Tối nay ai cũng vui, nhưng người đã từng say rượu nào đó lại là người tỉnh táo nhất, những người khác thì uống không hề ít.
Ngày hôm sau, lúc ngồi trong văn phòng, Thạch Thanh Lâm phải uống loại cà phê đậm gấp đôi bình thường.
Ánh nắng rọi vào qua ô cửa sổ sát đất, rắc đầy sắc vàng xuống mặt nền, hôm nay là một ngày đẹp trời hiếm thấy.
Anh đặt cốc cà phê xuống, nhìn lên màn hình máy tính, bên trên đang mở giao diện của một trò chơi điện tử.
Trưởng bộ phận Vương của bộ phận pháp vụ đứng ở phía đối diện, “Thạch tổng, rõ ràng là game này mô phỏng Kiếm Phi Thiên của chúng ta, có cần xử lý không ạ?”
Thạch Thanh Lâm chớp mắt một cái rồi nói: “Cũng không phải là lần đầu tiên gặp chuyện như thế này, cứ xử lý theo quy trình đi.”
“Vâng, tôi đi làm ngay đây.”, trưởng bộ phận Vương đi ra, có lẽ do đi quá vội nên va phải ai đó, Thạch Thanh Lâm chỉ nghe thấy anh ta nói, “Ôi xin lỗi nhé trưởng bộ phận Cao, anh đến đây họp à?”
“Phải, vừa thảo luận chuyện bản thảo với họa sĩ Đồ Nam.”
Thạch Thanh Lâm uống nốt ngụm cà phê cuối cùng, rồi đứng dậy đi ra khỏi văn phòng.
Trưởng bộ phận Vương đã đi rồi, trưởng bộ phận Cao thì không quá vội, nhìn thấy anh liền chào: “Thạch tổng.”
Thạch Thanh Lâm nhìn tập bản thảo anh ta kẹp dưới nách, “Có thuận lợi không?”
“Thuận lợi thì thuận lợi, có điều…”, trưởng bộ phận Cao vốn mập mạp, cách nói chuyện lại hơi rề rà, chỉ nhíu mày một cái là hai mí mắt híp lại, thật sự khiến người khác có cảm giác như anh ta đang lấp lửng một điều gì đó.
Thạch Thanh Lâm hỏi: “Có điều làm sao?”
“Lúc đầu chúng tôi đã rà một lượt toàn bộ kế hoạch triển khai tranh, đều không có vấn đề gì, nhưng sau đó lúc nói về việc phủ màu, Đồ Nam đột nhiên không nói chuyện nữa.”
Thạch Thanh Lâm gật đầu, “Biết rồi, anh đi làm việc đi.”
Trưởng bộ phận Cao rời đi.
Phủ màu là việc thuộc lĩnh vực bích họa, Thạch Thanh Lâm tự biết không thể cho ý kiến gì được. Anh đi đến cửa phòng vẽ, thấy Đồ Nam đang ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào bản vẽ trên giá. Ánh nắng nhạt màu chiếu vào đuôi mắt của cô, mạ một lớp sáng dịu, khiến vẻ mặt cô vô cùng nghiêm nghị, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Thạch Thanh Lâm vốn định đi, lại nghĩ đến game vừa nãy thì dừng bước rồi gõ cửa, cô lập tức ngoảnh ra nhìn.
“Qua đây một lát.”, anh quay về văn phòng.
Chỉ trong chốc lát, Đồ Nam đã sang.
Cô vừa vào, Thạch Thanh Lâm liền chỉ vào máy tính và bảo: “Cô chơi thử cái này đi.”
“Chơi cái gì?”, Đồ Nam ngồi xuống ghế của anh, nhìn giao diện trên màn hình mới biết anh bảo cô chơi game. Cô ngơ ngác, “Anh cũng biết là tôi không biết chơi game mà.”
Thạch Thanh Lâm nói: “Cô cứ thử cảm giác thôi.”
Đồ Nam chỉ đành cầm chuột bấm bấm vài cái, vì là một game miễn phí, nên không cần phải đăng nhập. Có điều cô từng nghe Phương Nguyễn nói, mấy trò chơi điện tử này đều có tính chất dẫn dụ, chỉ cần tiếp tục chơi là sẽ bị bắt phải đăng nhập, còn thu phí đạo cụ, về bản chất thật ra là một trò chơi đòi hỏi phải chi tiêu rất nhiều.
Con chuột di chuyển, khắp cả trang web với giao diện giống trang sách là một màu xanh vàng tươi, quá chói mắt, cô nhìn một lúc mà đã thấy hai mắt nhưng nhức. Phong cách nhân vật rõ ràng là bắt chước Kiếm Phi Thiên, có điều là quá sơ sài, giống một trò chơi 3D bị hạ cấp xuống 2D vậy.
Thạch Thanh Lâm đi đến bên cạnh cô, “Đánh giá thế nào?”
“Khó coi.”, Đồ Nam buông bỏ con chuột, chẳng có chút hứng thú nào.
Thạch Thanh Lâm đột ngột hỏi: “Trong mắt cô có được tính là bình thường không?”
“Còn lâu mới đến mức bình thường.”
“Vậy là được rồi.”
Đồ Nam nhìn anh, “Có ý gì?”
Thạch Thanh Lâm cười bảo: “Không có gì.”
An Bội từng nói cô đánh giá Kiếm Phi Thiên là “bình thường”, giờ game này còn chẳng đến mức “bình thường”, chẳng phải là không bằng Kiếm Phi Thiên hay sao!
Bỗng nhiên anh lại thấy “bình thường” cũng được coi là khen ngợi rồi.
Đồ Nam không thể nào hiểu nổi lối suy nghĩ thay đổi bất thường của anh, nhìn đồng hồ trên màn hình, cô đứng dậy rồi bảo: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Thạch Thanh Lâm còn chưa kịp nói gì, thì cô đã ra khỏi cửa rồi.
Anh đoán có lẽ là việc liên quan đến chuyện phủ màu, bằng không sẽ không vội vàng như vậy, thế nên anh cũng không hỏi nữa.
***
Bận rộn cả một buổi sáng, không được rảnh rang lúc nào.
Tới trưa, Thạch Thanh Lâm đi qua cửa phòng vẽ, vô tình liếc vào, lại phát hiện chẳng thấy bóng ai trong đó.
Vừa lúc An Bội đi đến, thấy vậy liền bảo: “Đồ Nam không có ở đây đâu, đi ra ngoài rồi.”, hôm qua cô nàng uống nhiều nhất, Thạch Thanh Lâm cho cô nàng nghỉ một buổi sáng, mới vừa đến công ty không lâu, trong lúc nói chuyện vẫn còn đưa một tay lên day huyệt thái dương.
“Biết cô ấy đi đâu không?”
“Ai mà biết được, lúc tôi đến thì chạm mặt cô ta, tính ra cũng phải đi được mấy tiếng rồi đấy.”, An Bội có sao nói nấy quen rồi, nên lập tức nói tiếp: “Cô ta thế này là không được, hôm qua còn quả quyết nói có thể rút ngắn ba bốn tháng, giờ lại lặn mất dạng, không phải là lừa chúng ta đấy chứ!”
“Nếu tất cả đều giống cô thì dễ lừa đấy.”, Thạch Thanh Lâm cười đi ra ngoài, “Cô không cần quan tâm, tôi đi xem sao.”
“Tôi thèm vào quan tâm đến cô ta.”, An Bội bĩu môi, bỏ đi làm việc của mình.
Thạch Thanh Lâm xuống lầu, đi tới hầm đỗ xe, lôi di động ra gửi tin nhắn cho Đồ Nam, chỉ ngắn gọn ba chữ:
“Đang ở đâu?”Lúc ngồi vào xe, đầu ngón tay anh gõ gõ lên điện thoại, thầm đoán xem mấy giây nữa cô sẽ hồi âm, kết quả là đợi cả một phút cô mới trả lời.
“Đang ra ngoài tìm đồ.”“Vì dự án à?”“Không thì sao, anh tưởng là tôi bỏ bê công việc à?”Cái giọng điệu này… Thạch Thanh Lâm bất giác mỉm cười, anh gửi đi một câu:
“Gửi định vị cho tôi, nếu không coi như cô bỏ bê công việc.”Đồ Nam trả lời anh bằng sáu dấu chấm.