91: Quay đầu thành khôngKỷ Hướng Nhu lần đầu nghe Văn Chiêu dùng giọng điệu lạnh lùng lại trào phúng như vậy nói chuyện với nàng ta, sững sờ phút chốc mới lấy lại tinh thần, khóc ròng nói: "Ngươi cũng không phải là ta, ngươi là địch nữ cao cao tại thượng của Quốc công phủ! Không cần tiễn, ta tự đi." Lúc đi tới cửa, Kỷ Hướng Nhu không khống chế nổi tăng nhanh bước đi, gần như là một đường chạy gấp.
Kỷ Hướng Nhu mặc dù ẩn giấu một chút tâm tư ghen ghét không cam lòng với Văn Chiêu, nhưng gặp chuyện trước tiên chính là nghĩ đến xin Văn Chiêu giúp đỡ, Văn Chiêu mặc dù nhỏ tuổi hơn nàng ta nhưng xử lý chuyện lại đâu ra đó, khiến Kỷ Hướng nhu cảm thấy an tâm. Nhưng bây giờ nàng ta không khống chế được liền xổ toàn bộ lời trong lòng mình ra ngoài, da mặt đều xé rồi thì sau này nên tiếp xúc như thế nào?
Trở lại nhà kề của Thọ Diên đường, Kỷ Hướng Nhu nghe thấy thân mẫu của nàng ta trầm thấp thở dài một cái. Bà ta nhất định là cảm thấy mình cử chỉ điên rồ rồi, mới có thể phấn đấu quên mình vọt tới trước móng ngựa. Thật ra chính nàng ta cũng không biết trong chớp mắt đó mình đang suy nghĩ gì, nàng ta là quá không cam lòng, nếu không giãy giụa một phen, nàng ta cả đời đều phải sống dưới cái bóng của nữ khác. Có lẽ nàng ta có thể làm được để phu quân tương lai của mình thích mình, nhưng từ đầu đến cuối nàng ta sẽ cảm thấy có ngăn cách. Thứ mà nàng ta hao hết tâm lực tranh giành, người khác lại vứt bỏ như giày rách.
Chẳng qua một đêm, chuyện này dường như liền truyền đi mọi người đều biết, Kỷ Hướng Nhu thế mới biết, ngày đó người cứu nàng ta là đệ đệ của Trang Khởi, Trang Đình.
Văn Chiêu nghe nói Dung gia có chút tức giận đối với Kỷ Hướng Nhu, Trang gia lại không có bất kỳ bày tỏ gì. Nàng cảm thấy có chút không hiểu, theo nàng thấy, Trang Đình rõ ràng là có chút vừa ý Kỷ Hướng Nhu, nếu không một công tử nho nhã yếu đuối như hắn, vì sao lại liều lĩnh nguy hiểm bị thương mà cứu Kỷ Hướng nhu. Nếu như chỉ là không muốn thấy máu, chỉ một gã sai vặt đi cứu cũng có thể, hắn lại tự thân đi lên.
Ở trong đó tất nhiên có ẩn tình, hoặc là không muốn làm căng với Dung gia, hoặc chính là trưởng bối Trang gia không đồng ý cưới Kỷ Hướng Nhu vào cửa.
Cục diện vi diệu này khiến cho bách tính trong Kinh thành làm đủ tư thái xem kịch vui, Kỷ Hướng Nhu thân ở trung tâm dư luận, đành phải đóng cửa không ra ngoài. Vốn là cô dâu đợi tháng ba năm nay liền phải xuất giá, lại gây ra chuyện như vậy, khiến Khương gia ra ngoài chọn mua người hầu trên mặt cũng tối tăm theo. Vốn dĩ vì cứu người không thể tránh né thì sẽ có một chút đυ.ng chạm chân tay, Hoa Hạ cũng không có coi trọng trong trắng như bị người ta đυ.ng phải cánh tay thì phải chém đứt, nhưng sai liền sai ở chỗ không biết từ đâu truyền ra lời bàn cô nương này là cố ý vọt tới trước ngựa của Trung thư lệnh đại nhân, trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân. Lời này thì ghê gớm rồi, đối với một tân nương đợi gả mà nói, lời này sẽ hủy hoại nàng ta!
Mà lúc này vị ở trong Tử Thần điện kia cũng rất khổ não. Khoảng thời gian Quảng An vương mất tích, thế lực của Thái tử và thế lực của Quảng An vương như nước với lửa, trên triều đình cũng có thể nhìn ra chút ý tứ mũi nhọn đấu với đao sắc, nhưng từ sau khi Quảng An vương trở về, mâu thuẫn của hai phe liền tiêu trừ đi một chút, Quảng An vương Thế tử cũng cả ngày vẻ mặt tươi cười, ở trước mặt Thái tử càng là ôn tồn điềm đạm.
Chuyện này khác xa dự tính ban đầu của Hoàng thượng.
Dưới tình hình như vậy, hôn sự của Khương gia và Lý Tương liền có vẻ vô bổ. Hoàng thượng vốn là muốn những thế lực tay nắm trọng quyền này đấu với nhau, ông ta cũng tiện được một chút ngư ông đắc lợi. Mà bây giờ cục diện lại có chút mất cân bằng.
Khương nhị gia đến gần viện tử, liền nghe cách đó không xa một trận ồn ào náo động, đi qua nhìn thì lại là Kỷ Hướng Nhu trung tâm của chuyện xấu gần đây.
"Khương Văn Chiêu, ngươi ra đây!"
"Khương Văn Chiêu, lòng dạ ngươi thật là ác độc, vậy mà lại truyền việc này ra ngoài, ngươi có biết như vậy sẽ hủy hoại cả đời của ta không!"
Kỷ Hướng Nhu lệ rơi đầy mặt trượt ngồi dưới đất, nha hoàn vẩy nước quét nhà bên cạnh ngừng công việc trong tay mà nhìn về phía bên này, trong mắt vừa là xem thường vừa là đồng tình. Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt của Văn Chiêu một cái, nếu như việc này thật sự là cô nương của bọn họ truyền đi, vậy... chậc châc. Trong lòng những nha hoàn bà tử này đều có nghi ngờ, bởi vì Văn Chiêu đối với những hạ nhân này từ trước đến nay thưởng phạt phân minh, làm việc cũng quang minh lỗi lạc, không giống như là người sẽ làm như vậy.
Khương nhị gia bước nhanh đến gần, Văn Chiêu là hạng người gì ông là người rõ ràng nhất, làm sao lại đi ra bên ngoài hủy hoại thanh danh của tỷ muội nhà mình. Cho dù Kỷ Hướng Nhu không phải là người nhà họ Khương nhưng nàng ta dù sao cũng là biểu cô nương, lại sống nhờ ở Khương gia, nếu thanh danh của nàng ta có ngăn trở, đối với cô nương Khương gia cũng không phải là chuyện tốt. Khương gia của ông vẫn không ghét bỏ nàng ta làm liên lụy thanh danh, cô nương này còn vu cáo lên người khuê nữ của ông rồi!
Ông còn chưa mở miệng, liền thấy cửa phòng Văn Chiêu mở ra, cô nương đi ra nhíu lông mày lại dáng vẻ hơi không kiên nhẫn, lạnh lẽo lại kiên cường, lại nhìn về phía Kỷ Hướng Nhu ngồi dưới đất khóc không ra hình dạng gì.
"Ồn ào cái gì, quấy nhiễu người ta nghỉ trưa."
Tiếng khóc của Kỷ Hướng Nhu nghẹn lại, chống đất đứng dậy: "Lời đồn bên ngoài có phải là ngươi truyền đi không?"
Văn Chiêu thương hại liếc nhìn nàng ta một cái: "Chuyện này có ích lợi gì cho ta? Tỷ làm sao không suy nghĩ chính tỷ làm quá rõ ràng?"
Lúc này Khương nhị gia tới ôm lấy Văn Chiêu: "Làm sao mặc ít như thế đã đứng ở cửa?"
"Phụ thân, mới nghỉ trưa đây."
"Mau mau vào phòng, đừng để bị lạnh."
Văn Chiêu gật gật đầu liền đi vào trong, giống như ở cồng không có người đứng đó chất vất nàng. Mà Khương nhị gia thì trầm mặt nhìn Kỷ Hướng Nhu tay chân luống cuống, giọng nói lạnh lùng: "Có chừng có mực một chút, Khương gia còn có thể xem ngươi là khách quý."
Cơ thể Kỷ Hướng Nhu lung lay, nàng ta vốn chỉ là một người khách đường xa đến mà thôi, tranh chấp với những người làm chủ này không có một chút phần thắng nào đáng nói, sẽ còn bị người ta ghét bỏ. Khương nhị gia không muốn tranh luận với một tiểu cô nương, nói xong câu này liền nhấc chân đi mất, để lại Kỷ Hướng nhu đứng ở cổng của Văn Chiêu thất hồn lạc phách.
Giờ Tý, nhà nhà tắt đèn. Lục Nhiên vẫn chưa xử lý xong văn thư, chống đầu gần như sắp ngủ mất. Hít sâu một hơi, từ trong ngực móc ra một cây trâm ngọc trai, đây là hắn lấy xuống từ tóc của Văn Chiêu, lúc này viên trân châu màu hồng bên trên dưới ánh chiếu của ngọn nến mà tản qua ánh sáng lộng lẫy nhu hòa lại ấm áp. Vài ngày trước hắn muốn đi nhìn Văn Chiêu một chút, lại phát hiện ra địa đạo không biết sao lại bị người ta chặn lại, hắn cách tấm ván gỗ gọi một tiếng, bên trên truyền đến tiếp đáp lời của Văn Chiêu: "Địa đạo bị tam ca của ta phát hiện ra rồi! Đây là huynh ấy chắn."
Lục Nhiên đành chịu, đành phải cách ván gỗ nói chuyện với Văn Chiêu một hồi, sau đó theo đường cũ trở về.
Bây giờ hắn muốn nửa đêm đi ra ngoài thì chỉ có đi địa đạo, nếu không thì rất dễ bị đám ám vệ bản lĩnh không tầm thường do Hoàng thượng nuôi dưỡng phát hiện ra, đến lúc đó Hoàng thượng sợ là sẽ không tin hắn nữa. Cho nên Khương Văn Dập chặn lối ra bên chỗ Văn Chiêu quả nhiên là đòi mạng hắn, nhưng vậy hắn làm sao gặp Văn Chiêu được?
Lục Nhiên lấy lại tinh thần, một lần nữa tập trung tinh thần vào văn thư. Hắn phải nhanh làm quen sự vụ của Trung thư lệnh một chút, không thể để cho người ta bắt được sai lầm, nếu không kế hoạch phía trước liền thất bại trong gang tấc.
Lúc trời tối người yên quả thật dễ dàng làm người ta suy nghĩ sâu xa. Trong phòng đốt than bạc sưởi ấm, nhưng đêm đông này vẫn khiến hắn cảm nhận được cái lạnh. Có lẽ, sau khi đại sự hoàn thành hắn sẽ phải mang theo Văn Chiêu đến một nơi phong cảnh hợp lòng người, dạy cho con cái bọn họ đọc sách viết chữ.
Bọn họ rõ ràng vẫn chưa thành thân, Lục Nhiên lại suy nghĩ nhiều như vậy, xa như vậy, khiến chính hắn cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Sự việc qua đi mấy ngày, Dung gia trong tiếng cười nhạo biểu thị không với cao nổi dạng nhi tức này như Kỷ Hướng Nhu, đại bá mẫu Dung thị kẹp ở giữa khó xử cực kỳ, trong lòng cũng có chút oán hận lên Kỷ Hướng Nhu. Tất cả mọi người cho rằng trong việc này người khiến người ta đồng tình nhất là Dung nhị công tử, nhưng ai có thể nghĩ đến, những lời bàn hủy hoại Kỷ Hướng nhu chính là hắn truyền đi chứ.
Hành động hôm đó của Kỷ Hướng Nhu gần như là người sáng suốt đều có thể nhìn ra, căn cơ Dung gia không cạn, sau khi nghe ngóng liền có thể biết được ngọn nguồn, mà Dung Hứa hắn thật sự là không muốn cưới cô nương như vậy. Vốn còn nghĩ nàng ta là biểu tỷ của Văn Chiêu, dù sao cũng có một chút tương tự, nhưng sự thật lại cho hắn biết, ai cũng không thể làm vật thay thế của Văn Chiêu. Mặc kệ là một cái nhăn mày một nụ cười của nàng, hay là dáng vẻ phấn đấu cứu người quên mình, hoặc là bộ dáng quả quyết lúc từ chối người khác, đều là thứ là người ngoài không thể thay thế được.
Mà sau khi Dung gia tỏ thái độ, Trang gia cũng tỏ thái độ theo, lại chỉ cho phép Kỷ Hướng Nhu đi cửa hông vào phủ. Trang Đình cảm thấy nạp nàng ta làm thϊếp có chút uất ức cho nàng ta, Trang Khởi lại không nể tình chút nào nói: "Tình hình hôm đó đệ cũng nhìn thấy, cô nương như thế xứng làm vợ Trang gia?" Trang Khởi nhớ tới lúc trước sau khi cô nương đó rơi xuống nước hắn cứu nàng ta lên, nàng ta ẩn ý đưa tình nhìn hắn, hắn vừa quay đầu lại nhìn thấy Văn Chiêu. Tình hình như đó nhiều lần lặp lại trong mơ khiến trong lòng hắn buồn phiền rất lâu.
Trang Đình từ nhỏ đến lớn không làm trái lại Trang Khởi, lúc này cũng chỉ suy sụp cúi đầu, không nói nữa.
Trang Khởi thấy dáng vẻ này của hắn ta thì cảm thấy an tâm một chút, nhưng trong lòng hắn không hy vọng Kỷ Hướng Nhu vào Trang gia, cho dù là thϊếp cũng không được, hắn cảm thấy có ngăn cách, nữ tử này trước đó không lâu còn có tâm tư khác với hắn, đảo mắt lại trào tới trước ngựa của Lục Nhiên, hiện tại lại có khả năng làm thϊếp thất của đệ đệ hắn, thật sự là đâu đầu cũng khiến hắn đắng lòng.
Kỷ Hướng Nhu có lẽ làm thế nào cũng không nghĩ ra, nam tử đời trước đối với nàng ta tình cảm sâu sắc lại chỉ có thể bất đắc dĩ cưới người khác, đời này lại chán ghét nàng ta như vậy. Văn Chiêu đương nhiên cũng không nghĩ ra, dù sao thì cả đời này nàng cũng không nhúng tay vào tình cảm của hai người bọn họ, nàng chỉ cố gắng để cho mình sống tốt hơn đời trước một chút mà thôi.
Trang gia nói đến uyển chuyển, lại khiến tất cả mọi người nghe rõ, Trang gia không muốn cho Kỷ Hướng Nhu vị trí chính thê. Lúc Kỷ Hướng nhu nghe được tin tức vừa khóc vừa cười, ôm mẫu thân nàng ta, qua rất lâu mới lẩm bẩm nói: "Mẫu thân, chúng ta về đi, về nhà."
Trần thị cực kỳ đau lòng, nữ nhi của bà ta dù có không hiểu chuyện hơn đi chăng nữa thì tính tình cũng tốt, sao cho phép người ta coi khinh như vậy: "Được được được, chúng ta về."
Bọn họ đều biết, lần trở về này, mọi thứ ở Kinh thành đều là thoảng qua như mây khói, Kỷ Hướng Nhu sẽ gả vào một phủ đệ bình thường ở Giang Nam, giúp chồng dạy con mấy chục năm, Trần thị cũng sẽ tiếp tục làm góa phụ, ngóng trông mỗi ngày mỗi ngày trôi qua mau mau, tuổi tác dung nhan chầm chậm một chút.
Chính là như vậy, Kỷ Hướng Nhu mãi đến khi rời khỏi Kinh thành cũng không nói với Văn Chiêu một câu nào nữa. Văn Chiêu đương nhiên cũng không thèm để ý chuyện này, ngược lại cảm thấy thanh tịnh chút. Nói đến, nàng đời trước hình như không hẳn là biết nhìn người đâu, cảm thấy Kỷ Hướng Nhu chính là người dịu dàng dễ thân, cho nên nàng mới có thể tin lời người khác, bị Trang Khởi một lần lừa chính là hai năm trời. Hai năm từ sau khi mười bốn hủy dung cùng hắn đính hôn, đến năm mười sau tuổi Quốc công phủ bị tiêu diệt, nàng vẫn cho rằng Trang Khởi thích nàng, nếu không thì làm sao nguyện ý cưới nữ tử diện mạo đáng sợ như thế.
Bởi vì chuyện của Kỷ Hướng Nhu, Phù Diêu này tính tình ngay thẳng ở bên tai Văn Chiêu nhỏ giọng thì thầm không biết bao nhiêu lần "Sói mắt trắng", "Cong đuôi xám xịt chạy mất rồi", Văn Chiêu cười ngăn nàng ấy lại, Phù Diêu cũng rất nhanh cười xán lạn nói: "Cô nương có nghe nói Quốc công gia lại đánh thắng trận? Nghe nói, Quảng An vương Thế tử đưa rất nhiều lương thảo và áo bông đến chiến trường, khiến binh sĩ trải qua cuối năm ấm áp. Không nghĩ tới, Thế tử này vẫn rất có lòng." Phù Diêu nói đến phía sau, ánh mắt nhìn Văn Chiêu liền có hàm ý khác.
Phù Diêu và Phù Cừ hai người là nha đầu thϊếp thân của nàng, Văn Chiêu có động tĩnh gì bọn họ rõ ràng nhất, bởi vậy chuyện của Văn Chiêu và Lục Nhiên bọn họ cũng đại khái biết chút ít. Thỉnh thoảng trong phòng truyền ra tiếng động gì đó, khiến bọn họ chỉ muốn xông vào, tránh cho cô nương bị thiệt thòi, nhưng rốt cuộc vẫn nhớ kỹ lời cô nương căn dặn bọn họ, chính là gấp đến mức giậm chân cũng không được tiến vào xem rõ ngọn ngành.
Lúc trước còn tưởng rằng là kẻ trộm, sau đó chuyện của Văn Chiêu và Lục Nhiên truyền ra bên ngoài, bọn họ thế mới biết "kẻ trộm" thường xuyên đột kích ban đêm kia là ai. Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ trách cứ Văn Chiêu, cảm thấy nàng và Lục Nhiên như vậy không hợp lễ pháp, nếu thật sự xảy ra sự cố thì không ai chịu nổi trách nhiệm.
Vẫn may, từ sau khi tam công tử tới một chuyến vào lần trước, trong phòng cô nương nhà mình không còn "kẻ trộm" vào nữa.
Bọn họ thừa nhận, nếu Lục Nhiên làm cô gia của bọn họ thì đương nhiên là tốt, nhưng Trung thư lệnh đại nhân kia từng bước thăng chức, cô nương nhà bọn họ vẫn là vị hôn thê của người khác. Muốn bọn họ nói, vẫn là ổn thỏa một chút thì tốt hơn, cô nương với Thế tử là Hoàng thượng tứ hôn, nào có đạo lý thu hồi, hơn nữa Thế tử kia mặc dù nhỏ hơn một chút, mặt khác lại coi như không tệ, làm sao lại không thể gả?
Quảng An vương đưa áo bông lương thảo đến chiến trường vốn là chuyện tốt, nhưng truyền đến nơi đó của Hoàng thượng lại khiến ông ta lo lắng. Trước loa Hoàng thượng đúng là muốn cột Khương gia và Quảng An vương phủ vào cùng một chỗ, cùng Thái tử tranh giành cao thấp, làm hao mòn lẫn nhau. Nhưng bây giờ, Lý Tương và Thái tử một phái hòa khí, lại cùng Khương gia qua lại thân cận như vậy, thật sự khiến ông ta cảm thấy thoát khỏi sự khống chế trong tay. Vả lại Lũng Hữu ở Tây Bắc, quân của Khương gia cũng có trách nhiệm bảo vệ Tây Bắc, gần nhau như vậy quan hệ lại mật thiết, khó đảm bảo sẽ không "cùng một giuộc".
Hoàng thượng đột nhiên có chút hối hận kết đôi cho Khương nhị cô nương và Lý Tương, nhưng ông ta là Hoàng thượng, lời đã nói ra, ý chỉ đã ban, không có đạo lý thu hồi.
92: Một nhà có nữQuảng An vương tuy là trở về lông tóc không bị thương, lại tuyên bố với bên ngoài sau khi mình ngã xuống vách núi thì quên đi mất mình họ gì tên gì, nếu không phải được thủ hạ của phủ Thái tử phát hiện ra, nói chung hôm nay cũng không về được, hai ba câu liền giải thích thông suốt cho lần mất tích kỳ quái lần này của mình. Nếu người khác hỏi tại sao lại ngã xuống vách núi thì cũng hoàn toàn không biết, quên mất rồi.
Từ bên ngoài xem ra, việc này của Quảng An vương có chút mơ hồ, nhưng người biết chuyện lại hiểu rõ, đây là ván cờ mà Quảng An vương và Hoàng thượng cùng nhau bày ra, chỉ có điều là không hoàn thành mà thôi. Không chỉ có không hoàn thành mà còn phản tác dụng, đã ép Thái tử lấy ra di thư của tiên hậu, lại phá hủy cục diện đối chọi gay gắt giữa phe Quảng An vương và phe Thái tử, khiến hôn sự của Khương gia và Lý Tương cũng trở thành một nước cờ phế.
Lý Tương vốn là muốn dẫn Quảng An vương về Lũng Hữu, lại trước khi đi nhận được thư mời gặp mặt bí mật. Nhìn tờ giấy bệ vệ nằm trên chăn của hắn, Lý Tương chẳng những không cảm thấy tức giận sợ hãi, ngược lại còn nhếch khóe miệng lên. Hắn ngược lại muốn xem xem, người có thể tùy ý lẻn vào trong phòng hắn rốt cuộc là ai! Phải biết rằng, phủ đệ ở tạm của hắn tại Kinh thành mặc dù không phòng vệ nghiêm ngặt như ở Lũng Hữu, nhưng tuyệt đối nhân thủ cũng không đơn giản như tòa phủ đệ này nhìn từ bên ngoài.
Trong một gian phòng trang nhã ở Phi Lai lâu, Lý Tương ngồi quỳ chân trước bàn trà, chậm rãi rót cho mình một chén trà, hơi nóng nhẹ nhàng l*иg lên trên mặt hắn ta, làm nổi bật lên mỹ mạo càng ngày càng tinh xảo của hắn ta, so với thiếu niên mười bốn mười lăm bình thường thì còn muốn tinh khôn hơn, nhưng hắn ta mới mở miệng liền có chút hương vị của người lớn nói chuyện.
"Lục tướng quả thật không đơn giản."
Lục Nhiên tùy ý cười cười: "Như nhau như nhau." Người thiếu niên trước mắt này tuổi vừa mới mười lăm, lại giống như thành tinh, nói chuyện với Lý Tương chi bằng xem hắn ta như người trưởng thành mà đối đãi.
Ánh mắt Lý Tương sắc bén, nhìn thẳng vào Lục Nhiên: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Lục tướng là vì chuyện gì?"
Lục Nhiên khẽ nhấp một miếng trà, nước trà này thơm ngát bốn phía, hắn hài lòng nửa híp mắt nói: "Thế tử chớ nóng vội. Vả lại không phải Thế tử rõ ràng trong lòng sao?" Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, Lục Nhiên đột nhiên nghiêm nghị, gần như gằn từng chữ một nói: "Mời Thế tử chủ động nói ra lời giải trừ hôn ước." Trên mặt hắn đều là thần sắc chân thật đáng tin, lời nói cũng âm vang có lực, rơi xuống đất.
Lý Tương lộ ra vẻ mặt "Quả nhiên là thế", lại khoanh tay: "Tại sao ta phải làm như thế? Cưới một tức phụ xinh đẹp trở về, lại cho ngươi thêm ấm ức, cớ sao mà không làm?"
Lục Nhiên nhếch môi khẽ cười: "Nhưng Thế tử không phải đã đang làm rồi sao?" Đưa quân lương và áo bông cho quân của Khương gia, nhìn như là đang xây đắp chuyện tốt hai họ, nhưng với tâm tư đầu óc của Lý Tương, sao lại không biết như vậy sẽ chỉ khiến Hoàng thượng sinh lòng lo lắng chứ.
Thấy sắc mặt Lý Tương hơi ngưng lại, Lục Nhiên nói tiếp: "Theo ta thấy, Thế tử cũng không muốn quấy vũng nước đυ.c này ở Kinh thành, chẳng qua là rơi vào đường cùng nên làm một quân cờ tiện tay mà thôi. Nếu quả thật kết thân với Khương gia, sợ là cuối cùng chạy không thoát khỏi vận mệnh của quân cờ."
Lý Tương có chút mang theo kinh ngạc, lập tức xùy nói: "Ngươi không phải là ta, làm sao biết được khát vọng của ta cỡ nào? Làm quân cờ ở Kinh thành, nếu làm tốt thì vẫn sẽ có khả năng đảo khách thành chủ."
Lục Nhiên học theo động tác khoanh tay vừa rồi của Lý Tương, phong thái thoải mái nói: "Vừa rồi ta không biết, nhưng hiện tại khẳng định rồi." Một cái chớp mắt kinh ngạc kia của Lý Tương không tránh được ánh mắt hắn, đây là phản ứng sau khi bị người ta đoán trúng tâm tư.
Lông mày của Lý Tương dựng lên, trách mắng: "Ngươi lừa ta!"
Lục Nhiên đẩy nước trà đã rót xong về phía Lý Tương: "Thế tử đợi một chút, đừng sốt ruột, đạo lý binh bất yếm trá* chắc hẳn Thế tử nghe từ nhỏ đến lớn, Lục mỗ có chỗ mạo phạm, còn xin Thế tử tha thứ một hai." (*: Trong quyển "Nghệ thuật chiến trận" Tôn Tử đã từng khẳng định rằng "Binh bất yếm trá" (nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng) là phần tất yếu của nhà binh khi ra trận.)
Thấy dáng vẻ hắn lễ độ lại khiêm tốn như vậy, lửa giận của Lý Tương lập tức tắt đi hơn phân nửa: "Không sai, ta quả thực chỉ muốn sống thật tốt ở Lũng Hữu. Nhưng chủ động hủy hôn ước sẽ khiến Hoàng thượng không vui, sẽ còn đắc tội Khương gia, thật sự là được không bằng mất."
Lục Nhiên khẽ lắc đầu: "Thế tử không cần phải lo lắng những chuyện này, một là, Hoàng thượng hẳn là cũng xem hôn sự này là một nước cờ phế rồi, chỉ là bị vướng bởi long uy không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra mà thôi, Thế tử chủ động cho ông ta bậc thang bước xuống, Hoàng thượng nói không chừng sẽ còn ở trong lòng khen Thế tử hiểu lí lẽ đấy. Chỉ là ông ta không muốn lý do Thế tử hủy bỏ hôn ước là muốn rời xa Kinh thành thị phi, hoặc là sợ bị Hoàng thượng nghi ngờ, bởi vậy, lý do Thế tử nói ra nên cẩn thận tránh hai điểm này, ví dụ như bát tự không hợp, hoặc là lòng Thế tử đã có người rồi cũng không phải là không thể."
Lý Tương suy nghĩ cảm thấy có chút đạo lý, lập tức lại kinh ngạc Lục Nhiên biết phỏng đoán lòng người như vậy: "Khương gia thì sao? Hủy bỏ hôn ước rốt cuộc có hại cho thanh danh của Khương nhị cô nương."
Lý Tương thật ra vốn dĩ có mấy phần lương thiện, vào thời khắc này còn nghĩ đến thanh danh của Văn Chiêu.
Lúc Lục Nhiên lại một lần nữa nhìn về phía Lý Tương, ánh mắt vi diệu chân thành tha thiết hơn một chút: "Khương gia càng không cần lo lắng, trong lòng bọn họ vô cùng không muốn gả nàng ấy đến Lũng Hữu. Chỉ cần lúc Thế tử bịa lý do thoáng chú ý một chút là được."
Lý Tương gật gật đầu, thấy rõ sự biến hóa vi diệu trong ánh mắt Lục Nhiên, hạ cằm xuống khẽ nói: "Bổn Thế tử chỉ là đang giúp mình thôi, nếu như chuyện hủy bỏ hôn ước có lợi ích gì với ngươi thì chẳng qua là nhân tiện mà thôi."
Lục Nhiên cười, lại đứng dậy hơi sửa sang áo bào, trịnh trọng khẽ khom người: "Lục mỗ ở đây cảm ơn Thế tử." Cảm ơn Thế tử có thể giúp hắn sớm ngày cưới được tức phụ.
Khương gia quyết định làm lễ cập kê của Văn Chiêu vào tháng ba, thời điểm đã không xa, bởi vậy hiện tại liền bắt đầu chuẩn bị rồi.
Cô nương khác ở tuổi này sớm đã có nhà ở trong sáng ngoài tối dòm ngó rồi, nếu là dòng dõi cao một chút, cô nương gia lại xinh đẹp hơn một chút, người đi cầu thân đã sớm đạp đổ cửa rồi, nhưng Văn Chiêu không giống, nàng có mang theo hôn ước, bởi vậy tuổi như vậy vẫn là "không người hỏi thăm". Ngược lại là Thính Lan, chỉ nhỏ hơn nàng mấy tháng, hiện tại cũng lớn thành dáng vẻ đại cô nương rồi, có rất nhiều nhà đều đang ngo ngoe muốn động.
Trong đó có Vương gia, phu gia kiếp trước của Thính Lan. Người mà trong lòng Vương Sùng vẫn luôn vừa ý chính là cô nương này, bất đắc dĩ lúc trước bởi vì lời đồn "hủy dung", mẫu thân của hắn liền dời mục tiêu, sau đó đính hôn với cô nương Uy Viễn hầu gia. Nhưng cô nương kia số mệnh không tốt, lúc nữ giả nam trang đi ra ngoài chơi chết thảm dưới vó ngựa của Quốc cữu gia.
Lúc thỉnh thoảng nghĩ đến, Vương Sùng còn thở dài một tiếng, mặc dù hắn đối với cô nương kia không có cảm giác đặc biệt gì, thậm chí lúc cùng với nàng ta cười đùa sẽ còn vì nhìn thấy Thính Lan mà thất thần. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, cô nương này cao thượng hơn hắn nhiều. Nếu như hắn nhìn thấy đứa trẻ trước móng ngựa, chắc là sẽ tiếc mạng mình hơn nàng ta một chút.
Bây giờ hôn sự không còn, lúc hắn đến Khương gia cầu thân trong lòng vẫn có mấy phần xấu hổ.
Một là vì Thính Lan vì lời đồn hủy dung mà bị mẫu thân từ bỏ, hai là vị hôn thê trước vì anh dũng cứu người mà hồn lên thiên cung.
Văn Chiêu đi ra từ phòng của Tần thị, trên tay nâng một cái hộp. Trong cái hộp này đều là một vài tinh thạch châu báu quý hiếm, vẫn chưa đánh thành trang sức, có thể tùy ý lấy ra đều là thứ đáng giá ngàn vàng, trong đó không thiếu đồ hiếm có như đá mắt mèo, đá lam thủy, trân châu nam hải. Những thứ này chính là thứ mà ở Quốc công phủ cũng không phải tùy tiện liền có thể lấy ra, Văn Chiêu từ chối vài lần, Tần thị lại thái độ cương quyết muốn nàng nhận lấy.
Trước mặt gặp gỡ nhị ca đỡ Tô Mục Uyển đi tản bộ, Văn Chiêu lên tiếng chào hỏi.
Tô Mục Uyển đã lộ bụng rồi, nhị gia càng ngày càng cẩn thận, sợ nàng ấy động thai, ăn uống ngày thường cũng cẩn thận kiểm tra từng lần từng lần một, không có một chút sai sót nào. Nhắc tới con cái Khương gia bọn họ dường như đều là sống tình cảm, đại ca đối với đại tẩu, nhị ca đối với nhị tẩu đều là yêu thương quan tâm giống nhau như đúc. Ngược lại là tam tẩu còn không biết phải đi đâu tìm, tam ca ở bên kia không có một chút manh mối nào, chưa từng thấy hắn đỏ mặt với cô nương nào, hoặc là nói thêm một hai lời.
Lễ cập kê của Văn Chiêu còn chưa tới, một tin tức truyền đến Khương phủ khiến cho người ta trợn mắt há mồm.
Quảng An vương Thế tử lại tự mình đề nghị với Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước với Khương gia!
Lúc trước khi ban hôn là do Thanh Nguyên thiên sư cho rằng bát tự của hai người hợp nhau, bút lớn vừa vung lên chính là một mối "lương duyên trời ban". Sau khi Thiên sư xảy ra chuyện, hình tượng trong lòng mọi người tự nhiên biến thành kẻ xấu có mưu đồ. Lý Tương không yên lòng, tìm người xem bát tự lại lần nữa, lần này kết quả lại là không hợp ngoài dự đoán, nghe nói nhân duyên này mang theo sát khí, nhẹ nhìn khiến hai người người yếu nhiều bệnh, nặng thì dòng dõi không yên.
Lý Tương lau nước mắt nói, hắn cũng không muốn phụ lòng Khương gia, nhưng chuyện bát tự không hợp này hắn thật sự không làm gì được, phụ vương chỉ có một nhi tử độc nhất là hắn, nếu còn xảy ra sai lầm gì nữa thì chính là có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Hoàng thượng liên tục thở dài, lệnh cho Khâm thiên giám xác minh lại một lần, sau khi xác định bát tự không hợp, Hoàng thượng liền hạ một đạo thánh chỉ, hối hận không nên dễ dàng tin tà đạo, do đó cứu vãn sai lầm, hủy bỏ hôn ước của hai người.
Bất tự này rốt cuộc có hợp hay không không ai biết được, nhưng cái trò vui bát tự này đúng là lấy cớ không tệ, kết quả là Hoàng thượng và Lý Tương hai người ngầm hiểu lẫn nhau diễn xong một tuồng kịch.
Lúc Khương nhị gia tiếp thánh chỉ, trong lòng giống như nở hoa, hôn ước vứt đi quấn Chiêu Chiêu một năm nay cuối cùng cũng bị hủy rồi.
Cũng không qua mấy ngày, sắc mặt Khương nhị gia liền trầm xuống.
Loại lý do bát tự không hợp này vốn là không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực gì đối với thanh danh của Văn Chiêu, nhưng bên ngoài dường như đã cảm thấy cô nương từng có một lần hôn ước giống như hàng hóa mất giá, những nhà ban đầu không đủ tư cách, hiện tại cũng dám bệ vệ tới cửa cầu thân, trên mặt còn mang theo một chút cao ngạo không dễ nhận ra, giống như bọn họ nguyện ý chấp nhận Văn Chiêu thì Khương gia nên mang ơn.
Hàng hóa giảm giá trong cửa hàng luôn bán được rất tốt, từ sau khi hôn ước của Văn Chiêu và Lý Tương bị Hoàng thượng hủy bỏ, người đến đây cầu thân thật sự là đạp đổ cửa Khương gia. So sánh ra, người đến cầu hôn Thính Lan liền ít đến mức không thể nhìn nữa.
Nhưng người tới càng nhiều, Khương nhị gia càng tức giận, vốn dĩ còn có thể ngoài cười trong không cười mà đuổi người đi, về sau ngay cả dáng vẻ trên mặt cũng không giả vờ được nữa, mắng đuổi người ta đi. Chuyện này còn không bằng ít người đến một chút, để cho người ta thanh tịnh.
Văn Chiêu đối với mấy chuyện này vẫn luôn chẳng quan tâm, bản thân ở trong khuê phòng luyện chữ đọc sách, quên cả trời đất.
Tâm tình đang tốt ngâm nga hát lên, liền thấy tam ca đẩy màn cửa đi tới, Văn Chiêu dừng bút lại, thẳng người lên hỏi hắn: "Tam ca, chuyện gì vậy?"
Sắc mặt tam ca có vẻ có chút vi diệu, ho nhẹ một tiếng mở miệng: "Lục Nhiên tới rồi."
Hai mắt Văn Chiêu sáng lên: "Thật sao?" Lập tức còn không đợi Khương Văn Dập gật đầu liền chạy ra ngoài, bước chân kia hân hoan tự do giống như con chim nhỏ xuất l*иg.
Khương Văn Dập nhìn bóng lưng Văn Chiêu, bất đắc dĩ cười lên.