“Đây là Huyết Tinh. Ký chủ quên rồi sao. Nó là món hàng rởm miễn phí trong cửa hàng hệ thống chap 57. Có nó trong tay, ký chủ sẽ vô địch thiên hạ”
Lâm Vũ chợt giật mình tỉnh ngộ. Tại sao hắn có thể quên mất những món hàng rởm nghịch thiên như vậy được chứ. Toàn bộ đều vô cùng nghịch thiên, một bước lên trời, vô địch thiên hạ. Hơn nữa còn hoàn toàn miễn phí, hắn thích lấy lúc nào cũng được.
Lâm Vũ có chút do dự cầm viên Huyết Tinh trong tay, một cảm giác âm lãnh truyền vào trong tay hắn. Công dụng của nó vô cùng nghịch thiên, gϊếŧ càng nhiều người, tu vi càng mạnh.
Hai mắt Lâm Vũ dần trở lên đỏ ửng, tâm ma như nổi lên. Hắn có xung động muốn gϊếŧ chết tất cả người dân trong thôn làng, chỉ cần gϊếŧ chết tất cả bọn chúng, hắn sẽ có một sức mạnh to lớn, không ai có thể cản trở hắn được nữa.
Hệ thống không do dự bên tai Lâm Vũ nhẹ nhàng dụ dỗ, đầy mê hoặc nói.
“Ký chủ còn chờ gì nữa. Mau đồ sát tất cả người dân trong thôn. Đoạt lấy sức mạnh thuộc về riêng mình, mọi người trong thiên hạ sẽ phải phục tùng ký chủ. Ký chủ sẽ là vua của thế giới này. Làm đi ký chủ...”
Đúng vậy, tại sao hắn phải từ chối lời mời hấp dẫn như vậy chứ. Lâm Vũ hai mắt trở lên tàn độc, sát tâm điên cuồng nổi lên. Hắn sẽ gϊếŧ...Gϊếŧ hết tất cả...Ha ha...
Lâm Vũ cả người tỏa ra hắc khí, hai mắt đỏ bừng tà ác đến đáng sợ. Một ngọn lửa tà ác nhanh chóng hiện lên thiêu rụi cả ngôi làng nhỏ bé. Xác thôn dân nằm la liệt trên mặt đất, Bạch Linh nhìn phụ mẫu chết dưới chân Lâm Vũ không khỏi đau khổ, tuyệt vọng, bi thương. Hai hàng nước mắt lăn dài trên mặt đất.
“Tại sao...Tại sao...”
Lâm Vũ nhìn xác chết Nông Lão, nhìn xác chết vô số thôn dân, nhìn Bạch Linh đang quỳ dưới chân hắn, chìm trong đau khổ tuyệt vọng, bi thương. Khóc hết hai hàng nước mắt không khỏi mỉn cười tà ác.
Bàn tay dính đầy máu tươi không do dự bóp lấy cổ Bạch Linh từ từ nhấc lên không trung. Bạch Linh vẫn hai mắt tràn đầy bi thương cùng tuyệt vọng nhìn Lâm Vũ. Từng giọt nước mắt lăn dài trên bờ má, lòng nàng như tan nát, đau khổ, tuyệt vọng gặm nhấm tâm trí nàng.
“Tại sao...”
“Rầm...”
Lâm Vũ không do dự bóp nát đầu Bạch Linh, máu tươi phun lên mặt hắn. Lâm Vũ hai mắt đầy mắt tà ác, nở ra một nụ cười thỏa mãn. Ném xác chết Bạch Linh không đầu xuống dưới chân.
“Ha ha...”
“Ha ha ha...”
“Rầm...”
Lâm Vũ ném viên Huyết Tinh xuống mặt đất. Cảnh tượng trong đầu hắn nháy mắt biến mất. Lâm Vũ không khỏi thở hổn hển vì sợ hãi, mồ hôi vã ra như tắm. Thật đáng sợ, suýt chút nữa hắn liền bị viên tinh thạch này ăn mòn ý chí. Trở thành một cỗ máy chỉ biết chém gϊếŧ, không còn nhân tính. Lâm Vũ không khỏi cảm thấy may mắn, nếu trước kia hắn nghe lời cẩu hệ thống, lấy ra một món đồ trong cửa hàng để sử dụng, thì hậu quả thật đáng sợ.
Lúc này, cánh cửa phòng Lâm Vũ chợt mở ra, Bạch Lãng không khỏi vui vẻ chạy vào hét lớn.
“Lâm ca, giờ cơm đến rồi. Chúng ta mau đi thôi...”
Chợt Bạch Lãng nhìn thấy túi hành lý của Lâm Vũ trên mặt bàn, không khỏi buồn bã nói.
“Lâm ca, huynh muốn rời đi sao. Huynh đi rồi ta thực sự sẽ rất nhớ huynh...”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười, an ủi Bạch Lãng nói.
“Đệ thật ngốc. Có bữa tiệc nào mà không tàn. Với lại ta có định rời đi luôn đâu mà đệ phải làm ra khuôn mặt buồn bã như vậy...”
Bạch Lãng nghe xong liền vui vẻ trở lại, chợt nhìn thấy viên tinh thạch đỏ tươi, kỳ lạ nằm trên mặt đất không khỏi tò mò cúi xuống nhặt. Ngay lúc bàn tay Bạch Lãng định chạm vào viên tinh thạch.
“Bộp...”
Bàn tay Lâm Vũ đã kịp thời cản hắn lại, kéo Bạch Lãng rời xa viên tinh thạch. Bạch Lãng không khỏi tò mò nhìn Lâm Vũ.
“Lâm ca, đây là...”
Lâm Vũ không khỏi mỉn cười, nói.
“Đệ đừng bận tâm đến nó, chỉ là một viên tinh thạch bình thường...Chúng ta mau đi thôi. Đừng để mọi người phải chờ đợi.”
“Được...Lâm Ca...”
Lâm Vũ quay đầu, lạnh lùng nhìn viên Huyết Tinh nằm im lặng trên mặt đất, không khỏi âm thầm vận dụng linh lực. Lặng lẽ cho nó vào trong túi trữ vật.
Bạch Linh đứng ngoài cửa phòng vô tình nghe Lâm Vũ muốn rời đi, nước mắt nhịn không được lăn xuống, nàng biết ngày này cuối cùng cũng sẽ tới. Nhưng không ngờ nó tới nhanh như vậy. Bạch Linh nghe thấy tiếng bước chân ngày càng tới gần, không khỏi giật mình bỏ chạy, nàng không muốn để Lâm Vũ nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của nàng, bởi vì nàng biết, Lâm Vũ sẽ không vì nàng mà ở lại.
Bạch Linh thất thần nhìn ngọn lửa trước mặt, nồi nước đã sôi vang cũng không hề để ý. Chợt một quyển sách kỳ lạ không biết từ bao giờ xuất hiện trước mặt nàng. Bạch Linh nhịn không được mở nó ra xem, là một câu truyện kinh dị.
Một gia đình bốn người sinh sống yên bình, hạnh phúc tại một làng quê hẻo lánh. Cho đến một ngày, một chàng trai trẻ tuổi vô tình được dân làng cứu giúp, sống trong nhà họ một thời gian. Người chị cả đã âm thầm phải lòng chàng trai trẻ tuổi, tài hoa ấy. Cho đến một ngày, chàng trai muốn rời đi, thì những việc ly kỳ cổ quái bắt đầu xuất hiện. Mẹ nàng chết trong bồn tắm một cách kinh dị, cả cở thể lõα ɭồ trong bồn tắm toàn máu tanh, ruột gan bị moi sạch vương vãi trên mặt đất, hai mắt bị móc mù, khóe miệng bị xé rách treo lủng lẳng. Điều này khiến cô gái vô cùng sợ hãi, núp sâu vào trong lòng chàng trai run nẩy bẩy. Vài ngày sau, lại đến lượt cha nàng bị gϊếŧ một cách ghê tởm, cả người bị treo ngược trước trần nhà, da mặt bị lột sạch, từng con ròi bọ bâu lên xâu xé thịt người cha, cắn nuốt ngấu nghiến, hai tròng mắt thòng lòng trên mặt đất, máu tươi được bôi lên ướt đẫm cả trần nhà, từng giọt máu nhơn nhớp chảy xuống mặt đất. Khiến người chị cả chỉ biết sợ hãi, ôm chặt lấy chàng trai, khóc thút thít. Người em trai không bao lâu sau cũng tự sát. Trong một đêm trăng sáng, người em trai hai mắt vô hồn đứng trên mái nhà, miệng không ngừng lầm những lời nói vô nghĩa, Mặc cho người chị gái ở bên dưới sợ hãi ôm lấy chàng trai cầu xin em mình đừng làm điều dại dột. Người em trai thấy vậy không khỏi trở lên điên loạn, hai mắt đầy tơ máu cùng thù hận chỉ thẳng mặt chàng trai, tê tâm liệt phế hét lớn.
“Là do ngươi, tất cả là do ngươi...”
Sau đó liền cười một cách điên dại, ngã cắm đầu xuống đất ngay trước mắt người chị gái. Máu tươi bắn tung túe, ướt đẫm khuôn mặt sợ hãi của người chị. Người chị cả hai mắt trở nên vô hồn, nhìn đầu em trai đã nát bét trên mặt đất, nhịn không được xà vào lòng chàng trai khóc nức nở.
Thời gian từ từ trôi đi, chàng trai dần từ bảo vệ, thương hại cô gái mà bắt đầu nảy sinh tình cảm, hai người kết thành vợ chồng, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc tại thôn làng nhỏ bé, vụ án năm xưa cũng từ từ được khép lại, tên sát nhân là ai, mục địch của hắn là gì cũng dần chìm vào quên lãng.
Cho đến một ngày, chàng trai chợt mơ thấy một cơn ác mộng, hình ảnh em trai nhảy lầu tử tự trước lúc chết.
“Là do ngươi, tất cả là do ngươi...”
Chàng trai mới giật mình tỉnh dậy, nhìn hình ảnh người vợ đang ngủ say hiền dịu như một thiên thần bên cạnh mình. Không khỏi mỉn cười, hắn thật may mắn khi cưới được một người vợ dịu dàng, ngoan hiền, luôn biết quan tâm chăm sóc hắn.
Và từ đó chàng trai sống hạnh phúc cùng cô gái mãi mãi về sau.
Bạch Linh sợ hãi gấp lại cuốn sách, cả người không ngừng run rẩy, từng giọt mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm vầng trán, cả người như khó thở, liên tục thở gấp, cố gắng bình tĩnh, ổn định lại nỗi sợ của bản thân. Bàn tay run nẩy bẩy từng bước, từng bước đưa cuốn sách vào trong lò lửa.
Chợt nàng dừng lại, mở ra cuốn sách một lần nữa, sau một hồi lưỡng lự, một quyết định dần dần mọc lên trong lòng nàng.