Chương Hai: Xử lý Tội Phạm.

Quân Nhất đang ngồi Hà Nguyệt Cốc thưởng thức tách trà nóng, ngắm cảnh hoa anh đào nở bên hồ sen Nguyệt Đài núi Hà Nguyệt, một dệ tử chạy vào báo tin.

- Thưa sư phụ, đại sư huynh đã bắt được ả ta rồi! Đang ở Nguyệt Quang Điện.

- Mau! Mau! Đưa ta đến đó!

Sau năm canh giờ cuối cùng cũng về tới, y dẫn Điền Ngọc Lan vào chầu ở đại sảnh Nguyệt Quang Điện. Quân Nhất từ trong bước ra ngồi chễnh chệ trên bệ, Tôn Ninh quỳ gối hành lễ.

- Thưa sư phụ, người đồ đệ đã bắt được, xin sư phụ hãy trừng trị!

- Người đâu! Áp giải nó vô ngục chờ ngày ta xét xử!

- Vâng!

Tôn Ninh đưa Ngọc Lan vào nhà lao, trói nàng vào cột gỗ. Quân Nhất gọi Nghiêm Hoan vào bảo:

- Nghiêm Hoan! Con viết thư thông báo trưởng môn các phái biết chuyện này! Kêu họ sáng mai tập trung ở Trùng Dương!

- Vâng!

Nghiêm Hoan nhận nhiệm vụ quay lại Tàng Kinh Cát mài mực. Phu thê Hạ Toàn đang đùa giỡn đứa con gái mới sinh thì nhận được bức thư mà Nghiêm Hoan gửi, ông nói với Hạ phu nhân.

- Đã thu phục cô ta rồi!

Quân Nhất vào đại lao, y lấy roi quất liên tiếp thật mạnh vào người nàng. Từng bàn chông đâm vào cơ thể, những chiếc đinh sắt nhọn lần lượt găm tứ chi. Máu tươi chảy ròng rọc khắp người, cả không gian giờ trở nên yên ắng hẳn chỉ có tiếng la hét đầy đau đớn của Ngọc Lan.

- A, a, a!

Và âm thanh tra tấn dã man, tiếng thẩm vấn của Quân Nhất.

- Ai là đồng bọn ngươi, con trai ngươi đâu?

Nàng thều thào ngập ngừng:

- Ta không… Có đồng bọn… Tất cả… Những việc này… Đều là ta làm… Không liên quan đến người thân của ta, ngươi muốn đánh… Muốn gϊếŧ gì là tùy ngươi!

Nàng thà chết chứ không để bọn chúng biết chỗ ở hài nhi, cứ mỗi lần như vậy, y thấy nàng không khai thì , điên cuồng đánh tới tấp. Từng đòn roi cứa vào da thịt khiến nàng không chịu nổi mà ngất rồi y tạt gáo nước lạnh vào mặt để Ngọc Lan tỉnh lại rồi hành hạ. Nước mắt nàng không tự chủ được cứ thế mà lăn dài trên má, nàng không ngờ có ngày mình vào đây. Tôn Ninh bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng xót xa không nói nên lời, y nguổi lòng thương chắp tay cầu xin sư phụ tha cho nàng:

- Sư phụ! Người hãy tha thứ cho sư muội được không? Dù gì muội ấy cũng mới sai phạm lần đầu.

Quân Nhất quay sang nhìn Tôn Ninh giận dữ nói:

- Hừ! Tha thứ ư? Tôn Ninh ta biết tình cảm của con dành cho nó như thế nào, nó phạm phải trọng tội không thể tha thứ được, cho dù vi sư tha, thì các phái khác cũng không tha, con không nên van xin cho nó.

Tôn Ninh nghe vậy cảm thấy bất lực không thể giúp được nàng.

Quân Nhất sai môn hạ tiếp tục tra tấn nàng, canh chừng nghiêm ngặt.

- Các ngươi đánh nó, trông chừng cho thật kỷ càng!

Rồi y trở về Nguyệt Quang Điện, Tôn Ninh đi theo hắn.Hôm sau, Hạ Toàn, Côn Minh, trưởng môn phái Côn Lăng và dàn đồ đệ hai phái tề tựu đông đủ. Chỉ thiếu phái Thiên Trúc, Quân Nhất vui vẻ tiếp đón nồng nhiệt.

- Hạ trưởng môn, Côn trưởng môn, mời ngồi, mời ngồi!

- Quân trưởng môn! Chúng tôi nghe nói ngài đã bắt được kẻ trộm chuông Bảo Ngọc rồi ư?

- Phải ta đã bắt được! Hôm nay ta mời các vị tới là để lát nữa cho mọi người xem ta xử lý cô ta.

- Chúc mừng Quân trưởng môn, bắt được cô ta, diệt trừ mối nguy thiên hạ!

Liếc nhìn xung quanh không thấy phái Thiên Trúc, y hỏi Nghiêm Hoan.

- Con có đưa tin cho Thiên Trúc không? Sao vi sư không thấy?

- Thưa sư phụ, con có đưa!

Giờ tỵ đã điểm, dưới cái ánh nắng gay gắt tất cả đều tập trung trước Hà Hình Đài. Hà Hình Đài là nơi dành cho những đệ tử phạm tội nặng nhất, không một ai muốn bước tới chỗ này. Giờ ngọ đến, ba hồi trống vang lên:

- Tùng! Tùng! Tùng!

Một đệ tử dõng dạc hô to:

- Truyền phạm nhân lên đài.

Điền Ngọc Lan hai tay bị xích chặt, bàn chân bủn rủn, trên người đầy rẫy vết thương, bộ y phục giờ đã nhuộn một màu đỏ thẫm. Chỉ trong một đêm nàng đã hóa thân tàn ma dại. Tôn Ninh, Nghiêm Hoan xách nàng lên đài, buộc nàng vào trụ sắc chính giữa lò hỏa. Dưới sân hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm về phía nàng, họ tò mò muốn coi thử phái Trùng Dương trừng trị phạm nhân như thế nào?

- Cực hình!

Một tiếng la lớn, lại lần nữa, lò hỏa bừng nóng như muốn thiêu sống nàng. Cả người đau rát đến tột cùng, nàng khóc, rên la thất kinh.

- A, a, a!

Tôn Ninh hỏi nàng:

- Trước khi chết ngươi còn điều gì muốn nói hay không?

Trong giây phút cận kề sinh tử, nàng cảm thấy hối hận về những việc mình đã làm. Nàng yếu ớt nói:

- Ta… Hối hận… về việc… Ta đã làm, ta… Cầu xin… Các người… Hãy tha… Cho hài nhi của ta… Nó không có tội!

Nàng nhớ về khoảnh khắc đẹp đẽ giữa nàng và hài tử, đáng tiếc chỉ còn trong ký ức. Đã gửi con cho phái Thiên Trúc, nàng mới yên tâm nhẹ nhõm ra đi.

Quân Nhất rút thẻ bài ném xuống đất, y nhìn sang Hạ Toàn, yêu cầu ông.

- Ngài hãy xử lý chuyện này!

- Được! mang kiếm ra đây!

Nghiêm Hoan đem gươm Hoàng Minh giao Hạ trưởng môn, ông nắm chuôi kiếm phi lên đài đâm thẳng vào bụng nàng. Máu không ngừng chảy. Đầu gục xuống, đôi mắt nàng khép lại thành một đường cong xinh xắn. Sợi dây tháo gỡ, thi thể nàng rơi xuống lò hỏa, lửa cháy hừng hực chẳng mấy chốc đốt nàng hóa tro bụi. Thế là nàng đã đi vào cõi hư vô, trên Ngũ Giới không còn sự tồn tại của nàng. Không ai tiếc thương cho cái chết của nàng, đều mừng rỡ vì với họ sự ra đi của Ngọc Lan coi như trút được mối họa cho chúng sinh.

Chỉ tội nghiệp cho đứa bé ra đời phải chịu mồ côi không phụ mẫu.

Tình mẫu tử vừa mới chớn nở đã phải tách biệt hai đầu âm dương. Nếu như nàng không tráo chuông Bảo Ngọc thì đâu phải trả giá đắt, hài nhi của nàng khổng phải nương tựa người khác. Trách nàng quá nông nổi. Để đứa bé mới sinh mãi mãi không biết mặt mũi mẫu thân ra sao, không bao giờ gặp lại mẫu thân, phải sống ở Thiên Trúc, dựa dẫm vào cữu phụ, sư phụ và sư huynh đệ đồng môn.

…-…