Chương 13: Diễn đàn hiện thực hai cái cực đoan

Ở trong đoạn thời gian cô không lên diễn đàn, lại tăng thêm một số bài viết đồng nghiệp. Lê Lê chọn một vài bài viết xem tiêu đề rất có ý tứ nhìn.

【pbc đồng nghiệp nhị sang, tới điểm Q bản* 】(*Giống anime vẽ theo phong cách dễ thương chibi ấy)

1L lâu chủ (đầu chó hoa hồng.jpg)

[ có Q bản Lê ngốc mao dắt một con Corgi đi ngang qua.jpg]

[ Lê lão phụ thân ngồi xổm trên mặt đất nhặt lông cho Corgi rớt lông.jpg]

[ lê nhìn lông chó đầy đất lộ ra biểu tình trầm tư.jpg]

[ Lê cạo hết lông cho Tiểu Kha Cơ.jpg]

[ Tiểu Kha Cơ nước mắt lưng tròng.jpg]

Nhân vật Q bản vô cùng dễ thương, phảng phất là một cái búp bê vải.

Lê Lê xem cũng nhịn không được cười ra tiếng, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều.

Quả nhiên chỉnh sống vẫn là muốn xem võng hữu trên diễn đàn. Cô nghĩ, lại click mở bài viết phân tích trên đầu.

Nguyên nhân tăng thêm nhiều nhân vật mới, phân tích chiến lực cũng xé đến trời đất tối sầm. Mà Lê Lê nhìn đến bình luận về ‘ Lê ’ hơn một nửa là: "Rõ ràng không phải võ đấu phái, so chiến lực có ý nghĩa gì?’, ‘không thể nào sẽ không thực sự có người bẻ xả chiến lực điên rồi cho nên cái gì cũng phải xé sao?’, "Lê cái thân thể nhỏ kia có thể đánh được ai!’

Người đọc truyện tranh cơ bản cho rằng nhân vật ‘ Lê ’ không phải vũ lực phái, thậm chí còn thiên nhược. Có thể là bởi vì cô lấy thân phận người bị hại lên sân khấu, hơn nữa còn diễn bị thương, xác thật nhìn qua không quá mạnh.

Cô lại ngẫm lại đãi ngộ của mình ở thế giới truyện tranh, ngoại trừ Nhất Minh tất cả mọi người giống như đều xem cô là đại lão.

Diễn đàn truyện tranh cùng thế giới truyện tranh thật là hai cái cực đoan. Cô nhịn không được cảm khái.

Đương nhiên thân phận ‘ đại lão cấp A ’ của cô vẫn ngồi chắc trên đỉnh chiến lực, không người vượt qua.

Thời gian lướt diễn đàn đi qua rất nhanh. Cuối cùng Lê Lê lại tìm kiếm một chút thông tin về dị năng, nhưng là thực đáng tiếc truyện tranh không có nói đến quá trình tự nhiên lĩnh ngộ, ngay từ đầu vai chính Nhất Minh đã có dị năng.

Cho nên cô vẫn là muốn tự mình đi lĩnh ngộ...

Lê Lê buông di động, chậm rãi nhắm mắt lại.

Mặc kệ thế nào, cô chắc chắn sẽ không từ bỏ.

...

Chỉ là dị năng cũng không phải là đồ vật muốn là có thể có, khi thời gian trôi qua đến lúc Lê Lê quy định chính mình trở lại đồng thau, cô vẫn không có được dị năng.

Thời gian chỉ còn lại có hai ngày.

[ đang xử lý số liệu thu thập điểm nhân khí. ]

[ Đang xử lý số liệu...]

[ tổng điểm nhân khí là: 1812]

Bởi vì nguyên nhân có rất nhiều đồng nghiệp nhị sang, điểm nhân khí tăng lên trong hai ngày này phi thường khả quan. Nếu Lê Lê sẽ không sử dùng thương thành, cô có thể trực tiếp sống thêm mười tám ngày, thời gian nửa tháng.

Nhưng là cô lại không có khả năng không đổi đạo cụ.

Trên đường Lê Lê đi theo dị năng giả cấp C đi đến phòng hàng hoá, trong lòng tính thời gian.

Nếu không có thêm ngoài ý muốn, chờ kết thúc lần xuyên qua này là có thể thấy đổi mới mới nhất của truyện tranh.

Nếu có ngoài ý muốn, như vậy người đọc《 cực hạn hắc bạch 》 sẽ phát hiện Truyện Tranh Gia cần mẫn của bọn họ đột nhiên tuyên bố ngưng phát hành.

Ban ngày bên trong đồng thau bật đèn sáng, cũng không có tối tăm giống như lúc trước, nhưng là vẫn mang theo cảm giác âm u.

“Thanh Ngọc Trầm đâu?” Lê Lê không nhanh không chậm đi theo dị năng giả cấp C, nói.

Nguyên bản cô nghĩ rằng hai ngày trước cô đã cảnh cáo, Thanh Ngọc Trầm sẽ trực tiếp lại đây nghênh đón cô để tỏ lòng trung thành.

"Thủ lĩnh không ở đây.” Dị năng giả cấp C trả lời.

Không ở đây? Lê Lê có chút ngoài ý muốn.

Đúng lúc này, dị năng giả cấp C bước chân dừng lại—— tới phòng số 4 rồi.

Lê Lê điều chỉnh lại một chút cảm xúc của mình, khuôn mặt mang cười kia nháy mắt lạnh nhạt xuống.

Cánh cửa đóng chặt liên tiếp với bức tường rốt cuộc lại mở ra một lần nữa, thanh niên tóc đen kia ở trong ánh sáng chậm rãi bước vào.

Sau khi thanh niên đi vào phòng, cánh cửa ở sau lưng lại lần nữa khép lại.

Mà Nhất Minh ở chỗ này chờ đợi lâu, kinh hỉ kêu: “Lê!”

Hắn vội vàng tiến lên trước, quan sát thanh niên tóc đen từ trên xuống dưới trái phải dạo qua một vòng: “Thanh Ngọc Trầm có làm cái gì cậu không?”

"Tôi không sao.” Lê Lê tùy ý Nhất Minh vây quanh cô xoay quanh, giọng điệu không hề dao động, “Không cần hoan nghênh tôi như vậy, Tiểu Kha Cơ.”

Thời điểm nói lời này sắc mặt của cô không thể tránh khỏi có chút tái nhợt. Tuy rằng lúc ở thế giới thật nghỉ ngơi rất tốt, nhưng là hai ngày này trong thế giới giả tưởng cô gần như không chút ngừng nghỉ mà đi kiếm chuyện, sẽ không chết liền hướng chết làm.

Tác dụng chậm hiện tại cũng xuất hiện.

Bất quá cô chú ý tới thái độ của Nhất Minh với Thanh Ngọc Trầm, ánh mắt dừng lại trong chớp mắt.

Xem ra ở thời điểm cô không ở đây Thanh Ngọc Trầm cũng không thành thật.

Nghe vậy, Nhất Minh ngẩng đầu nhìn Lê Lê, ánh mắt có chút chỉ trích: "Cậu lại muốn lừa tôi!”

Ánh mắt kia giống như là chó Corgi đang chất vấn chủ nhân vì cái gì muốn nói dối, vì cái gì không cho cẩu cẩu ăn chocolate.

Lê Lê cảm thấy tín dụng của cô ở Nhất Minh nơi này hoàn toàn không có, cứ việc cẩu cẩu đúng là không thể ăn chocolate, bởi vì cái này đối nó là đồ có độc.

"Được rồi, nhưng là hiện tại cũng không ảnh hưởng hoạt động.” Cô đúng lúc lộ ra một chút mệt mỏi.

Thân phận hiện tại của cô là khốc ca diện than giá trị chiến đấu yếu kém, có khả năng còn có một cây ngốc mao lắc lư ở trên đầu ‘ Lê ’.

...

Lông mi của thanh niên tóc đen trước mắt rũ xuống, giữa khuôn mặt mang theo ủ rũ. Tóc đen trên trán xoã xuống che đậy đuôi lông mày sắc bén, khuôn mặt nhu hòa lãnh đạm. Giống như lãnh ngọc lạnh lẽo.

Ánh mắt Nhất Minh dừng lại, hắn cảm thấy không thể lại tiếp tục ở đây nữa.

Hôm nay còn có thể trở về, sau này thì sao? Vạn nhất ngày nào đó liền hoàn toàn không thấy được đâu?

Hắn nhìn thẳng đôi mắt đen mệt mỏi kia, giọng nói kiên định nói: “Lê, chạy trốn đi!”

Nhất Minh cảm thấy bản thân không thể tiếp tục mặc kệ, hắn phải làm cái gì đó.

Hắn ở đây đói bụng hay gì đó cũng không sao cả, nhưng là hắn không thể mặc kệ Lê ở nơi này chịu khổ chịu nạn.

Nghe vậy, thanh niên tóc đen thu liễm biểu tình: “Ngươi đang nghiêm túc?”

Nhất Minh kiên định nói: “Nghiêm túc.” Hắn nói ra tính toán của mình, “Chúng ta trước tiên đi cứu Đường, sau đó cùng nhau rời đi.”

“Chúng ta?” Lê lặp lại một lần.

“Chúng ta.” Nhất Minh lại lần nữa nói.

Sau những lời này, dường như không khí đột nhiên đọng lại.

Thanh niên tóc đen vòng qua Nhất Minh, đi lại gần ven tường, xoay người dựa vào tường hai tay khoanh lại, mặt vô biểu tình nhìn về phía hắn.

“Nguyên bản mục đích của ngươi cũng chỉ là mang Đường đi thôi, không cần thiết mang ta theo.” Giọng nói thanh niên trong sáng dễ nghe, chỉ là mang theo chút lạnh lẽo.

Phảng phất là đem sự tình lúc trước chưa nói hết hoàn toàn mở ra, nói tỉ mỉ lại.

“Ngay từ đầu mục đích của ngươi cũng không phải là cứu mọi người, chỉ là vì mang Đường đi. Là cái gì làm ngươi thay đổi chủ ý, muốn kéo ta đi theo?” Trong giọng nói lãnh đạm lại trộn lẫn một chút hoang mang, “Ngươi rõ ràng không quen biết ta, không phải à?”

“Xác thật tôi không có đủ năng lực đi cứu tất cả mọi người.” Nhất Minh nhỏ giọng giải thích nói, “Bất Ngôn từng nói, lúc không có năng lực không cần xúc động, như vậy sẽ chỉ làm sự việc càng tệ hơn.”

Bất Ngôn, tên đầy đủ Sương Bất Ngôn, là cha nuôi mà Nhất Minh đang tìm kiếm.

Nhất Minh vẫn luôn dựa theo dạy dỗ cha nuôi dạy hắn để hành động, bao gồm lần lẻn vào đồng thau này, ngay từ đầu hắn cũng chỉ tính toán mang Đường rời đi. Hoàn toàn giống những gì thanh niên tóc đen nói.

Nghe thấy cái tên này, thân thể dựa lên của thanh niên tóc đen hơi khom.

“Nhưng là.” Thiếu niên tóc nâu nắm tay nắm chặt, trong cặp xanh thẳm kia có ánh sáng kiên định, “Tuy rằng có thể là cậu vô tình, nhưng là xác thật lúc ấy cậu trợ giúp tôi. Cậu đã từng trợ giúp tôi, cho nên tôi nhất định sẽ mang cậu đi ra ngoài, đây là hứa hẹn của tôi.”

Mà lần này, thời gian thanh niên tóc đen trầm mặc lại quá dài.

Nhất Minh dùng ánh mắt chờ đợi nhìn thanh niên.

Không biết qua bao lâu, thanh niên buông tay, dường như bị thuyết phục: "Nói trước, nếu bị bắt lại tôi sẽ trực tiếp khai ra cậu.”

“Như vậy là được.” Nhất Minh thở dài một hơi nhẹ nhõm, ngược lại lộ ra gương mặt tươi cười, "Tôi sẽ bảo vệ cậu!”

Thiếu niên hoạt bát nói, thật giống như nhận được khẳng định, trong khoảng thời gian ngắn phảng phất có hoa nhỏ bay a bay ở phía sau hắn.

Thanh niên tóc đen chớp chớp mắt, tựa hồ đang nhìn Tiểu Hoa Hoa đang phiêu phiêu, sau đó giội nước lã nói: “Ngẫm lại làm cách nào để đi ra ngoài rồi nói tiếp.”

“Kỳ thật ngày hôm qua tôi thử đi ra ngoài.” Nhất Minh nói, “Sau đó đυ.ng phải Thanh Ngọc Trầm.”

Cái khác hắn cũng chưa nói, nhưng là nghĩ tới cũng không phải là chuyện tốt gì.

Thanh niên đánh giá Nhất Minh một phen từ trên xuống dưới, giống như Nhất Minh làm khi nãy, sau đó mới nói: “Đây là dị năng của hắn, tinh thần thao tác. Lúc trước hắn đã đánh dấu cậu, cho nên mới biết hướng đi của cậu, cũng có thể trực tiếp thao tác cậu.”

“Các ngươi cũng bị đánh dấu lên như vậy?” Nhất Minh rất nhanh hiểu rõ, “Trách không được buổi tối hôm đó Thanh Ngọc Trầm nhanh như vậy đã nhận ra hành động của chũng ta mà chạy về đồng thau, rõ ràng hắn nên trở về trễ hơn.”

Thiếu niên tóc nâu buồn rầu nhíu mày, loại hình dị năng này quả thực là không nói lý lẽ: “Nói như vậy chỉ cần bị phát hiện thì sẽ bị khống chế...” Hắn gãi gãi đầu, “Này cũng quá khó khăn!”

Mà hắn rối rắm vò đầu bứt tai một lúc lâu, hắn nghe thấy thanh niên tóc đen chậm rì rì mở miệng.

“Bất quá hiện tại tên kia không ở đồng thau.”

Nhất Minh: “...”

Nhất Minh: “Loại chuyện này nói sớm một chút đi chứ!”

Hắn rất là nghiêm túc tự hỏi làm như thế nào để chạy trốn khi có Thanh Ngọc Trầm ở đây!

...

Đùa Tiểu Kha Cơ thật sự rất thú vị, Lê Lê không thể nhìn việc đi ghẹo hắn.

Tuy rằng tình báo mà cô nói vẫn có giữ lại một chút —— tỷ như cách mấy trăm gần ngàn mét, Thanh Ngọc Trầm vẫn có thể trực tiếp khống chế dị năng giả bị hắn đánh dấu.

Chỉ là Thanh Ngọc Trầm cũng sẽ không ngăn cản bọn họ rời đi, hay đúng hơn là khả năng rất muốn cô đi từ lâu.

Nghĩ đến tên dị năng giả cấp B phiền toái kia, ánh mắt Lê Lê dừng một chút.

Cô vẫn là cảm thấy có chút vấn đề, tuy rằng Thanh Ngọc Trầm giống như là bị cô hù dọa...

Nhưng là sớm rời đi một chút khẳng định sẽ không có chỗ hỏng.

Sau khi thương lượng tốt muốn làm như thế nào, Lê Lê nhìn Nhất Minh đặt đôi tay lên trên cửa làm từ hợp kim.

Dị năng, kim loại chi tâm.

Giây tiếp theo cánh tay đồng hóa thành chất liệu tương đồng, bàn tay dính chặt ở trên cửa.

Hắn quy hoạch toàn bộ cánh cửa trở thành một bộ phận trên cơ thể chính mình, giây tiếp theo bên cạnh cánh cửa xuất hiện cái khe.

Nhất Minh trực tiếp phá hủy mang cửa xuống, sau đó một bước nhanh mang theo cánh cửa bản hợp kim lớn xông thẳng ra ngoài.

Chờ lúc Lê Lê ở phía sau chậm rì rì đi theo ra ngoài, Nhất Minh đã dùng ván cửa đánh ngã toàn bộ mấy người trông coi ở bên ngoài.

Nhóm trong coi phòng hàng hoá ở tổ chức đồng thau là ‘ tổ tằm ’, mà người áo đen không có dị năng góc áo sẽ không có kim văn. Lê Lê chú ý quan sát, lúc này chỉ có tên dẫn đầu trong nhóm đã ngã trên mặt đất là dị năng giả.

Rốt cuộc ở đây là địa bàn của Thanh Ngọc Trầm, cho nên dị năng giả đều sẽ bị hắn thao tác, đương nhiên cũng bao gồm toàn bộ hàng hoá.

Thấy cô đi ra, Nhất Minh nhẹ nhàng buông cánh cửa, bàn tay và cánh tay biến trở về bộ dáng bình thường.

"Đi theo tôi.” Hắn nhẹ giọng nói.

Hiện tại bọn họ đi đến chỗ lúc trước giam giữ Đường để tìm cô bé.

Tổ chức đồng thau đã sớm sửa lại nguồn điện, ánh đèn tối tăm chiếu sáng lên hành lang rộng lớn. Nhất Minh cùng Lê Lê một trước một sau đi ra hành lang, cẩn thận đi về phía trước.

Cầm thân phận người bệnh yếu ớt, Lê Lê yên tâm thoải mái đi theo sau lưng Nhất Minh.

Nhất Minh cấp D phát động tấn xông bất ngờ ở trong một đống cấp F cấp E với người thường, xác suất thành công cơ hồ là trăm phần trăm. Hắn lúc trước cũng là như thế này mà lẻn vào đồng thau bằng đường chính.

Rất nhanh bọn họ đi đến chỗ rẽ thứ ba, phía trước là lối rẽ từ trái qua phải, ở phía trước cũng không có đường đi. Nhất Minh ló đầu ra nhìn trái phải, sau khi xác định không có người, ra thủ thế đi bên phải.

Nhưng vào lúc Nhất Minh đi ra chỗ ngoặt, tiếng xé gió đột nhiên vang lên.

“Vèo ——!”

Một đường vết máu xuất hiện ở trên mặt hắn, đôi mắt lam kia đột nhiên trừng lớn.

Là một cây châm.

Hắn quay đầu lại, mà giữa hành lang vừa xác định không có người đột nhiên xuất hiện một người áo đen, đang nhìn chằm chằm vào hắn, cặp mắt kia giống như không có tròng trắng.

“Chạy mau!” Nhất Minh dò tay ra phía sau, quơ một cái bắt được cổ tay Lê Lê, không quay đầu lại chạy về chỗ rẽ.

Giây tiếp theo sợi tóc màu nâu rơi xuống, hóa thành lưỡi dao sắc bén, dày đặc đâm thẳng về phía hành lang bên trái. Lê Lê nghe thấy tiếng leng keng leng keng chạm vào nhau của kim loại, lúc này cô quay đầu lại, thấy được phía sau lưỡi dao sắc bén liên kết giống lưới lớn, một người áo đen đứng thẳng ở đó.

Mũi ưng, hàm dưới góc cạnh.

Là cấp C kia!

Một trong hai dị năng giả cấp trung của đồng thau!

Trong khoảnh khắc ánh mắt của Lê Lê cùng cấp C nhìn thẳng nhau.

Lê Lê lạnh lùng nhìn qua, liền trong nháy mắt đối diện này, người áo đen lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

Hắn lui một bước ra phía sau, ngay lập tức cúi đầu, động tác nhanh chóng phảng phất sợ hãi quấy nhiễu đến hứng thú của người ở phía trước.

Vào lúc này Nhất Minh duỗi tay đè lên vách tường kim loại ở bên cạnh, đồng thời dùng phương thức mở cửa của hắn đem kim loại vách tường chắn ở giữa bọn họ và dị năng giả cấp C.

Nhất Minh kéo Lê Lê đâm đầu chạy như điên, mà vách tường phía sau bọn họ lại không chút sứt mẻ.

Rốt cuộc cấp C ở phía sau căn bản không có đuổi theo.