Từ sau khi thiên sư trong hỉ yến của Dịch Trạch bộc lộ tài năng, thái tử liền cảm thấy chuyện này là Dịch Trạch là kẻ bị hại, vì dưới áp lực của Tiết tướng, trong khoảng thời gian dài này, hắn càng hoài nghi năng lực phán đoán của mình.
Rốt cuộc, đám người của Tiết tướng này đều đứng về phe hoàng thượng, Dịch Trạch thân là nội sử của tể tướng, lại đứng vững như bàn thạch trong phái trung lập.
"Ngươi nói Dịch thị lang trong chuyện của thiên sư sắm vai gì?" Thái tử rõ ràng có chút ưu lo, người của hắn đều cảm thấy Dịch Trạch đang tác yêu tác quái, tuy hắn cảm thấy không thích hợp lắm hơn nữa lại không có chứng cứ để dối chứng nhưng thời gian này chuyện càng lúc càng lớn, nói Dịch Trạch đang trong dầu sôi lửa bỏng cũng không nói quá, nếu Dịch Trạch thật sự vô tội......thì bản thân không biết nợ hắn bao nhiêu.
Tuy chuyện này không phải hắn làm nhưng phần lớn người tổn hại đến Dịch Trạch đều vì bất bình cho hắn.
"Dịch thị lang là một người tâm tư kín đáo, nếu hắn tham gia mưu đồ này nhất định sẽ không đẩy bản thân đến đầu cơn sóng. Cho nên ta cho rằng, đây vốn dĩ là Tiết tướng tính kế. Muốn đem mọi chuyện nhắm vào Dịch thị lang, bản thân lão liền có thể an ổn ở đằng sau xem kịch."
Thái tử nghe xong lời của Lục Nhiên, thở dài "Nhưng không thể kéo Tiết tướng ra, Dịch thị lang cũng khó thể rửa sạch tội. Chẳng qua ta sẽ dặn dò người bên dưới không cần gây khó dễ với hắn."
Lục Nhiên thoáng im lặng, bóng đêm trong thư phòng càng thêm nồng đậm, "Có bao nhiêu kẻ thực sự vì điện hạ ưu phiền, lại có bao nhiêu kẻ là bỏ đá xuống gϊếŧ nhỉ?"
Trong lòng thái tử có chút khổ sở nhưng rất nhanh cảm xúc này liền bị gạt sang một bên "Không nghĩ đến chuyện này nữa. Sinh thần của ngươi sắp đến rồi đúng không? Nay nay là năm đội quan của ngươi, không thể làm đơn giản được."
Lục Nhiên cười cười "Thời điểm bây giờ, đương nhiên là làm đơn giản càng tốt, nếu không để người ta tìm được lỗi lầm lại lấy ra làm văn, ta đã không có chỗ để khóc nữa."
Thái tử rót một li rượu cho Lục Nhiên, giọng điệu không khỏi đáng tiếc "Ngày quan trọng như thế, ta lại không thể vì ngươi xướng lễ."
Lục Nhiên duỗi tay tiếp nhận, uống cạn một hơi.
Đêm nay Văn Chiêu liền đến dưới gốc đại thụ kia, Cơ cô nương ẩn nấp quan sát động tĩnh trong phủ, A Trúc cầm xẻng đến.
"Động thủ thôi."
Sau khi Văn Chiêu lên tiếng, A Trúc lại không lập tức đào mà cầm xẻng gõ trên mặt đất, nhìn thấy động tác như thế của hắn, trong mắt nàng lộ ra vẻ tán thưởng.
A Trúc gõ đến một chỗ đất kiên cố hơn so với xung quanh mới dùng xẻng đào lên. Đất xung quanh đều có rãnh hở, mà phần đất này lại bị người khác đè đến kín mít, thế nên mới có sự bất đồng như vậy.
Rất nhanh, A Trúc liền đào đến một vật cứng, trong lòng vui mừng, liền đem vật ấy đào lên.
Là một chiếc hộp.
Văn Chiêu tùy ý phủi đám bùn đất bám trên đó ra, lại phát hiện trên hộp có khóa. Nàng cũng không buồn rầu, tính khả năng của vật chứng này có thể lớn chút rồi, đối với nàng mà nói ngược lại là một tin tốt.
"Lấp lại đất thôi."
A Trúc nhận lệnh, lập tức lấp lại hố đất kia.
Văn Chiêu đem chiếc hộp kia về phòng, nhìn trái nhìn phải, đang nghĩ có nên mở hộp ra không.
Bỏ đi, thực sự không mở được cái hộp này.
Ngoài cửa một bóng đen lóe qua, Văn Chiêu nhanh tay bỏ hộp kia vào trong ngăn kéo.
"Đừng giấu nữa, không muốn để ta giúp nàng xem thử sao?" Lời nói của người đến đè xuống thấp một chút, nghe ra còn có chút ý cười.
"Làm ta sợ muốn chết, còn cho rằng là ám vệ của hoàng thượng." Văn Chiêu thở ra một hơi, lúc này mới lấy chiếc hộp ra "Vật này nhỏ như thế còn bị khóa lại, không biết bên trong đang chứa cái gì."
Lục Nhiên thoải mái ngồi trên ghế, cầm chiếc hộp lên xem, thấy trong đầu khóa có chút phức tạp, e rằng không dễ mở ra, "Ngày mai ta bảo A Dần xem thử, hắn rất am hiểu về cái này."
Văn Chiêu "ồ" một tiếng, "Ta không biết hắn còn biết cái này. Ân nhân sao lại biết nhiều thứ như thế?"
"Hằng năm đều ở bên ngoài ngao du, người vào nam ra bắc đương nhiên cần có chút kì kĩ để phòng thân." Lục Nhiên nâng mắt nhìn nàng, trong mắt lại có chút thần sắc ủy khuất "Chiêu Chiêu chưa từng khen ngợi ta."
Văn Chiêu bị đôi mắt sáng trong ngập nước kia nhìn đến run lên, "Được được được, chàng lợi hại nhất, chàng còn là quyền thần tương lai, là tể tướng đương triều nữa!"
Lục Nhiên nghe xong thoáng khựng lại, nhìn chiếc hộp kia nhẹ giọng nói "Phải nhanh hơn chút nữa mới được."
Trong lòng Văn Chiêu sinh ra chút ưu lo, e rằng kiếp này vì nàng tiên đoán khiến cho mệnh cách của Lục Nhiên thay đổi rồi "Chàng cứ xem như không biết chuyện này đi, nên làm thế nào thì làm thế ấy, nếu quá vội......ta có chút sợ."
Lục Nhiên buông chiếc hộp trong tay xuống, kéo tay Văn Chiêu "Yên tâm đi, ta có chừng mực." Nói xong lại hôn lên tay nàng một cái.
Sự tiếp xúc ôn nhu lành lạnh, còn có thần sắc chuyên chú của hắn khiến cõi lòng nàng hoảng hốt.
Không biết sao nàng lại cảm thấy hắn vừa rồi giống như sói vồ mồi, chưa đợi nàng phân biệt rõ ràng, đã bị Lục Nhiên bế ngồi trên bàn.
"Chàng làm gì vậy?" Văn Chiêu chưa từng ngồi trên nơi cao thế này, giãy giụa muốn xuống.
Hai tay Lục Nhiên chống bên người nàng, đem nàng giam cầm trong không gian chậc hẹp. Dù nàng ngồi trên bàn vẫn thấp hơn hắn một chút, bị hắn vây hãm không thể thoát được.
Xung quanh nàng đều là hơi thở của hắn, Văn Chiêu có chút xấu hổ hóa giận. Đang nói chính sự, người này đột nhiên lại không an phận rồi! Nghĩ như thế, liền nâng chân muốn đạp hắn.
Lục Nhiên nhanh chóng giữ lấy mắt cá chân của nàng, nhìn nàng nhếch môi cười một cái, sinh ra phong lưu vô tận "Thế này liền muốn đối phó ta? Vốn là đến đây thương lượng một chuyện với nàng, cư nhiên thế này......" Nói xong lại nâng chân nàng lên.
Văn Chiêu giãy giụa vô ích, cuối cùng chân trái bị hắn vác lên vai, "Chàng!" Văn Chiêu đỏ bừng mặt, cũng không biết vì tức hay là xấu hổ. Kiếp trước nàng cũng đã hai mươi bốn tuổi, lại ở Ngự Tiền gặp qua không ít chuyện, đương nhiên không còn là một tiểu cô nương không hiểu sự đời nữa, cho nên cũng hiểu được tư thế này bất nhã thế nào.
Lục Nhiên vốn định trêu nàng, nhìn thấy sắc mặt này của nàng dường như hiểu gì đó, gương mặt cũng chợt đỏ lên, sau khi đặt chân nàng xuống còn ho khẽ một tiếng.
Nhất thời hai người đều không nói chuyện.
"Cô nương?" Bên ngoài bỗng vang lên tiếng của Phù Diêu. Xem ra động tĩnh của bọn họ đã đánh thức nha hoàn rồi, Văn Chiêu trừng mắt với người đối diện, bước ra gian ngoài đáp "Không có gì, không cần vào đây."
Bên ngoài thoáng yên lặng, lại nghe tiếng Phù Cừ, "Cô nương có phải lạnh không? Nếu không Phù Cừ đi lấy chăn dày hơn chút mang đến?"
Khí trời bây giờ đang ấm dần lên, Phù Cừ cư nhiên lại hỏi như thế.
"Không lạnh, các ngươi ngủ đi."
Ngoài kia lúc này mới không còn động tĩnh.
Lục Nhiên nhìn Văn Chiêu bảo "Nha hoàn kia của nàng đúng là cơ linh." Nếu có người xấu đến, đe dọa Văn Chiêu không được hô, lúc này có thể mượn câu hỏi kia của Phù Cừ để tìm viện binh.
"Đúng vậy, tâm tư nàng ấy tỉ mỉ lại có vài phần nhanh trí, làm nha hoàn có chút đáng tiếc."
Lục Nhiên lắc đầu "Nàng có nha hoàn như thế ta mới có thể yên tâm đôi chút."
Không khí ngại ngùng trước đó của hai người hoàn toàn biến mất, Văn Chiêu hỏi hắn "Không phải chàng có chính sự muốn nói?"
Lục Nhiên không lập tức trả lời mà từ trong ngực lấy ra một vật, là khối ngọc bội kia "Đây là lần thứ ba ta tặng nàng rồi, không thể trả lại được nữa."
Hắn nói lời này, Văn Chiêu liền nghĩ đến hai lần trả lại ngọc bội cho hắn, lần thứ nhất nàng chỉ cho rằng hắn vô ý đánh rơi, lần kia lại là muốn đoạn tuyệt quan hệ. Nghĩ như thế, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, sau khi vội vàng gật đầu liền nhận lấy ngọc bội.
Lục Nhiên thấy thế nắm lấy bàn tay cầm ngọc bội của nàng, thấp giọng nói "Muốn phá bỏ âm mưu của hoàng thượng, thực ra vẫn còn một cách."
"Chính là cùng ta đính hôn."
Đôi đồng tử đen nhánh như mực thoáng cái chăm chú nhìn nàng, Văn Chiêu lập tức ngẩn người.
Hắn nói không sai. Hoàng thượng muốn hại phủ quốc công cần có một tiền đề tất yếu chính là phủ quốc công nhắm đến vị trí thái tử phi. Mong ước trước giờ bí ẩn không thể nói, đương nhiên sẽ để mặc hoàng thượng bẻ cong, đầy đủ nhân chứng vật chứng liền có thể định tội phủ quốc công. Nhưng nếu là chiếu cáo cho thiên hạ biết phủ quốc công vốn không để tâm đến vị trí thái tử phi, hoàng thượng dù tìm được bao nhiêu tội chứng cũng không làm nên chuyện gì.
Nhưng thái tử rốt cuộc vẫn là thái tử, bọn họ cần đổi một phương thức biểu lộ bản thân không để ý đến vị trí thái tử phi, nếu không sẽ là khinh rẻ uy nghiêm của hoàng thất. Hơn nữa đắc tội với quan viên của thái tử với họ mà nói không phải chuyện tốt lành gì, bọn họ có thể trở thành Dịch Trạch thứ hai cũng có thể làm ô danh phủ quốc sư.
Như thế, cùng Lục Nhiên đính hôn chính là kế sách hay nhất.
"Nhưng mà......nếu chàng vì thế mà đắc tội với hoàng thượng thì sao?" Dù sao kiếp trước cũng không có chuyện này, nếu kéo Lục Nhiên vào chuyện này, e rằng sẽ liên lụy đến hắn.
Lục Nhiên chỉ lắc đầu cười, một tay tùy ý nghịch tóc nàng.
Nếu xét trên góc độ quan trường, hắn như thế thực sự có chút hủy đi tiền đồ của mình. Nhưng hắn không xét trên góc độ ấy mà là trong lòng hắn.
Tuy rằng hắn không đáp nhưng Văn Chiêu hiểu ý của hắn, nàng bắt lấy bàn tay đang không ngừng làm loạn kia "Không được, ta không muốn ảnh hưởng đến tiền đồ của chàng. Nếu chàng vì mấu chốt này muốn đính hôn với ta, sẽ đắc tội với thế lực hai bên." Hoàng thượng sẽ ghi hận hắn làm rối thế cục, Tiết tướng cũng sẽ vì quân cờ của mình trở nên "không nghe lời" liền không vui.
Rốt cuộc quân cờ yêu thích nhất của Tiết tướng chính là người không liên lụy đến thế lực nào trong kinh, chỉ chuyên tâm vì ông ta mà làm việc. Giờ đang là thời kì thăng quan mấu chốt của Lục Nhiên, hai bên đều không thể đắc tội.
Lục Nhiên dịu dàng ôm chặt lấy nàng, nhìn vào trong bóng đêm hư không "Ngốc quá. Đối với ta chẳng qua chỉ là gian nan một chút nhưng đối với nhà của các nàng là chuyện lớn liên quan đến toàn bộ tính mạng của cả nhà."
Hơi thở trong vòng ôm của hắn thuần túy sạch sẽ, khiến trong lòng Văn Chiêu thoáng bình yên lại.
L*иg ngực hắn khẽ phập phồng, trên đỉnh đầu Văn Chiêu truyền đến một câu "Huống hồ nếu có thể cưới được nàng, đó chính là chuyện may mắn nhất trong đời ta."
Dù sao đi nữa kiếp trước tuy rằng hắn nắm đại quyền trong tay nhưng trong phủ đệ lại lạnh lẽo vô cùng, người hắn muốn cùng trải qua mộng đẹp đang chật vật trong cung, chỉ hi vọng một ngày có thể chính tay gϊếŧ chết kẻ thù của mình.
Hắn có thể cho nàng cẩm y ngọc thực, cùng nàng trải qua đêm dài lạnh lẽo nhưng trong lòng nàng chỉ có hai chữ "báo thù", cũng không để ý đến chuyện nào khác nữa.
Từ những chuyện Văn Chiêu kể cho hắn nghe kiếp trước, hắn liền không muốn nghĩ đến kiếp trước của bọn họ. Kiếp trước hắn tuy ngồi ở vị trí cao như thế, nhưng Lục Nhiên lại có chút thương cảm chính mình.
Trong lúc Lục Nhiên đang xuất thần, bỗng cảm nhận khóe môi chợt ấm áp.