Chương 4: Cắm ngón tay vào bím nhỏ

Edit: Rừng Nhỏ

Lộ Tức ở đầu dây bên kia thấy có gì đó sai sai. Nhưng vì không chung một khu ghế nên cậu ta không thể đi qua đó, bèn hỏi: “Cậu Chu, anh sao thế? Anh đang mắng em Nam Hoàn à? Ẻm làm gì anh vậy?”

Ban nãy Chu Giải bận bùng nổ cảm xúc nên bây giờ cậu mới bình tĩnh lại. Cậu nhìn Nam Hoàn, tuy tức giận nhưng lại bó tay bởi cô quá bạo dạn.

Cứ thế, tay Chu Giải sờ trúng qυầи ɭóŧ của Nam Hoàn. Vẫn là chiếc qυầи ɭóŧ từ vải cotton mềm mại, đáy qυầи ɭóŧ ươn ướt, cô cũng ướt theo.

Hai tai Chu Giải đỏ bừng, cậu nhìn Nam Hoàn với vẻ rất chi là phẫn nộ.

Nam Hoàn bị cậu dọa rồi, cô không ngờ cậu lại phản ứng tới cỡ vậy.

Nhưng cô cực kỳ muốn được cậu sờ, đầu ngón tay của cậu quá đỗi kí©h thí©ɧ. Lúc cậu chạm vào qυầи ɭóŧ, bím nhỏ lập tức tê dại. Phần nước nhờn phía dưới chảy ra càng nhiều nhờ sự kí©h thí©ɧ từ cậu, thấm đẫm đáy qυầи ɭóŧ.

Chu Giải ngồi xuống, nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, trông vô cùng tức giận.

Song Nam Hoàn nào thấy áy náy vì đã làm sai, cô còn cầm lấy tay cậu, tiếp tục dúi nó xuống: “Anh à, em da^ʍ lắm đó, em muốn anh sờ em, được không anh?”

Ngón tay của Chu Giải hoàn toàn cứng đờ, tay cậu bị cô kéo xuống rồi đặt trên qυầи ɭóŧ. Bên cạnh đó, cô cũng tụt qυầи ɭóŧ xuống nhưng không phải lột hết. Cô để tay cậu chạm vào bím nhỏ, cậu sờ trúng lông bím lởm chởm. Cảm giác ấy khiến cậu muốn rút tay về ngay lập tức, nhưng Nam Hoàn không cho cậu đi: “Anh ơi…”

“Nam Hoàn, mày mắc bệnh gì không đấy?”

Tuy Nam Hoàn thấy cậu tức giận nhưng cô vẫn không để cậu đi, thay vào đó cô đè tay cậu mạnh hơn.

Bàn tay dán thẳng lên thớ thịt bím của Nam Hoàn, cô đẩy ngón tay cậu vào sâu bên trong. Chu Giải chưa từng gặp phải trường hợp như thế này, ngón tay vốn cứng đờ trực tiếp thọc vào.

Chu Giải cảm giác bản thân chạm trúng một lớp màng mỏng, song cậu không chắc đây có phải là màиɠ ŧяiиɧ của Nam Hoàn hay không. Hai ngón tay thô dài hãm sâu vào khe nhỏ, Nam Hoàn sung sướиɠ dưới ngón tay của Chu Giải, cô kẹp chân lại, chẳng chịu cho cậu rời đi.

Chu Giải muốn rút tay về nhưng Nam Hoàn nào cho. Cô níu lấy tay cậu rồi kẹp chúng thật chặt: “Nhỏ nhà quê, buông tao ra.”

Nam Hoàn ứ chịu, vẫn kẹp tay cậu.

Đúng lúc này, Lộ Tức bắt đầu sinh nghi: “Đại ca, anh không có chuyện gì chứ, giờ em qua chỗ anh xem tình hình như nào nhá.”

Nghe được mấy lời này, Chu Giải bỗng trở nên sợ hãi. Nếu Lộ Tức đẩy cửa ra thì chẳng phải những hình xịt máu mũi này đập vào mắt cậu ta đầu tiên à?

Cậu can ngăn cậu ta: “Đừng đến đây, tao không sao. Nãy nhỏ nhà quê dỗi tao chút thôi, chứ không có chuyện gì nữa đâu.”

Lộ Tức nghe được thì yên tâm: “Thế anh mau vô game đi, tụi em chờ anh đó giờ, nhanh lên anh.”

Chu Giải sợ bọn họ mò đến bèn mang tai nghe lên, bàn tay múa máy trên mặt phím.

Cậu chơi game siêu đỉnh, một tay lướt phím cực kỳ trâu bò, một tay khác chôn trong cô bé của Nam Hoàn. Tuy không thể thấy vùng tam giác của Nam Hoàn, song cậu có thể cảm nhận được sự co bóp từ bên trong và nước nôi lênh láng của cô. Chúng hút ngón tay như thể muốn khiến cậu chết chìm trong đó.

Cậu nào còn tâm trí để chơi game.

Cậu dẫn nhỏ nhà quê tới đây là một điều sai lầm. Cô quấy cậu quá trời, không chịu thả tay cậu ra thì thôi, đây còn kẹp chúng thật chặt như muốn hút cạn cậu vậy.

Nam Hoàn thấy cậu chỉ chú ý mỗi game, mới dám “cưỡi” tay cậu thật chậm.

Dù Nam Hoàn chưa bao giờ xem phim nhưng cô rất thích đọc tiểu thuyết, đặc biệt là tiểu thuyết 18+.

Cách một học sinh giỏi giải tỏa áp lực chính là đọc truyện người lớn. Nói ra sợ chẳng mấy ai tin, nhưng cô rất thích đọc, đọc xong là mọi áp lực đều được giải tỏa, thịt hầm càng lâu cô càng thích.

Điện thoại cũ của cô không thông minh bằng những điện thoại bây giờ, chúng chỉ có thể truy cập vào một số trang web mà thôi.

Cô nhớ trong một cuốn truyện người lớn nọ, tác giả đã viết như này: Dùng tay đàn ông cọ chỗ ấy của mình sẽ cực kỳ thoải mái.

Vì thế cô thử ngay trên tay Chu Giải, cô hơi nhổm người một chút, đè thân dưới xuống ngón tay cậu rồi kì cọ.

Rêи ɾỉ từng tiếng nho nhỏ.

Chu Giải bận chơi game nhưng cậu vẫn cố liếc xem cô đang làm gì. Cậu muốn xốc váy cô lên, ngắm cô bé của cô xem như thế nào.

Mà cậu không thể thấy được gì, vì chúng đã bị làn váy che khuất.

Nam Hoàn thấy cậu nhìn chằm chằm mình, đành hỏi: “Anh ơi, anh muốn xem bên trong ư?”

Nói xong, Nam Hoàn lập tức tốc váy lên cho cậu xem. Cậu thấy được cô bé của Nam Hoàn đang nhấm nháp ngón tay của mình. Vùng bí mật phì nhiêu nhầy nhụa dịch yêu, ở khoảng cách khá gần, cậu ngửi được hương vị dâʍ đãиɠ thoang thoảng của Nam Hoàn.

Chu Giải bị kí©h thí©ɧ tới nỗi quên mất trò chơi, thua trận.

Nhị vị huynh đài ở bên kia hùng hổ: “Đại ca! Anh đang làm cái quần què gì thế? Anh chơi game bằng chân hả? Chó nhà em còn chơi đẹp hơn anh đấy! Thua nát quá trời.”

Chu Giải phát bực, Nam Hoàn cắn ngón tay cậu như vậy, cậu đâu còn tâm trí chơi game chứ.

Nam Hoàn không nghe thấy gì, mải mê mài dũa thân mình trên tay cậu. Chốc lát sau, cô được ngón tay của cậu kéo lêи đỉиɦ. Dâʍ ɖị©ɧ chảy đầy tay cậu, mặt cô đỏ bừng.

Cao trào.

Lúc này, cô mới chịu rút ngón tay Chu Giải ra. Chu Giải thu tay lại, đặt ngón tay lên mũi theo bản năng, là mùi nước da^ʍ của Nam Hoàn.

Mặt cậu cũng đỏ tía tai, vội lấy khăn giấy lau chùi tay mình.

Cậu chả buồn chơi game nữa. Sau khi giám sát Nam Hoàn mặc đồ xong, cậu lập tức túm cổ áo của cô, xách cặp rồi dẫn cô về nhà.

Về tới nhà, cậu đè Nam Hoàn trước cửa, cảnh cáo cô: “Nam Hoàn! Mày… Nếu sau này mày còn làm chuyện biếи ŧɦái như vậy với tao, tao sẽ dọn đồ đuổi mày về quê ngay đấy, nghe chưa?”

Nam Hoàn nghe được những lời đó thì xoay người, mở cửa vào nhà, không thèm để ý lời nói của Chu Giải.

“Em không chịu đâu, anh là chồng của em, đương nhiên phải ngủ cùng em rồi.”

Chu Giải: “…”

Chu Giải vừa tức vừa bó tay chấm com.

Nhỏ nhà quê cậy mình được bố mẹ cậu chiều chuộng nên cứ hếch mặt lên trời.

Chu Giải vào sau cô, cậu chợt ngửi thấy mùi hương còn sót lại trên tay mình… Hình như là của cô, đồ dâʍ đãиɠ.

Chim của cậu ngóc đầu.



Buổi tối, lúc ăn cơm, Chu Giải nhìn Nam Hoàn ngồi chình ình trên ghế cùng bát cơm đã được đặt trước mặt thì cậu bỗng giật bát cơm của cô, không cho cô ăn cơm.

Bố Chu thấy cậu như vậy, vả ngay một phát vào ót cậu.

Chu Giải úp thẳng mặt xuống bát cơm.

“Bố…”

Bố Chu: “Bố để mày bắt nạt Nam Hoàn à, vợ cưới về là để nâng niu, chứ không phải để mày múa võ đâu con ạ.”

Máu liều của Chu Giải bỗng phọt lên: “Con có muốn cưới đâu, chả phải bố mẹ ép con à.”

Bố Chu nghe được, lại dúi đầu cậu xuống bát cơm một lần nữa, sau đó đưa cậu một cục tiền: “Ngày mai sau khi tan học, dẫn Nam Hoàn đi mua quần áo và văn phòng phẩm linh tinh gì đó. Lúc Nam Hoàn đến, mẹ con mới mua hai bộ thôi, quần áo con gái phải nhiều mới đủ.”

Nam Hoàn nghe thấy thì nhanh chóng từ chối: “Chú ơi, cháu không cần đâu ạ, chú với dì mua cho cháu nhiều lắm rồi. Đồ đạc gì đủ cả rồi mà chú, bình thường cháu đi học toàn mặc đồng phục không à, mua nhiều thì phí tiền lắm.”

Dù gì Nam Hoàn cũng đang ăn nhờ ở đậu, cô xấu hổ thật sự.

Bố Chu không lấy làm lạ, giọng điệu của ông trở nên dịu dàng: “Cháu không cần phải đau lòng, đó đều là tiền mừng tuổi của Chu Giải, là tiền chúng ta tích góp cho nó cưới vợ. Mai sau cháu là vợ nó rồi, tất nhiên đó là tiền của cháu hết.”

Nam Hoàn hiểu ngay: “Vậy là tiền cưới hỏi phải không ạ? Chú và dì cho cháu tiền hồi môn bây giờ, tức là sẽ trừ số tiền này vào của hồi môn ạ.”

Chu Giải: “…”

Hỏi ý cậu chưa thế?

Đó là tiền mừng tuổi của cậu. Ngày thường cậu mè nheo xin tiền, bố mẹ không cho, bảo là tích góp tiền để cậu cưới vợ. Vậy mà bây giờ bọn họ đưa hẳn luôn cho vợ cậu đấy hả?



Ngày hôm sau, Chu Giải không mộng xuân nữa. Cậu cảm thấy cặp đồi cọ tay cậu hôm qua chính là nguyên nhân khiến cậu mộng xuân. Nhưng Nam Hoàn ngủ rất sớm, cậu nhìn chằm chằm người đang nằm cạnh mình, song nhìn mãi mà chả thấy cái gì “Thức” dậy.

Có lẽ là do cậu đến kì n*ng nên mới mộng xuân. Sau khi ăn sáng xong, Chu Giải lập tức đi học, nhưng vừa ra đã thấy Nam Hoàn ngồi trên gác ba ga dạng chân chờ cậu: “Anh ơi, chúng mình xuất phát thôi.”

Chu Giải: “… Tao bảo mày đi bộ cơ mà?”

Nam Hoàn lắc chân: “Vì hôm qua anh không thừa nhận mối quan hệ giữa chúng ta nên em mới đi bộ. Nhưng giờ ai cũng biết em là vợ chưa cưới của anh rồi, chúng mình đâu cần lấp liếʍ trước người khác nữa.”

Chu Giải: “…”

Chu Giải túm chiếc cặp sách của cô: “Mày đứng dậy đã, để tao quay xe.”

Nam Hoàn ngoan ngoãn đứng lên.

Chu Giải chớp lấy thời cơ, thấy cô rời khỏi gác ba ga thì phóng xe như điên, bỏ lại cô phía sau.

Nam Hoàn thấy cậu đạp xe rời đi, tức giận dậm chân.

Đồ tệ bạc.



Chu Giải vào lớp chưa được bao lâu, Nam Hoàn cũng theo sát nút. Cô thở phì phò nhìn cậu.

Cô trở về chỗ ngồi, nhưng vẫn không đành lòng giận cậu. Bởi mẹ Chu đã dặn rằng, cậu hơi mất dạy chút thôi chứ tính nết vẫn tốt lắm.

Giờ tự học buổi sáng bắt đầu, Nam Hoàn lấy hộp bút ra. Vì cô là con nhà nghèo, quen thói tiết kiệm từ lâu nên dùng gì cũng dùng tới khi hỏng rồi mới vứt.

Lúc cô lấy hộp bút ra, Chu Giải thấy cục tẩy của cô, một mẩu bé tí thế mà vẫn dùng ngon ơ được á?

Hộp bút cũng rách tung tóe, trông siêu cũ rích.

Bạn nữ ngồi đằng trước liếc cô một cái. Ngày hôm qua, sau khi cô bạn hóng được cô là vợ chưa cưới của Chu Giải đã bắt đầu nảy sinh sự thù địch. Thấy cô nghèo kiết xác thế kia, cô ả cười nhạo: “Hộp bút rách vậy mà vẫn dùng được hả, chắc không phải được nhặt trong thùng rác đâu nhỉ?”

Cô bạn nói với âm lượng rất lớn, bạn cùng lớp nghe thấy thì vội quay ngoắt xuống nhìn hộp bút của cô. Đúng thật là rách lởm chà lởm chởm, có lẽ đã dùng rất lâu rồi.

Tính Nam Hoàn vốn hiền lành. Nghe thấy người ta chế giễu mình, cô cũng không tức giận, chiếc hộp bút này chứa quá nhiều kỷ niệm, đó đều là những tấm lòng hảo tâm của các mạnh thường quân.

Cô được tặng từ hồi tiểu học, sau này cô không lấy chúng ra nữa, vì cô muốn để lại cho người có nhu cầu, đồng thời bớt lãng phí.

“Mình dùng chúng lúc tiểu học đến giờ, là văn phòng phẩm do tình nguyện viên quyên góp. Chúng là đồ mới chứ không phải đồ trong thùng rác. Tuy cũ nhưng mình vẫn dùng để đỡ lãng phí. Dẫu gì văn phòng phẩm cũng chỉ là đồ ngoài thân, đẹp hay không thì nó vẫn chỉ đựng bút.”

Lúc Nam Hoàn nói xong, bạn nữ kia lập tức châm biếm: “Đúng vậy, cậu vốn nghèo mà, lấy đâu ra đồ mới. Hay mình tặng cậu một cái nhé, đừng dùng đồ rách nữa, khéo người ta lại tưởng nhặt ve chai không đó.”

Ngay lúc này, bỗng có người đạp bàn của cô bạn kia. Tốc độ nhanh tới nỗi khiến cô bạn kia phát hoảng. Chiếc bàn đổ rạp xuống đất, “rầm” một tiếng thật lớn.

Chu Giải là người như vậy, tay nhanh hơn não, một cái đạp làm cô bạn lập tức câm nín.

“Liên quan đến mày à? Nếu mày có trái tim vô bờ bến thế kia thì quyên góp mấy trăm vạn đến vùng bị ảnh hưởng bởi thiên tai đi.”