Chương 6: Đãi ngộ của đại lão thật tuyệt

Vì cái gì cường giả như thế sẽ ra tay nhằm vào tổ chức đồng thau? Vì cái gì? Cái hàng hoá kia? Hay là thiếu niên muốn cứu ra cái hàng hoá kia?

Thanh Ngọc Trầm hoang mang trong giây lát, rất nhanh tìm thấy lý do.

Vị cường giả kia vốn dĩ không chuẩn bị bại lộ thân phận, tựa hồ nếu hắn muốn bắt lại thiếu niên kia, vị cường giả kia cũng sẽ đi theo làm bộ thúc thủ chịu trói.

Nếu không phải tự bản thân Thanh Ngọc Trầm nói ra, thì vị cường giả kia cũng sẽ không đứng ra.

Vị các hạ kia đang ngụy trang! Thanh Ngọc Trầm lộ ra biểu cảm hiểu rõ.

Vị các hạ kia là đến sau thiếu niên kia, mục đích của hắn chính là lừa bịp thiếu niên kia!

Trách không được, trách không được, trách không được hắn căn bản không để bụng bản thân có bị tổ chức đồng thau bắt lấy hay không, hắn cường đại, hắn không sợ cái gì cả, hắn đi tới đây một chuyến cũng chỉ là để hoàn thiện thân phận trò chơi của hắn!

Hắn căn bản không để bụng nơi này là tổ chức đồng thau hay là tổ chức nào khác, đùa giỡn cái tổ chức này cũng chỉ là cốt truyện phụ trong trò chơi của hắn mà thôi.

Thanh Ngọc Trầm tin tưởng vào kết quả trinh thám của mình.

Dị năng giả dạng người nào cũng có, cường giả thì càng thêm cá tính, cũng chỉ là thích ngụy trang chính mình giả heo ăn thịt hổ cũng không quá kỳ quái.

Hắn giống như không cẩn thận quấy rầy trò chơi của vị các hạ kia. Thanh Ngọc Trầm nghĩ đến.

Hắn cũng theo đó thả lỏng lại. Chỉ cần vị các hạ kia còn muốn tiếp tục trò chơi, giữa bọn họ còn có thể tiếp tục thương lượng.

Hắn tin tưởng vị các hạ kia đồng ý lấy bộ đàm ra để nói chuyện, chính là một tín hiệu tốt.

Vậy sự tình cũng không tính là quá hư.

...

Ở trước khi tới đồng thau, Lê Lê trăm triệu không nghĩ tới cuối cùng chính mình sẽ trở thành toà thượng* mới của tổ chức đồng thau.

Mà thủ lĩnh tổ chức đồng thau Thanh Ngọc Trầm đứng ở bên người cô, thái độ nhìn như khiêm tốn, nhưng là mặt mày vẫn còn mang theo một chút ngạo mạn.

“Nơi này là ‘ kén ’ của chúng tôi.” Nam nhân mặc trường bào (áo khoác ngoài) màu xanh non đẩy nhẹ mắt kính không khung trên mũi, vươn tay lướt qua một loạt cửa phòng đơn có màu sắc đồng thau, “Hoặc có thể nói là phòng hàng hoá.”

"Thiếu niên ngụy trang hình tạm thời sắp xếp ở chỗ này, thỉnh ngài yên tâm, tôi đã làm hắn ngủ rồi. Đại khái sẽ tỉnh lại sau một giờ sau.”

Nguồn điện vẫn chưa khôi phục, lúc này hành lang đen như mực, phía trước giống như có quái vật hắc ám sẽ cắn nuốt sinh mệnh.

Thanh Ngọc Trầm cầm theo đèn, chiếu sáng khu vực này, nhưng mà những người áo đen đứng ở ngoài cửa phòng trong hành lang dài như vô tận này, như là trầm mặc tượng đá.

Vị dị năng giả này hình như rất để ý hình tượng của mình, tóc hai mái, khi nói chuyện tròng mắt đôi mắt màu tím nhạt kia hơi nheo lại, giống như là yêu tinh núi rừng cao ngạo.

Lê Lê cảm thấy nơi này giống như là mở điều hòa làm lạnh vậy, lạnh căm căm.

Cũng có khả năng là tâm lý ám chỉ của chính cô, rốt cuộc cô thật sự có chút dựng tóc gáy. Boss đồng thau đang ở bên cạnh cô, cái này tương đương với chơi trò chơi mà dùng tài khoản mới cùng Boss phó bản mặt đối mặt trò chuyện vui vẻ.

Lê Lê nhịn không được nghĩ thầm: Mình làm sao mà có thể như vậy chứ?

Đây là nơi mà vai chính Nhất Minh cũng không dám đi qua, là cơ mật tối cao của tổ chức đồng thau, cô tùy tiện là đi vào được rồi.

Cô là ai, mà Nhất Minh là ai? Cô Lê Lê là một người không có dị năng, Nhất Minh ít nhất cũng là cấp D sắp sờ đến biên giới của trung cấp.

Nhưng mà hiện tại Nhất Minh đã bị Thanh Ngọc Trầm nhốt lại, mà cô cái người thường này lại bị Thanh Ngọc Trầm xem thành đại lão mà phục vụ.

Tuy rằng Lê Lê chịu đựng áp lực cũng không nhỏ, nhưng là cô thật sự cảm thấy, rất là buồn cười.

Tổ chức đồng thau ở Giao Hoang cũng tính là một tồn tại đặc thù.

Chủ tiệm cấp C có thể trở thành ô dù của một con phố, mà Thanh Ngọc Trầm cấp B ở Giao Hoang cũng coi như khó có đối thủ địch lại.

Trừ bỏ thành chủ Giao Hoang thần long không thấy đuôi, ở thành thị này liền cấp A cũng không có. Đây là tư bản để Thanh Ngọc Trầm kiêu ngạo.

Lê Lê cảm giác cô hiện tại trực tiếp bỏ qua việc tăng cấp, bắt đầu đánh Boss.

Như vậy cô có thể không hoảng hốt sao!

Cô cảm thấy khoé môi đang cười của mình đều muốn cứng ngắt!

Ngọn lửa sâu kín đột nhiên run rẩy, ánh lửa khó khăn chiếu sáng lên cửa phòng thứ hai màu đồng thau ở bên tay trái, sau âm thanh kẽo kẹt cửa phòng đột nhiên hóa thành điểm sáng biến mất ở vị trí nguyên bản.

Cửa phòng trống rỗng biến mất, nhưng mà nhóm người áo đen thói quen cảnh tượng này, ánh mắt đều không có một chút di chuyển.

Là dị năng. Lê Lê nhìn qua, ở trong căn phòng nơi ánh đèn chiếu không tới, một người áo đen dần dần đi ra.

Người áo đen cao tầm 1m9, thân hình cao lớn, cơ bắp cường tráng làm áo choàng căng lên, mà góc áo có thêu lên hoa văn con hổ màu vàng. Đuôi áo đen của hắn ướt dầm dề, rơi xuống đất tạo thành những chấm tròn trên mặt đất.

Còn chưa thấy rõ mặt của người xuất hiện, Lê Lê đã trước tiên ngửi thấy được mùi máu tươi. Cô đè nén lại phản ứng sinh lý muốn chau mày, rốt cuộc thấy được mặt của người kia.

Mũ choàng che khuất nửa khuôn mặt trên của hắn, hàm dưới góc cạnh, cùng chiếc mũi ưng. Lê Lê đã từng nhìn thấy hắn ở trên truyện tranh.

Vào thời điểm Nhất Minh ở mua tin tức của đồng thau từ chủ tiệm, chủ tiệm cũng chỉ nói ra chữ, nhưng là truyện tranh lại kèm theo hình ảnh. Sự tình liên quan tính mạng, nên Lê Lê nhớ rất rõ ràng. Thanh Ngọc Trầm cấp B, tóc dài tóm gọn thắt thành bím tóc, khí chất xuất trần, chỉ lộ mặt ở một ở một ô truyện tranh đã khiến cho các độc giả nhan khống ở trên diễn đàn hét lên mấy trăm lầu bình luận.

Dư lại một cái dị năng giả cấp C, chủ tiệm không đề cập tới tên, chỉ là nói với Nhất Minh rằng có một người như vậy. Dị năng là thuật pháp hình, hư hư thực thực có quan hệ với đồng thau.

Hình ảnh trên truyện tranh lúc đó và bộ dáng hiện tại của người nam nhân này gần như giống nhau.

Rất tốt, cô không chỉ dùng tài khoản mới đối diện với Boss phó bản, mà còn thấy thêm Boss nhỏ của phó bản.

“Lui ra đi, phế vật.” Đột nhiên Thanh Ngọc Trầm lạnh giọng nói.

Lê Lê đang suy nghĩ cũng kinh ngạc một chút.

Trước khi gương mặt cô làm ra phản ứng, cô liền nhìn thấy người áo đen vừa bước ra khỏi phòng đột nhiên dừng lại bước chân, cúi đầu: "Vâng, thủ lĩnh.”

Dị năng giả cấp C lúc đối mặt với Thanh Ngọc Trầm vẫn không có suy nghĩ chống cự sao? Lê Lê nghĩ đến.

Chuyện này giống như chỉ là một cái nhạc đệm, sau việc này, Thanh Ngọc Trầm mới ung dung thong thả xoay người, như là khiêm tốn tiếp tục nói: “Thỉnh đừng để ý. Vì hối lỗi, ngài có thể tùy ý mang đi một cái hàng hoá từ nơi này.”

Hắn dùng giọng điệu chân thành nói: “Nếu ngài không ngại thì chọn loại hàng hoá để đoạt lấy, chúng tôi sẽ cung cấp nơi ở và công cụ, chúng tôi cũng sẽ xử lý thi thể cho ngài. Ngài nếu muốn Đường, thì người mua đã đặt hàng trước đó cũng chỉ là cấp D, chúng tôi có thể trực tiếp bán tận tay, không, đưa cho ngài.”

Như vậy cái tên cấp C kia là vừa hoàn thành việc đoạt lấy? Lê Lê hơi nhíu nhíu mày.

Người trong tổ chức đồng thau dường như tập mãi đều thói quen việc thương tổn kẻ yếu, nhưng là nơi này chỉ là hình ảnh thu nhỏ của thế giới này.

Bóng tối giấu đi chút thay đổi biểu tình của Lê Lê, vừa khéo Thanh Ngọc Trầm cũng quay người đi, không có nhìn đến cô.

Trong truyện tranh đã từng phổ cập khoa học, dị năng cơ hồ trải rộng toàn thân từ trên xuống dưới của một người, cho nên muốn đoạt lấy dị năng thì người bị đoạt lấy sẽ nhận lấy thống khổ rất lớn, sau lúc đó người may mắn giả sẽ chỉ có tàn tật, nhưng là người xui xẻo sẽ trực tiếp chết đi.

Khoa học kỹ thuật của thế giới này tập trung ở phương diện nghiên cứu dị năng, tự nhiên sẽ có nghiên cứu viên, nghiên cứu như thế nào để trong tình huống lấy dị năng ra mà không thương tổn tới dị năng giả, nhưng là loại kỹ thuật này tạm thời vẫn yêu cầu tiêu tốn rất nhiều tài chính, bá tánh bình dân chắc chắn là không có loại đãi ngộ này.

Bởi vì đoạt lấy năng lực cùng loại hình, dị năng giả có cùng loại hình dị năng thì giữa hai bên chính là địch nhân.

Lúc trước khi Lê Lê xem truyện tranh đã từng nghĩ đến, cái này có tính là dưỡng cổ hay không, đem dị năng giả cùng loại hình cho vào chung một hộp, cuối cùng chém gϊếŧ ra còn con mạnh nhất sẽ là cổ vương.

Thanh Ngọc Trầm là đang thử cô.

Cái dị năng giả cấp B này thái độ bên ngoài rất tốt, thái độ khi đối xử với Lê Lê cùng bộ dáng khi mắng cấp dưới là phế vật lúc nãy hoàn toàn khác nhau như hai người, đối với cấp dưới thì lạnh như băng cao cao tại thượng, đối với cô thì như tắm mình trong gió xuân giống như cô nói cái gì thì chính là cái gì.

Nhưng mà loại tôn kính này cũng chỉ ở mặt ngoài, người này thăm dò dị năng của cô cũng không có chút chần chừ.

Lê Lê chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Thanh Ngọc Trầm.

Cô đột nhiên có một cái ý tưởng.

Vì thế cô nói: “Khái niệm hình.”

“Khái niệm?” Thanh Ngọc Trầm sửng sốt.

“Ta cảm thấy hứng thú chính là khái niệm hình nha.” cô nghiêng mặt, nhìn biêu cảm của Thanh Ngọc Trầm, phảng phất đột nhiên có hứng thú, “Ngươi có sao?”

Dị năng giả khái niệm hình cực kỳ thưa thớt, toàn bộ đồng thau khả năng chỉ có một dị năng giả là khái niệm hình, đó chính là thủ lĩnh đồng thau Thanh Ngọc Trầm.

Lê Lê cảm thấy có đôi khi lá gan cô thật sự to, lúc này tương đương với việc cô chỉ vào mặt Thanh Ngọc Trầm nói rằng cô muốn dị năng của hắn.

Trên hành lang tối tăm, ánh nến chiếu sáng lên một nửa khuôn mặt của cô, lộ ra tươi cười có chút hứng thú kia.

Bộ dáng kia cùng màu sắc với hắc ám, giống như là ác ma.

Biểu cảm của Thanh Ngọc Trầm xác thật là có biến hoá.

Mặt ngoài Lê Lê vui vẻ thoải mái, trên thực tế cô đã chuẩn bị cho việc dùng điểm nhân khí còn lại trao đổi đạo cụ.

Cô nhìn mặt Thanh Ngọc Trầm, chờ đợi hắn sẽ cho ra câu trả lời như thế nào.

Cô nhìn thấy khoé miệng Thanh Ngọc Trầm đè xuống, hắn ngây người trong giây lát rồi nói: “Thỉnh ngài đừng nói giỡn, ngài như thế nào sẽ yêu cầu khái niệm hình.”

Vì cái gì cô không thể là khái niệm hình? Lê Lê có chút nghi hoặc, nhưng là rất nhanh bỏ vấn đề này ra sau.

“Nói giỡn?” Lê Lê nhìn thẳng đôi mắt Thanh Ngọc Trầm, nhìn chăm chú thật lâu, đột nhiên cười khẽ, "Được rồi, là nói giỡn. Ta cứ tưởng rằng ngươi thật sự cái gì cũng sẽ lấy ra.” Cô kéo dài chữ cuối, mang theo trào phúng.

Cô không chờ Thanh Ngọc Trầm giải thích, ánh mắt dời đi bước lên vài bước, dừng ở trước mặt người áo đen cấp C kia.

“Ngươi, dẫn ta đi gặp Tiểu Kha Cơ.” Cô tùy ý chỉ vào người áo đen cấp C, cũng không quay đầu lại đi vào hành lang bị bóng đêm bao trùm.

Sau lưng, sắc mặt Thanh Ngọc Trầm thay đổi muốn vặn vẹo, lễ phép ở trên mặt gần như sắp không duy trì được.

Cuối cùng hắn cứng đờ cười: “Ý nguyện của ngài chính là tất cả.” Sau đó quay đầu lại mắng người áo đen một câu, “Phế vật, đi phòng số 4!”

Người áo đen nhẹ nhàng nâng lên đầu đang cúi, lại không nhìn mặt của Thanh Ngọc Trầm.

...

Người áo đen cấp C trầm mặc đi ở phía trước Lê Lê, dẫn đường cho Lê Lê.

Trong bóng đêm hắn giống như vẫn có thể thấy rõ đồ vật, bước chân không có một chút dừng lại. Rất nhanh hắn liền tới trước cửa một gian phòng màu đồng thau, đứng chờ đợi sau khi thấy Lê Lê gật đầu, hắn phát động dị năng.

Cánh cửa màu đồng thau lập tức xuất hiện biến hía, giống như thủy triều từ giữa rút về hai bên, lộ ra cảnh tượng bên trong căn phòng.

Ánh mắt Lê Lê dừng một chút trên vị trí nguyên bản của cánh cửa.

Cô xem như đã biết vì cái gì tô chức đồng thau sẽ tự tin về bảo an của bọn họ như vậy, do đó vào lúc Thanh Ngọc Trầm không ở đây thì bị Nhất Minh trộm nhà.

Bởi vì căn phòng ở trong ‘ kén ’, toàn bộ đều là tạo vật dị năng của dị năng giả cấp C.

Đồng thau thuộc về một loại hợp kim, cũng là tạo vật không có sự sống, tự do khống chế hợp kim thuộc về dị năng thuật pháp hình, ăn khớp với tư liệu của chủ tiệm.

Lĩnh vực cấp C của chủ tiệm có thể bao vây sòng bạc của hắn, mà người áo đen đồng dạng cấp C thì chế tạo một mảnh khu vực này thành lao tù của hắn. Thanh Ngọc Trầm là thao tác, người áo đen là trông coi, dị năng giả rơi vào trong tay bọn họ làm sao có thể chạy thoát.

Dị năng giả cấp C cầm đèn đi theo vào căn phòng, ánh đèn chiếu sáng tình huống bên trong căn phòng.

Vách tường chế tạo từ hợp kim, trong căn phòng nhỏ hẹp có một chiếc giường, thiếu niên tóc nâu đang nằm ở bên trên, hai mắt nhắm nghiền.

Từ lúc Lê Lê đi theo Thanh Ngọc Trầm ở bên ngoài chỉ điểm giang sơn đến bây giờ, thời gian trôi qua không ít, nhưng là đến bây giờ hắn vẫn còn chưa tỉnh.

Thanh Ngọc Trầm đã nói, đại khái còn một giờ hắn mới có thể tỉnh.

Lê Lê đã có thể đoán được chờ cảnh tượng này bị vẽ ra thì người đọc sẽ nói cái gì, cô trước tiên là không có lương tâm cười một tiếng, sau đó dừng một chút.

Theo kinh nghiệm xem truyện tranh của cô, cảnh lúc Nhất Minh tỉnh lại chắc chắn sẽ bị vẽ lên. Lúc này cô có thể hoàn thành lần chính thức lên sân khấu này của cô, dựa theo hiểu lầm của Nhất Minh với cô, như vậy cô nên... Giả yếu?