Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Duyên Tình Cờ Gặp Gỡ

Chương 40

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đồ Nam nhìn theo cô nàng cho đến khi vào cửa, vì khiêm tốn nên không nói chính cô hôm nay cũng đã phải xem bao nhiêu bản vẽ, nếu còn phải tăng ca, e là hai mắt sẽ không chịu nổi nữa.

Quay đầu lại, bỗng phát hiện ra chiếc xe kia vẫn đỗ trước cửa, Thạch Thanh Lâm đang nhìn cô qua khung cửa kính.

“Không mang ô à?”, anh hỏi.

“Ừm.”

Cửa xe có tiếng vang khẽ, khóa mở, anh nói: “Tôi đưa cô về nhé?”

Đồ Nam vừa thấy An Bội bỏ tài liệu lên xe anh, biết chắc anh đang có việc, cô đưa mắt nhìn màn mưa mù mịt, “Không cần đâu, anh làm việc của anh đi.”

Đôi mắt Thạch Thanh Lâm như tối chìm dưới ánh đèn trong xe, anh bỗng thò tay ra, gác lên khung cửa sổ, chỉ về phía sau cô.

Đồ Nam quay đầu lại thì thấy Hình Giai và mấy người nhân viên khác đang đi xuyên qua sảnh chính.

Bộ đồ diễn trên người cô ta đã được rũ bỏ, thay vào đó là bộ thường phục, lớp trang điểm cũng đã được lau bỏ, để lộ ra một gương mặt trắng trẻo, vào một ngày mưa ảm đạm thế này thì trông lại yếu mềm hơn rất nhiều.

Đồ Nam nhìn ra được cô ta đang định tiến đến bắt chuyện, đau đầu, cô đành ngoảnh lại, bước xuống bậc thềm không chút do dự, đội mưa đi về phía xe của anh.

Phía sau truyền đến tiếng nói của Hình Giai: “Đồ Nam?”

Đồ Nam không đáp, sợ đáp rồi sẽ phải nói chuyện một lúc lâu, chỉ đành làm như không nghe thấy, kéo cửa ra rồi ngồi vào xe.

Thạch Thanh Lâm đang giở tài liệu, xe vẫn chưa tắt máy.

“Không đi à?”, Đồ Nam nhìn anh.

“Đợi một lát.”, anh không ngẩng đầu mà cứ thế nói: “Nếu người ta đã tò mò, thì cứ để người ta nhìn thêm lúc nữa.”

Đồ Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên Hình Giai đang nhìn vào trong xe.

Cô quay đầu, tránh chạm phải tầm mắt đối phương, trong đầu lại nghĩ sao lòng dạ gã này sâu đến thế, sao cứ như đang trêu đùa người ta vậy.

Đến khi gió tạt mưa vào trong, Thạch Thanh Lâm mới chịu đóng cửa kính xe lại.

Chớp mắt, trong ngoài đã được ngăn cách, phía bên này lại trở thành một không gian riêng tư tĩnh mịch.

Cách lớp cửa kính loang lổ vết mưa, Đồ Nam nhìn Hình Giai và mấy người nhân viên kia lần lượt lên xe.

Mãi đến lúc này cô mới nhớ ra, hồi cùng Tiêu Quân đi chép bích họa, có vài lần bắt gặp anh ta nghe nhạc. Anh ta thích nghe bằng điện thoại, cô từng một lần nhìn thấy list nhạc của anh ta, hình như trong đó đa phần là nhạc của người tên “Tiểu Y”, tất cả đều là nhạc cổ phong. Chép bích họa, lại thích nghe nhạc cổ phong, cô cảm thấy chẳng có vấn đề gì, cũng chưa từng lưu tâm đến người tên “Tiểu Y” này.

Giờ thì tốt rồi, anh ta có thể nghe mỗi ngày.

Đồ Nam nghĩ xong một vòng, nghe tiếng lật giấy loạt xoạt bên tai, qua khóe mắt thấy Thạch Thanh Lâm chốc chốc lại trở ngón tay, chăm chú đọc tài liệu.

Cô cũng thấy được, khắp cả trang giấy đều là những đoạn trích được in ra, có bài bình luận của một tài khoản chính thức trên Weibo, có những bài được photo từ báo ra, ước chừng khoảng mười tờ.

Thạch Thanh Lâm thôi không giở tài liệu nữa, mà đưa mắt nhìn cô, “Muốn xem thử không?”

Không đợi cô đưa tay, anh đã đặt cả tập tài liệu lên đùi cô.

Đồ Nam giở xem một lượt, phát hiện ra đây đều là những bình luận đánh giá về Kiếm Phi Thiên.

Tối qua Phương Nguyễn còn nói trò chơi này đang hot như thế nào, cô chỉ nghĩ cây to ắt đón gió lớn, vậy mà một lời thành thật, hiện giờ lại đang nhận về rất nhiều lời phê bình.

Tất cả những lời bình luận đều chẳng có gì khác biệt, chỉ xoay quanh việc trò chơi gây ảnh hưởng đến thể chất và tinh thần, tác động xấu đến việc học của trẻ em…

Thạch Thanh Lâm nói: “Cô xem cái cuối cùng đi, viết bằng lời lẽ rất sắc nhọn, tôi còn không nỡ đọc.”

Đồ Nam động ngón tay, giở đến trang cuối cùng, là một bài photo từ báo ra, quả nhiên phê phán rất gay gắt, mà tới khi nhìn xuống tên tác giả, chính cô cũng không dám đọc nữa.”

“Trùng hợp thật, tác giả viết bài này cũng họ Đồ, cùng họ với cô.”

“Đương nhiên, ông ấy là bố tôi mà.”

Tác giả đề tên Đồ Canh Sơn.

Chuyện này thì đúng là không ngờ đến thật, Thạch Thanh Lâm cười, “Xem ra thành kiến của bác trai với ngành của chúng tôi rất lớn.”

“…” , Đồ Nam không đáp lời.

Trong mắt bố cô, có lẽ chỉ với bích họa là ông không có thành kiến, ngành trò chơi điện tử này không thể nào lọt vào mắt ông, nếu không phải vậy thì khi cô còn bé ông đâu có cấm cô không được động vào game, lý do rất đơn giản, mê muội mất lý trí.

Hôm nay Thạch Thanh Lâm giúp cô một lần, cô cũng muốn giúp lại anh.

Đáng tiếc cô không tác động được đến bố cô, càng không tác động được đến tòa soạn nơi ông làm.

Chuyện này chỉ đành để xem vậy thôi.

Thạch Thanh Lâm khởi động xe, tuy chuyện này khiến An Bội sốt ruột, nhưng anh thì lại không quá để bụng.

Đồ Nam đặt tài liệu lên tay vịn, “Anh không giải quyết à?”

“Không sao, cây to gặp gió lớn, còn nhiều con mắt đang nhìn chằm chằm cô hơn nữa ấy chứ.”, hai tay anh đặt lên vô lăng, Đồ Nam nhìn sang, chợt cảm thấy đôi tay này thật rắn rỏi. Cô nghe anh nói: “Tôi quen rồi, sẽ ổn cả thôi.”

Bỗng nhiên cô ý thức được rằng, anh có thể đi lên đến địa vị này, có lẽ cũng đã chẳng dễ dàng gì.

***

Xe lao thẳng một đường, mưa vẫn không có dấu hiệu nhỏ lại, thậm chí lúc về đến cổng khu nhà thì mưa còn to hơn.

Đồ Nam vốn định xuống xe rồi chạy thẳng vào, nhưng lúc muốn đẩy cửa ra thì Thạch Thanh Lâm lại không mở khóa.

“Chờ chút.”

Anh quay người, lấy một cái ô cán dài từ ghế sau ra đưa cho cô.

Đồ Nam hỏi: “Anh có ô à?”

“Tôi nói tôi không có ô à?”

“Thế đáng ra lúc nãy anh cứ đưa ô cho tôi luôn đi.”

Thạch Thanh Lâm đặt chiếc ô lên đùi cô, “Ý cô là, để tôi là đàn ông thì ngồi trong xe, biết rõ là cô có thể bị ướt, nhưng vẫn không đưa về mà chỉ cho mượn ô?”

Suýt chút nữa Đồ Nam quên mất, đàn ông cũng là một sinh vật thích tỏ ra ga-lăng, phong độ.

Cô cầm lấy ô, rồi xuống xe.

Ô của đàn ông cũng mang đầy cảm giác đàn ông, từ trên xuống dưới chỉ có một màu đen.

Thạch Thanh Lâm nhìn cô bung ô, trong nháy mắt đội cả màn mưa trắng xóa, chỉ còn thấy được mỗi hai cẳng chân.

Trước giờ chưa từng thấy cô mặc váy, kể cả mùa hè cô cũng chỉ mặc quần dài. Lúc này, mép ống quần bị dính nước, dính lên trên, để lộ ra hai cổ chân trắng nõn.

Đôi chân kia thoăn thoắt giẫm nước mưa mà đi về phía cổng lớn.

Bỗng phát hiện ra mình quan sát cô quá kỹ, Thạch Thanh Lâm không dán ánh mắt theo nữa, ngồi thẳng dậy, đánh lái rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »