Chương 15: Nhóm vai chính đóng vai gia đình

[ đạo cụ 【 hơi thở che giấu 】 đếm ngược 06: 12]

Lê Lê hoàn toàn không biết người áo đen té xỉu suy nghĩ cái gì, cô thu hồi nụ cười vừa rồi lơ đãng mà lộ ra, lại khôi phục bộ dạng mặt vô biểu tình.

Nhất Minh hấp dẫn lực chú ý, ngược lại Lê Lê tìm kiếm cơ hội giải quyết dị năng giả của tổ hổ từ phía sau, đợt phối hợp này cực kỳ xinh đẹp.

“Làm không tồi.” Cô khen một câu, Nhất Minh được khen ngợi hắc hắc cười một tiếng.

Hắn giống như nhận được ủng hộ, bước chân đi về phía trước đều có chút nhảy nhót.

Lúc này bọn họ đã đi tới nơi lúc trước giam giữ Đường.

Phòng hàng hoá đồng thau phân chia ra hàng đã đặt trước cùng hàng chưa đặt trước, kém hơn nơi lúc trước nhốt Nhất Minh, nhưng cửa đều chế tạo từ đồng thau.

Tay Nhất Minh đặt trên cửa, thuần thục gỡ toàn bộ cánh cửa xuống. Ánh sáng chiếu vào phòng từ khe hở dần dần mở rộng, đến chiếu sáng lên mặt bọn họ.

Lê Lê nhìn thấy Đường, cô bé chỉ thấy một lần ở mấy ngày trước.

Cô bé có mái tóc màu đen, nhu thuận thả dài đến vòng eo. Đường mặc áo thun tương đối rộng, cần cổ có một cái choker màu đen.

Hiện tại cô bé đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, đầu gục xuống, ở dưới ánh đèn, cái bóng dưới lòng bàn chân phảng phất chỉ có một vòng tròn nhỏ.

Đôi mắt xanh biếc tựa hồ đang nhìn mũi chân của mình, lại giống như đi vào cõi thần tiên, một mảnh trống rỗng.

Trạng thái này không giống với những gì Lê Lê thấy trên truyện tranh.

Trước khi cô đi vào thế giới truyện tranh, truyện tranh có vẽ cuộc trò chuyện lần đầu tiên chạy trốn của Nhất Minh với Đường, lúc ấy Nhất Minh chỉ là nói hắn được cha của cô bé làm ơn tới đón cô bé rời đi, khi đó Đường nhìn cũng có chút văn tĩnh, nhưng là đôi mắt sau khi nghe được lời này lập tức sáng lên, cực kỳ phối hợp để Nhất Minh mang cô rời đi.

“Đường! Anh tới đón em đi!” Thời điểm Lê Lê đánh giá hoàn cảnh trong phòng, Nhất Minh liền trực tiếp chạy chậm đi vào.

Nhưng mà cô bé cũng không ngẩng đầu.

Giọng nói rất nhỏ truyền ra từ trong miệng Đường, cô vẫn là bộ dáng không biết đang nhìn cái gì kia: “Không cần.”

Thiếu niên tóc nâu đang hưng phấn cũng sửng sốt.

“Đã không cần.” Cô bé lại lặp lại một lần.

Xem ra lần trước Nhất Minh không thể hoàn thành việc mình hứa hẹn, làm Đường mất đi tin tưởng với hắn.

Quả nhiên. Lê Lê liền cảm thấy sẽ không thuận lợi như vậy.

Cô tạm thời dựa vào trên cạnh cửa, đôi tay ôm cánh tay độc miệng một câu: “Tiểu Kha Cơ, cậu bị cự tuyệt đâu.”

Đầu Nhất Minh rũ xuống, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

“Lần trước là lỗi của anh.” Nhất Minh không tìm được lý do cũng không muốn tìm lý do, chỉ có thể rầu rĩ nói, “Nhưng hiện tại Thanh Ngọc Trầm không ở đây, chúng ta có thể chạy đi.”

Đường chỉ là nói: “Kẻ lừa đảo.”

Từ đầu đến cuối cô bé cũng chưa từng nhìn Nhất Minh một cái.

Lê Lê ở phía sau quan sát đến hai người kia mà suy nghĩ.

Giao Hoang thiên Nhất Minh nhận lá thư từ người bạn Du Hiểu, bắt đầu từ lúc Nhất Minh xem thư, đến bây giờ bọn họ tới nơi này nhìn thấy Đường, hoàn toàn là tiến hành xung quanh mục tiêu ‘ cứu Đường ra ngoài’.

Có thể nói chương truyện không mang Đường ra khỏi đồng thau chính là đứt đuôi, nếu đem thế giới này hoàn toàn trở thành truyện tranh để xem, như vậy thái độ chuyển biến của Đường chắc chắn có dấu vết để lại.

Huống hồ hiện tại chắc chắn sẽ bị vẽ vào trên truyện tranh, Lê Lê cần làm cái gì đó.

Trong đầu Lê Lê hồi ức lại một lần nội dung truyện tranh, sửa sang lại manh mối suy nghĩ.

Thư tín của cha Đường là Du Hiểu tìm thấy từ giữa bưu cục đồ cũ, bên trên viết người nhận là ‘ Triều Tịch ’, không biết là nguyên nhân nào mà không gửi đi.

Trong truyện tranh cũng không có cụ thể miêu tả lá thư, nhưng là thời điểm Nhất Minh đọc nó Truyện Tranh Gia cho một cái miêu tả tâm lý.

Nguyên bản phong thư này hẳn là sẽ đưa đến trên tay tổ chức nào đó, cha Đường nhắc tên của mình ở trong lá thư, hơn nữa tự động cam chịu người nhận được thư sẽ biết hắn là ai.

Trong thư nội dung đại khái có một phần ba là cha Đường đang xin lỗi, hắn đã phản bội tổ chức này. Một phần ba là nói tới công lao của mình, cuối cùng một phần ba là viết con gái hắn. Hắn cơ hồ lấy tư thái cực kỳ hèn mọn cầu xin tổ chức này cho người cứu con gái hắn từ trong tay đồng thau.

Cuối cùng mập mờ nhắc tới, hắn sẽ truyền dị năng của mình cho con gái.

Phương pháp có được dị năng có truyền thừa huyết mạch, trực hệ hoặc là người thân trong vòng ba thế hệ đều có thể truyền lại dị năng, thậm chí là truyền thừa không hề hư tổn cấp bậc nguyên bản, hoàn toàn khác với đoạt lấy.

Nói cách khác nếu cha mẹ là cấp C, cha mẹ truyền dị năng cho con cái, như vậy con cái cũng sẽ là cấp C. Đây cũng là nguyên nhân các quý tộc có dị năng cường sừng sững không ngã, cơ hồ sau khi người thừa kế cầm quyền là có thể có được dị năng cấp A thậm chí là cấp A trở lên.

Nhưng là loại truyền thừa này cũng không phải không có đại giới, đại giới khi đoạt lấy rất nặng, mà truyền thừa huyết mạch lại yêu cầu người nắm giữ nguyên bản của dị năng chủ động hiến tế một bộ phận của mình. Tỷ như tập trung toàn bộ dị năng đang trải rộng toàn thân vào trong một con mắt, lại lợi dụng đặc tính quan hệ huyết thống gần mà truyền đến trên người thân thuộc. Nhưng cuối cùng tròng mắt kia sẽ héo rút phế đi.

Đoạt lấy cùng hình với truyền thừa huyết mạch đều có một quá trình giống như là nghi thức, Lê Lê cũng từng suy nghĩ tới có phải cũng cần tự nhiên lĩnh ngộ hay không, nhưng quá ít manh mối cô không suy đoán được.

Bất quá ở trong thư cha Đường đã lấy tiền đề chính mình tử vong, cho nên dù hắn hiến tế cái gì cũng không có ảnh hưởng đến kết quả.

Trong lúc Lê Lê tự hỏi, thời gian bên ngoài chỉ trôi qua không đến một phút, mà Nhất Minh ở phía trước còn ý đồ làm Đường thay đổi suy nghĩ.

"Anh đồng ý yêu cầu của ba ba em, rằng muốn mang em đi ra ngoài.” Nhất Minh vắt hết óc nói, thời điểm nói lời này ánh mắt cũng hơi mơ hồ.

Rốt cuộc hắn chưa bao giờ gặp cha Đường, càng đừng nói là đồng ý yêu cầu gì.

Hắn không có nói với Đường rằng cha của cô bé đã chết.

Kỳ thật Nhất Minh rất ít nói dối, nhưng hắn cũng không phải chưa từng nói dối. Hắn xuất thân là dị năng giả cấp thấp tầng dưới chót, trước khi gặp cha nuôi cũng không phải đứa trẻ ngoan. Hiện tại rất nhiều hành vi của hắn đều bởi vì cha nuôi tưng nói với hắn nên làm cái gì và không nên làm cái gì, chẳng qua hắn cũng xuất phát từ trong lòng cảm thấy đây là chính xác.

Bao gồm giấu giếm cha Đường đã chết.

Khi hắn nhìn thấy Đường, khi bị Đường hỏi cha đang ở đâu, hắn liền quyết định che giấu việc này.

“Anh cùng ba ba đều là kẻ lừa đảo.” Đường đột nhiên nói.

Bé gái bảy tám tuổi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh biếc phảng phất bao trùm lên một tầng sương.

"Ông ấy nói chờ kết thúc công tác sẽ mang em đi Phù Không Thành, mang em đi xem phòng kẹo ở đó, ngoéo tay mà hứa.” Cô bé nhỏ giọng nhỏ nhẹ nói, “Sau đó liền ném em vào nơi này, sau đó cũng chưa từng xuất hiện thêm lần nào nữa.”

Cô bé nhìn Nhất Minh: “Anh nói mang em đi ra ngoài, ngoéo tay hứa. Sau đó em lại trở về nơi này.”

“Kẻ lừa đảo.” Sau cùng Đường nói.

“Anh...” Trong khoảnh khắc Nhất Minh không biết trả lời như thế nào, nguyên nhân bởi vì gạt Đường hắn thậm chí không thể nói ra lời ‘ anh không có lừa em ’ này.

Gương mặt mới bị dị năng giả cấp C cắt trầy da chảy máu, hiện tại nhìn qua Tiểu Kha Cơ đáng thương hề hề, giống như là bị mưa to xối ướt.

Phảng phất cái đuôi đều an tĩnh rũ xuống, không hề lay động.

Trong không khí đột nhiên an tĩnh, thanh niên tóc đen vẫn luôn sống chết mặc bây đột nhiên có động tác.

Lê đột nhiên thả tay xuống, trên gương mặt kia vẫn không có biểu tình gì, lại đến gần hai người đang giằng co.

"Ông ấy không có lừa em.” Lê đứng trước mặt Đường, lạnh lùng nói, “Chỉ là ông ấy đã chết mà thôi.”

“Lê?” Nhất Minh hai mắt mở to nhìn.

Không đợi hắn nói cái gì, thanh niên tóc đen tiếp tục nói: “Làm đối tượng được truyền thừa dị năng, em hẳn là có ấn tượng với nghi thức truyền thừa.”

Nhất Minh kéo góc áo Lê, tựa hồ muốn ngăn cản Lê tiếp tục nói.

Mà Lê chỉ là nhìn hắn không mang theo cảm tình: “Lại kéo dài tiếp chúng ta không ai đi được nữa.”

"Nhưng là...” Nhất Minh suy nghĩ nửa ngày nhưng không nghĩ ra thứ gì, cuối cùng ỉu xìu nói, “Như vậy không tốt đi, ca.”

Lê không có để ý đến hắn.

Mà đúng lúc này, Đường ngẩng đầu, đối diện với Lê.

Cô bé nói: “Nghi thức? Đã chết?”

Tựa hồ có thứ gì từ trong đầu từ dưới đất chui lên.

Trước sau gì Đường cũng không quên được ngày đó, baba nói công tác của ông ấy có thể kết thúc, sau đó tới đón cô rời khỏi căn phòng cho thuê nhỏ hẹp kia.

Ông ấy nói rất nhiều việc, dò hỏi cô muốn đi đâu chơi muốn đi đâu cũng được.

Đường thường xuyên là một người ở trong nhà không biết bên ngoài có cái gì, cho nên cô nói cô muốn đi Phù Không Thành, bởi vì đứa con của nhà kế bên có họ hàng ở Phù Không Thành, mang theo thật nhiều kẹo.

Đó là đồ vật mới mẻ duy nhất mà cô tiếp xúc được, cho nên cô nói cô muốn.

Mà ba ba lại lộ ra biểu tình kỳ quái, nói nhất định sẽ mang cô đi, muốn ngoéo tay với cô.

Trong nháy mắt hai ngón út tiếp xúc với nhau, cô đột nhiên cảm giác đầu mình nóng lên.

Mà không biết vì cái gì ba ba lại chảy nước mắt, giống như là đang rất đau rất đau, khuôn mặt vặn vẹo, vừa khóc vừa nói Đường cha nhất định sẽ làm con đi đến Phù Không Thành.

Đường bị dọa tới rồi, cô nói con có thể không đi, con không hy vọng ba ba như vậy.

Nhưng là ba ba kiên trì, kiên trì lộ ra mỉm cười đầy khó coi với cô, nói: Hứa rồi.

Kết quả sau lúc đó cô đã bị đưa đến nơi này, mà ba ba của cô rốt cuộc không xuất hiện lần nào nữa.

Mà cô ở cái nơi giống như nhà giam này, tiếp tục trôi qua những ngày khác với sinh hoạt ở quá khứ.

Nơi này không có người cô quen biết, nhưng cô cũng không có chỗ để đi.

Đây không phải là kẻ lừa đảo sao? Không phải nói hứa rồi sao?

“Chính là ông ấy bỏ rơi em!” Đôi mắt màu xanh biếc tựa hồ xua tan sương mù, phiếm ánh nước cố chấp nhìn Lê, "Ông ấy lừa em!”

Kỳ thật cô cũng không để ý rằng mình muốn đi đâu, đi thành thị nào để làm cái gì, cô chỉ là mỗi ngày sinh sống ở bên cạnh ba ba của mình, chỉ thế mà thôi.

Nhưng là cô bị bỏ rơi.

Bỏ ở cái nơi giống như nhà giam đầy đáng sợ này.

"Vì đã chết cho nên không hoàn thành lời hứa không gọi lừa gạt.” Lê nói.

Thanh niên tóc đen nhìn thẳng hai mắt cô bé, không hề né tránh: “Chỉ là không kịp hoàn thành mà thôi.”

Nước mặt tràn đầy hốc mắt của Đường, trong giọng nói cô bé mang theo chút run rẩy: “Thật sự?”

“Thật sự.” Lê nói.

Nhất Minh kẹp ở bên trong cảm thấy thái độ của Lê không thích hợp, so với lúc ôn hòa với hắn, lại rõ ràng rất lãnh đạm với Đường.

Nhưng là hắn tin tưởng Lê.

Bí mật đã bị nói ra, Nhất Minh chỉ có thể bóp mũi nắm chặt thời gian nói hết những gì có thể nói, bao gồm hắn nhận được lá thư cầu cứu, cũng bao gồm cha Đường không có bỏ rơi cô bé, chỉ là thân bất do kỷ.

“Cho nên anh thật sự sẽ mang em đi ra ngoài, việc này thật sự không có lừa em...” Nhất Minh vắt hết óc mà bảo đảm.

“Đi Phù Không Thành sao?” Đường đột nhiên hỏi.

Cô hít hít mũi, trừng mắt giống như là không muốn chịu thua với ai đó.

Nhất Minh sửng sốt một chút: “Phù Không Thành? Muốn đi thì đương nhiên có thể đi.”

Sau đó hắn liền nhìn thấy tiểu cô nương vừa rồi nói cái gì cũng không thèm để ý hắn nhảy xuống ghế, cái mũi hồng hồng, ngẩng đầu nói: “Em đi với các anh.”

Cô muốn đi Phù Không Thành, cô nhất định phải đi.

Cho dù ỏ bên người không còn là người cha khóc đến xấu hề hề kia, cho dù ông ấy vĩnh viễn thất hứa.

Cô sẽ đi, giống như những gì đã nói lúc trước.

Hai mắt Nhất Minh chớp một chút, sau đó cao hứng nói: “Thật tốt quá! Hiện tại chúng ta nhanh chóng chạy đi!”

Thời gian khuyên bảo Đường tổng cộng tính cũng có đến bốn phút, hiện tại bọn họ càng cần tranh thủ thời gian chạy đi.

Nhất Minh cong lưng, muốn giống như lần trước trực tiếp bế Đường lên, rốt cuộc như thế chạy sẽ nhanh hơn một ít.

Vào lúc này, thanh niên tóc đen đột nhiên dừng một chút.

Lê lấy một viên kẹo từ trong túi áo gió, đặt vào trong lòng bàn tay Đường.

Đó là một viên kẹo có giấy gói phiếm năm màu sắc, viên kẹo xinh đẹp giống như là cầu vồng.

Làm xong hành đồng này, thanh niên tóc đen giống như chưa làm cái gì mà lướt qua Nhất Minh, quay đầu đi ra ngoài.

Mà bé gái nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay ở dưới ánh đèn chiếu rọi giống như sáng lên, trong đôi mắt màu xanh biếc tựa hồ đều lập loè ánh sáng vỏ ngoài viên kẹo.

Cô không nhớ rõ lúc đó kẹo của đứa con nhà bên cạnh có hình dạng gì, đã không thể nhớ rõ.

“Anh đã nói Lê không phải người xấu...” Nhất Minh nói, vươn tay về phía Đường, “Đường, đi thôi.”

Mà bé gái cẩn thận nắm chặt viên kẹo, chạy theo đi ra ngoài. Sau đó nhẹ nhàng túm chặt góc áo áo gió thanh niên tóc đen, dù là hốc mắt còn phiếm hồng.

Cô bé nghĩ, viên kẹo giống như cầu vồng nhất định sẽ là viên kẹo tốt nhất.

Nhất Minh sửng sốt tại chỗ một chút, sau đó mới đuổi theo đi ra: "Chờ tôi với!”

"Sao lại cảm giác mình thật dư thừa?” Hắn lẩm bẩm một câu.

...

[ kiểm tra đo lường đã đạt tới mục tiêu đổi mới.]

[ vì ngài mở ra thông đạo...]