chết đối thủ, phải dùng thực lực vừa đủ để đánh đối thủ thất bại. Đây là điều ngu xuẩn nhất cũng là điều nực cười nhất trong thế giới điên cuồng này. Ngươi nương tay, ngươi chết.

Chỉ còn chưa đến mười trận nữa đại hội tranh bá sẽ kết thúc. Người chiến thắng rất nhanh sẽ được tìm ra.

Lâm Vũ nhìn xuống võ đài, khuôn mặt đen lại. Thế hệ trẻ tấu hài mạnh nhất lịch sử lại có thể đi vào top mười. Đến bây giờ, Lâm Vũ có ngu đến đâu cũng biết mình bị lừa. Thế gian quá hiểm ác, hại hắn không tiền, không bạc, không linh thạch.

“Trận đấu vòng một trăm Nhu Nhu với Hoa Thư Phong”

Lâm Vũ hào hứng, một trận đấu đáng mong chờ sắp được diễn ra. Một cô gái yếu đuối, chỉ biết sợ hãi la hét lại may mắn vô cùng. Đối thủ không trượt chân rơi xuống võ đài, thì lại vấp ngã hôn mê bất tỉnh.

Hoa Thư Phong cũng may mắn không kém. Liên tục gặp các đại thụ, vừa gặp liền yêu hắn mà bỏ cuộc. Ai sẽ là người chiến thắng. Thật khó đoán.

Nhu Nhu bước đi uyển chuyển, nụ cười mê người bước lên võ đài, trên tay cầm theo một cây cổ cầm. Hoa Thư Phong cũng không yếu thế. Mái tóc tung bay theo gió, bước đi đầy tự tin, trên tay cầm một cây bút.

Vừa lên sàn đấu, đã không còn Nhu Nhu sợ hãi hay Hoa Thư Phong yếu đuối. Mà là một khúc đàn cầm với các đường tranh chữ giao thoa. Tiếng đàn êm dịu, nhưng khiến người nghe đầu óc điên đảo, máu tươi không ngừng trào ra. Võ đài đã trở thành miếng thủy tinh liên tục nứt vỡ. Từng đường tranh chữ như chân long liên tục giao hòa cùng tiếng đàn. Chữ như sống lại, mực như bay múa. Xung quanh Lâm Vũ đã có rất nhiều kẻ ôm đầu la hét, hai tai chảy máu, hôn mê bất tỉnh vì không chịu nổi uy lực của tiếng đàn. Rất nhiều tên hai mắt chảy huyết lệ, trở lên mù lòa vì không chịu nổi uy lực khi nhìn vào bộ tranh chữ.

“Mắt của ta...”

“Tai của ta...”

Máu chảy xuống, ướt đẫm cả khán đài. Một trận chiến tàn khốc và đẫm máu, khác xa với vẻ hoa lệ xinh đẹp của nó.

Tiếng đàn càng lúc càng lớn, tranh chữ càng lúc càng nhiều. Máu tươi đã thành suối.

Hoa Thư Phong khuôn mặt trắng bệch, nếu tiếp tục hắn sẽ là kẻ thua cuộc. Hoa Thư Phong không do dự lấy tay. Đâm thủng màng nhĩ. Cắt đứt đôi tai của mình. Đôi tai người rơi trên mặt đất. Cả khuôn mặt Hoa Thư Phong nhuộm trong máu tươi. Máu từ đôi tai hắn chảy ra như suối.

Trận chiến lại nghiêng về phía Hoa Thư Phong. Đến phút cuối cùng, Hoa Thư Phong là kẻ chiến thắng. Với cơ thể toàn là máu tươi. Đôi tai hắn cũng không còn nữa.

““Trận đấu vòng 101 Minh Đan với Hắc Tử”

Lại một trận đấu khó phân thắng bại. Lâm Vũ trong lòng nghĩ tới.

Minh Đan là một vị đan sư. Dùng đan để chữa bệnh. Lấy đức phục người, không đánh mà thắng.

Hắc Tử là một vị độc sư. Dùng độc để âm người. Lấy thủ đoạn làm tấn công. Thắng không tốn sức.

Minh Đan bước lên võ đài, trong tay cầm một chiếc lò luyện đan. Mùi hương dược liệu lan tỏa bốn phía. Nhìn Hắc Tử đang cầm trong tay chiếc phi tiêu.

Không màu mè hoa lệ, Hắc Tử ném phi tiêu như vũ bão.

Minh Đan không do dự, cắn một viên đan dược màu trắng. Cả người nhanh đến không thấy hư ảnh. Né tránh tất cả.

Hắc Tử linh lực bạo phát. Một áp lực khổng lồ đè xuống toàn bộ võ đài. Khiến toàn bộ võ đài phải sụp đổ.

Minh Đan cắn một viên đan dược màu đỏ. Cả người phồng lên ba mét. Cả người bạo tạc lực lượng chống lại áp lực khổng lồ đang ép xuống.

Hắc Tử tung ra vô số đoạn dây thép nhỏ như sợi tóc, lại sắc bén vô cùng. Cắt phăng mọi thứ xung quanh.

Minh Đan cắn một viên thuốc màu đen. Cả người trở lên cứng rắn vô song. Vô số sợi dây thép có thể cắt đá, xé thịt. Lấy mạng người trong nháy mắt không thể để lại được vết thương trên người hắn.

Hắc Tử gầm lên một tiếng. Một chiếc l*иg giam bằng linh lực bao trùm toàn bộ Minh Đan. Vô số phi tiêu, ám khí, độc trùng như mưa phóng tới.

Minh Đan cắn ba viên thuốc màu xanh, tím, vàng. Cả người không chỉ cứng rắn mà còn vô cùng mền dẻo. Co dãn trong không gian chật hẹp. Vết thương trên người cũng được khép lại nhanh khủng khϊếp. Khả năng phản ứng cũng được đẩy lên cực hạn.

Hắc Tử bỗng quỳ trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng. Mùi hương từ lò luyện đan đã phát huy tác dụng.

Hắc Tử khuôn mặt tự trách, tràn đầy hối lỗi nói.

“Ta đã gây quá nhiều...ta không nên...ta sai rồi...Rầm”

Hắc Tử đấm một quyền khiến đầu hắn chảy toang máu. Hai mắt đỏ bừng đứng dậy. Từ trong ngực lấy ra một viên thuốc độc hét lớn.

“Ngươi lấy đan chứng đạo

Ta lấy độc nhập ma”

Hắc Tử không do dự uống viên thuốc độc. Cả người ma khí trùng thiên. Cả cơ thể trở lên cao lớn.

Quyền đối quyền. Máu đối máu. Đã không còn độc dược, không còn đan dược. Chỉ có từng nắm đấm. Hắc tử một quyền đấm vào người Minh Đan. Minh Đan cũng một quyền đáp trả. Máu tươi từ miệng, từ ngực, từ bụng từ khắp mọi nơi trên cơ thể đều phun ra ướt đẫm sàn đấu. Không ai phòng thủ. Không ai né tránh. Từng quyền đều mang theo tất cả sức mạnh đánh về phía đối phương.

“Rầm...Rầm...Rầm...”

Hắc Tử nằm gục xuống mặt đất. Minh Đan quỳ trên võ đài. Minh Đan đã thắng. Minh Đan thắng Hắc Tử nửa chiêu. Nửa chiêu tạo nên thắng bại.

“Trận đấu vòng 103 Long Ngạo Thiên với Vũ Hỏa Thiên Linh”

Long Ngạo Thiên vẫn như cũ. Tràn đầy tự tin.

Hỏa Vũ Thiên Linh. Cũng không có gì thay đổi. Khí thế hiên ngang, đầy mạnh mẽ.

“Một chiêu phân thắng bại.”

Trước lời nói của Long Ngạo Thiên. Vũ Hỏa Thiên Linh cũng không nhiều lời. Cả người bao trùm trong ngọn lửa đỏ rực, phá hủy mọi thứ xung quanh. Dị tượng nổi lên. Một con Kim Ô bay vυ"t lên bầu trời. Tỏa sáng rực rỡ. Thiêu cháy vạn vật. Nắm trong tay một thanh trường thương đỏ rực. Lao vυ"t về phía trước. Như Hỏa Long cồng nộ. Thiêu rụi mọi thứ trước mắt.

Long Ngạo Thiên cả người gầm lên tiếng long ngâm. Cả người bao trùm trong ánh sáng hoàng kim sáng rực. Sau lưng dĩ tượng nổi lên. Cửu Long xuất thế. Chín con chân long bay lượn xung quanh. Một quyền mang theo khổng lồ linh lực phóng tới.

“Rầm”

Cả võ đài nổ tung. Vô số người xem bị thổi tung lên bầu trời, rồi biến mất. Xung quanh Lâm Vũ từ ồn ào náo nhiệt, hô ngưu bức ầm ầm giờ đã vắng tanh, không còn bóng người.

Vũ Hỏa Thiên Linh cả người bay về phía sau, máu từ khóe miệng chảy ra. Hỏa Vũ Thiên Linh cắn răng. Chống cây trường thương xuống mặt đất. Để lại một vết hằn sâu không ngừng kéo dài. Mãi cho đến biên giới mới ngừng lại.

Hỏa Vũ Thiên Linh nhìn Long Ngạo Thiên vẫn đứng y nguyên như cũ, không khỏi cắn răng nói.

“Ta thua, nhưng lần gặp mặt tiếp theo. Ta sẽ là người chiến thắng”

“Tùy thời phụng bồi”

Long Ngạo Thiên mỉn cười. Theo như nội dung cốt truyện. Đây chính là nơi hắn và Vũ Hỏa Thiên Linh lần đầu tiên gặp nhau. Cũng từ đây mối lương duyên của hai người bắt đầu. Chỉ cần đánh bại Vũ Hỏa Thiên Linh, khiến nàng thua tâm phục khẩu phục. Nàng sẽ trở thành một chú ngựa ngoan ngoãn bị ngươi chinh phục tùy ý sai bảo. Hết lòng yêu ngươi mà không bao giờ hối hận. Chỉ cần hắn đánh bại thêm Vũ Hỏa Thiên Linh thêm một lần nữa. Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra. Vũ Hỏa Thiên Linh sẽ một lòng một dạ vì hắn. Không bao giờ thay đổi.

Điều Long Ngạo Thiên nói không sai, Vũ Hỏa Thiên Linh cũng đã có ý nghĩ này. Nàng thích mẫu người đàn ông mạnh mẽ. Người nàng yêu phải mạnh hơn nàng. Nàng sẽ vì người đó mà làm tất cả, không bao giờ hối hận. Chỉ cần khiến nàng thua tâm phục khẩu phục. Nàng sẽ chọn người đó, hết lòng vì người đó. Dù người đó là ai đi chăng nữa. Long Ngạo Thiên rất mạnh. Một quyền đã đánh bại nàng. Nhưng nàng vẫn còn một chút không cam tâm. Sau khi đại hội tranh bá kết thúc, nàng sẽ hẹn Long Ngạo Thiên tái đấu một lần nữa. Nếu Long Ngạo Thiên thắng. Nàng sẽ chọn hắn làm người đàn ông của đời mình. Cả đời vì hắn cống hiến tất cả.

Lâm Vũ nhìn Vũ Hỏa Thiên Linh cùng Long Ngạo Thiên, ánh mắt tràn đầy ghen tỵ.Hắn tân tân khổ khổ, chịu đắng nuốt cay mới có được phế vật cỏ bây giờ trở thành một mần cây nhỏ bé. Thêm một bông hoa bỉ ngạn nhỏ nhoi không đáng chú ý. Vậy mà nhìn người khác xem. Kim Ô tung cánh, Cửu Long vờn quanh. Thật bá khí. Hắn cũng muốn có dị tượng như vậy. Thật muốn dạy dỗ hai người bọn họ nhân sinh đại đạo. Hiểu được việc không nên trang bức trước mặt hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »