Chương 76: Ta sợ

Lâm Vũ khuôn mặt chân thành, hai mắt chứa chan tình cảm, giọng nói nghẹn ngào, rung động trái tim người nghe, ấm áp nói.

“Lưu Ly muội muội, cuối cùng ta cũng tìm được muội”. Cùng lúc đó Lâm Vũ dùng thần thức truyền âm cho Lưu Ly Lan Linh. (Lưu Ly mặt dầy,ngươi sống tốt nhỉ. Trong tay ta có cuốn nhật ký Lưu Ly, ngươi nhớ không?)

Lưu Ly Lan Linh hai mắt cũng đỏ lên, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói

“Lâm Vũ ca ca, muội cũng rất nhớ huynh”. Không quên dùng thần thức truyền âm lại cho Lâm Vũ.( Lâm Vũ khốn nạn, ngươi dám uy hϊếp ta)

Lâm Vũ hai mắt chất chứa bao yêu thương, tình cảm. Giọt lệ không khỏi lăn trên khóe mi.

“Lưu Ly muội muội, từ lúc chúng ta chia tay, ta đã đi đến chân trời góc biển, chịu đắng nuốt cay, vượt qua bao khó khăn gian khổ để tìm muội” (Thần thức truyền âm: Quân ăn cướp, Từ lúc ngươi cướp đi cơ duyên của ta, ta đã sớm muốn cho ngươi biết thế nào là đau khổ)

Lưu Ly Lan Linh hai mắt cũng không nhịn được mà nhòa lệ, giọng nói tha thiết, cảm động, chân thành.

“Lâm Vũ ca ca, muội vẫn luôn ngày đêm nhớ huynh, chờ một ngày huynh có thể tìm thấy muội” (Thần thức truyền âm: Thằng đểu giả, ta vẫn nhớ ngươi lấy ta làm bia đỡ đạn, đẩy ta vào chỗ nguy hiểm. Ta đã sớm muốn dạy ngươi cách làm người)

“Lưu Ly muội muội” “Lâm Vũ ca ca”

Nhìn hai người ánh mắt chứa chan tình cảm, giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên khóe mi, nụ cười ấm áp, hiền hòa mà chân tình. Những người xung quanh không nhịn được bật khóc.

“A ca ca, tình cảm của họ thật đáng ngưỡng mộ, dù bao nhiêu xa cách cũng vẫn luôn nhớ về nhau”

“B muội muội, muội đừng khóc. Ta cũng rất cảm động. Tình cảm của họ thật chân thành mà vĩ đại”

C công tử.“Ta luôn cho rằng ta là người si tình nhất với Lưu Ly, nhưng không phải. Ta không bằng hắn, ta chúc phúc cho hai người”

D tiểu thư. “ Ta đã khóc, ta không ngừng được nước mắt. Đây chính là chân tình trong truyền thuyết sao. Thật đẹp, thật cảm động. Dù bao nhiêu xa cách, bao nhiêu khó khăn gian khổ cũng không thể chia lìa”

Lưu Ly Lan Linh hai má ửng hồng, nụ cười hạnh phúc kèm theo giọt nước mắt lưu trên khóe mi, chân tình nói.

“Lâm Vũ ca ca, chúng ta tìm chỗ yên tĩnh, ôn lại chuyện xưa được không.” (Baka, ngươi làm mọi chuyện quá lên rồi. Còn không mau rời đi)

Lâm Vũ nở ra một nụ cười ấm áp, hai mắt hạnh phúc, vui vẻ nói.

“Được, Lưu Ly muội muội, chúng ta mau đi thôi” (Mẹ nó, trinh tiết của ta, đi mau nhanh lên, còn chưa đủ xấu hổ sao, thật xúi quẩy)

Lâm Vũ và Lưu Ly cùng nhau bay về phía chân trời xa xôi, mắt nhìn mắt, nụ cười đối nụ cười. Tung bay về phía chân trời theo những cánh hoa rơi, đàn chim bay lượn, hồ điệp nhảy múa, khung cảnh lên thơ chữ tình. Trước những giọt nước mắt cảm động, sự ngưỡng mộ của bao người.

Không bao lâu, Lưu Ly cùng Lâm Vũ đi đến một khu đất trống, không có bóng người. Lưu Ly Lan Linh quay người lại nói.

“Lâm Vũ, chỗ này đã không còn người ngoài, ngươi muốn gì”

“Lưu Ly, ngươi có thể không vừa nói vừa ra sát chiêu liên tục tấn công ta được không hả”

Lưu Ly Lan Linh mỉn cười hiền hòa nói.

“Có thể, ngươi dừng tay trước đi”

Lâm Vũ cũng mỉn cười hiền hòa.

“Ngươi dừng tay trước đi, ta dừng sau”

“Ngươi trước”

“Ngươi trước”

“Ngươi trước”

“Rầm...rầm...rầm...rầm”

Khắp nơi đều đã bị san thành bình địa, mặt đất để lại những chiếc hố lớn, vỡ tung, cây cối xung quanh đều đã bị đánh thành tro bụi.

Lưu Ly Lan Linh một mặt ung dung bình tĩnh, nhìn Lâm Vũ đang mỉn cười chắp hai tay sau lưng. Hai người đều là tẩy cốt cảnh, đã đánh bất phân thắng bại liên tục ba tiếng đồng hồ.

Ngay sau đó Lưu Ly Lan Linh mỉn cười, thoải mái nói.

“Lâm Vũ, ngươi không phải đối thủ của ta. Ta mới chỉ dùng một nửa thực lực mà thôi. Hơn nữa ta còn chưa vận dụng linh lung thánh thể, linh lung dị tượng. Ngươi giao ra cuốn nhật ký đó. Ta có thể tha cho ngươi, coi như chuyện này chưa xảy ra.”

Lâm Vũ kinh ngạc, không dám tin nhìn Lưu Ly Lan Linh nói.

“Cái gì, điều ngươi nói là thật sao?”

Lưu Ly Lan Linh đầy kiêu ngạo trả lời.

“Đúng vậy, ta và ngươi đã là người của hai thế giới. Ta là phượng hoàng trên trời. Ngươi chỉ là gà dưới mặt đất. Ngươi nên hiểu được điều đó”

Lâm Vũ đeo lên chiếc mặt nạ sói. Mỉn cười nói.

“Ngươi đã nghe câu, gà chinh phục phượng, gà đè phượng dưới mặt đất đánh chưa”.

Lưu Ly Lan Linh nổi giận, vận dụng Linh Lung Thần thể, Linh Lung dị tượng cũng nổi lên. Cả người linh lực bộc phát, khiến không gian cũng phải đọng lại. Không khí liên tục nổ vang vì không chịu nổi áp lực đáng sợ này.

“Linh Lung Thần Thể khiến ta có thể né tránh gần như mọi đòn tấn công, tốc độ, sự linh hoạt,lực phản ứng, khả năng chiến đấu cũng đều tăng lên một cách khủng khϊếp. Linh Lung dị tượng của ta có thể khiến đối thủ ngày càng mất đi năng lực chiến đấu, nguyện vì ta mà chịu chết. Kết hợp với Linh Lung thánh pháp khiến năng lực của bọn chúng còn mạnh hơn gấp bội. Lâm Vũ, ngươi đã hiểu rõ sự khác biệt giữa ta và ngươi chưa hả. Ngươi nên nhìn rõ thực tại”

Lâm Vũ khuôn mặt tràn đầy sợ hãi nói.

“Ngươi đừng qua đây, ta sợ...”

“Muộn rồi”

“Bốp, Bốp, Bốp...”

Lưu Ly Lan Linh nằm trên mặt đất, mộng bức không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Bốp, Bốp, Bốp...”

Lưu Ly Lan Linh hai bờ mông căng tròn bị đánh sưng đỏ lên. Nàng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Vũ mỉn cười nói.

“Ngươi nên nhìn rõ thực tại”

Lưu Ly Lan Linh giận dữ hét lớn.

“Lâm Vũ, rốt cuộc ngươi muốn gì”

Lâm Vũ đương nhiên là muốn trả thù một chút Lưu Ly Lan Linh, nhưng đấy chỉ là phần nhỏ mà thôi. Hắn muốn xem Linh Lung Thần Thể và Linh Lung dị tượng, kết hợp với Linh Lung thánh pháp mạnh ra sao. Nhưng không ngờ, chẳng qua cũng chỉ mạnh hơn rất nhiều tẩy cốt cảnh mà thôi. Thật đáng thất vọng.

“Đưa hết linh thạch trên người ngươi ra đây, ta trả lại ngươi cuốn nhật ký”

Lưu Ly Lan Linh kinh ngạc nhìn Lâm Vũ hỏi.

“ngươi nói thật sao”

“Lâm Vũ ta trước giờ nói được làm được”

Lâm Vũ cầm trong tay túi linh thạch vui vẻ rời đi, hắn đương nhiên đã trả lại cuốn nhật ký cho Lưu Ly Lan Linh. Hắn nói được làm được, tuyệt không nuốt lời. Nhưng mà Lưu Ly Lan Linh đã quên mất hắn còn cầm vô số quần áo của nàng ta.

Trong một ngôi đình nhỏ bên hồ nước. Thánh tử và thánh nữ của tứ thánh địa, nhất thần tông đang vui vẻ nói chuyện với nhau.

“Thần huynh, ngươi đã nghe nói qua chuyện một vị nam tử trẻ tuổi bí ẩn, một mình đánh bại hơn mười vạn anh tài, thiên kiêu, yêu nghiệt tham gia đại hội tranh bá năm nay dưới chân núi Long Hổ sơn chưa”

Vị nam tử có khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, khí chất bất phàm, hiện lên vẻ chính nhân quân tử nghe vậy liền mỉn cười. Người này chính là Thần Bất Bại. Thần tử của nhất thần tông.

“ha ha, người này có một phần khí chất của ta năm xưa, nếu có duyên gặp mặt, ta sẽ áp chế tu vi bằng với hắn. Chỉ điểm cho hắn một số chiêu thức, giúp hắn rèn luyện tâm cảnh.Để hắn nhận ra thiên ngoại hữa thiên, nhân ngoại hữa nhân. Núi này cao còn có núi khác cao hơn”

“Thần huynh nói phải”

Lưu Ly Lan Linh ở một bên không khỏi thầm mắng Thần Bất Bại ngu ngốc. Nàng rõ hơn ai hết thực lực của Lâm Vũ. Thần Bất Bại chỉ cần áp chế tu vi. Lâm Vũ một đấm có thể đưa hắn yên giấc ngàn thu. Đây rõ ràng là đang đi tìm đường chết.

Thần Bất Bại lúc này mới quay ra nhìn Lưu Ly Lan Linh, hai mắt tràn đầy chân tình. Mọi người đều biết Thần Bất Bại đã yêu Lưu Ly Lan Linh từ lần gặp đầu tiên, sau đó điên cuồng truy đuổi nàng. Đáng tiếc Lưu Ly Lan Linh đến nay vẫn chưa đồng ý.

“Lưu Ly muội muội, muội thấy ta nói đúng không”

Lưu Ly Lan Linh mỉn cười nói.

“huynh nói rất đúng”

Có lẽ trong một tương lai rất xa. Cuộc gặp gỡ giữa Lâm Vũ và Thần Bất Bại sẽ xảy ra. Nhưng Thần Bất Bại có lẽ sẽ chẳng sống lâu được vì thế giới này chỉ có những kẻ khôn ngoan mới có thể sống lâu.