Lúc trước anh hỏi cô có bằng lòng theo anh về không, cô về rồi, nhưng không nói đến chuyện khác.
Thạch Thanh Lâm đáp: “Thì tôi chỉ đành đến đón cô đi thôi.”
“…”
“Ngày mai gặp lại.”, anh nâng cửa kính xe lên, đánh xe rời đi.
***
Một đêm yên bình, đến sáng hôm sau, tiết trời trong thành phố vẫn âm u nặng nề, nhưng rốt cuộc cũng tạnh mưa rồi.
Lên xe, rốt cuộc thì Đồ Nam vẫn đến công ty.
Tòa nhà văn phòng vẫn chẳng có gì thay đổi, mọi thứ vẫn thế. Vẫn chẳng thấy ai ở sảnh lớn, mọi người đều đang bận rộn ở khu vực làm việc của mỗi tầng.
Cô bắt thang máy lên tầng cao nhất, cửa vừa mở ra đã trông thấy An Bội ôm một sấp tài liệu.
“Cô về thật rồi?”, An Bội mở to hai mắt.
Tối qua Thạch Thanh Lâm quay về, báo với cô nàng hoãn hết việc trong ngày hôm nay, vì còn phải ở công ty đợi Đồ Nam, khi ấy cô nàng vẫn không tin.
“Nghe nói ở đây có một người vô cùng nhớ mong tôi, còn đến tận nhà tìm tôi nữa, nên đành quay về xem sao.”, Đồ Nam vừa ra khỏi thang máy vừa nói.
An Bội lập tức đảo mắt, “Thôi đi, tôi vì công việc, còn cô lại coi tôi là trò vui cơ đấy.”
“Không vui à?”, Đồ Nam quay đầu định đi, “Thế tôi về vậy.”
“Ấy!”, An Bội tóm tay áo cô lại, suýt chút nữa làm rơi cả sấp tài liệu, cô nàng chớp mắt bảo: “Sao cô lại thế, không thương bọn tôi vất vả chuẩn bị cho dự án bao lâu nay à? Lòng dạ sắt đá!”
Đến cả câu “lòng dạ sắt đá” còn dùng đến, Đồ Nam không trêu cô nàng nữa, tiếp tục đi vào trong.
An Bội nhắc nhở một câu: “Thạch tổng đang họp, cô đợi một chút đi.”
Đây là lần đầu tiên Đồ Nam nghe cô nàng gọi “Thạch tổng” nghiêm chỉnh như vậy, không nhịn được phải nhìn cô nàng thêm một cái.
“Nhìn gì mà nhìn!”, cô nàng lẩm bẩm rồi quay đầu bỏ đi.
Đến trước cửa văn phòng Thạch Thanh Lâm, Đồ Nam nghe thấy bên trong có tiếng nói chuyện, chẳng nghe rõ được gì, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra giọng của Tiết Thành.
Không lâu sau, cửa mở ra, quả nhiên Tiết Thành bước ra từ bên trong.
Trông anh ta rất lạnh lùng, rảo chân bước hai bước nhanh như bay. Nhìn thấy Đồ Nam, anh ta dừng lại, “Em gái Đồ, cuối cùng cô cũng quay về rồi.”
Thật ra diện mạo Tiết Thành không tồi, chỉ có điều gương mặt luôn có cảm giác rất phổ thông, trong mắt dân vẽ như Đồ Nam thì đây là kiểu rập khuôn, tiện tay cũng có thể vẽ ra được.
Đồ Nam nhìn ra nét giận dữ trên gương mặt anh ta ban nãy, “Tôi quay về khiến anh không vui à?”
“Tôi chẳng có gì mà không vui cả, Thanh Lâm vui là được rồi.”
Thì ra là nổi giận với Thạch Thanh Lâm.
Tiết Thành đi lướt qua cô, nghĩ ngợi một lát rồi lại dừng lại nói một câu: “Nhà đầu tư vẫn luôn theo dõi sát sao, hy vọng lần này các cô đừng gây ra rắc rối gì nữa.”
“Anh đang tạo áp lực cho tôi đấy à?”
“Tôi vừa nói với Thạch Thanh Lâm như thế đấy, nếu có áp lực thì cũng là áp lực cho cậu ta.”, Tiết Thành chỉ vào cửa văn phòng, nở nụ cười không rõ hàm ý, “Có lúc tôi cực kỳ hâm mộ cậu ta, làm gì cũng có thể tùy theo ý mình.”
“Đây không phải là tùy theo ý mình.”, cửa văn phòng mở ra, Thạch Thanh Lâm đứng trước cửa, diện nguyên cây âu phục phẳng phiu, “Đây gọi là có kế hoạch rõ ràng.”
“Tùy cậu.”, Tiết Thành bỏ đi trong sự bực bội.
Đồ Nam nhìn Thạch Thanh Lâm, “Không phải là quan hệ giữa hai anh vẫn rất tốt ư?”
“Đúng, anh em tốt quen biết nhau mười mấy năm rồi, nhưng hình như dạo gần đây mối quan hệ không được như trước nữa.”, nói thì nói thế, nhưng trên mặt Thạch Thanh Lâm vẫn hiển hiện một nụ cười, anh giơ tay lên xoay vai cô, “Đi với tôi.”
Đồ Nam theo anh đi chưa đến chục bước thì dừng lại, trước mặt là cánh cửa một văn phòng.
“Đêm qua tôi cho người chuẩn bị gấp, ngay bên cạnh văn phòng tôi, chắc chắn là rất yên tĩnh.”, anh giơ tay ra đẩy cửa.
Trong nháy mắt nhìn vào, Đồ Nam thoáng sững sờ.
Đây không phải là văn phòng, bên trong không hề có lấy một thiết bị văn phòng nào cả, chỉ có giá tranh, ghế, tất cả đều là dụng cụ vẽ. Ba mặt tường trắng xóa, mặt hướng ra ngoài là một ô cửa sổ sát đất, ánh mặt trời rọi vào, như rải một tầng sáng mờ ảo khắp không gian bên trong.
Có lẽ là quá lạc quẻ với cả khu văn phòng, nhìn vào bên trong khiến người ta cảm thấy hơi không chân thực.
Cô nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Chỗ này để làm gì?”
Thạch Thanh Lâm áp tay lên lưng cô, đẩy cô đi vào trong, “Bắt đầu từ hôm nay, cô không còn làm cố vấn nghệ thuật nữa, tôi chính thức mời cô đảm nhiệm chức vụ tổng họa sĩ cho phiên bản mới, sau này ngoại trừ những chi tiết phụ ra, toàn bộ tranh gốc chính đều do cô tự hoàn thành.”
Đồ Nam còn tưởng mình nghe nhầm, “Anh không sợ không đủ thời gian à?”
“Tôi vừa kéo dài thời gian cho dự án ra gấp đôi rồi.”
“…”, Đồ Nam đi đến trước giá vẽ, đưa tay đặt lên thành ghế, bên trên được bọc da, dùng sức chọc lõm một hố, cô nhìn anh, thủng thẳng hỏi: “Thế anh không sợ game của anh không có tính đáng chơi à?”
Thạch Thanh Lâm bước đến, hai tay đặt lên vai cô, ấn cô ngồi xuống ghế, “Làm cho game có tính đáng chơi là việc của tôi, bích họa thì giao cho cô, sau này cô muốn vẽ thế nào thì vẽ.”
Trong lúc nhất thời, Đồ Nam không biết phải nói gì, anh đứng ở phía sau nên không nhìn được biểu cảm của anh, chỉ cảm nhận được đôi bàn tay mạnh mẽ đè trên vai cô, có lẽ cũng chỉ anh mới dám nói ra những lời như vậy.
“Còn nữa.”, Thạch Thanh Lâm khẽ vỗ nhẹ lên vai cô, trong lúc vô tình chạm vào tóc cô, anh bất giác miết ngón tay, “Đừng nói mấy câu kiểu như thử xem sao đã, lần này không cho phép có kỳ thử việc.”