Không đề cập đến lần đó Lục Nhiên có phát hiện da mặt trên mặt nàng suýt rơi hay không, bây giờ căn cứ vào hiểu biết của Văn Chiêu đối với hắn, người này cũng không phải kẻ đứng đắn.
Trưởng công chúa cho mấy người bọn họ thời gian bàn bạc, Tô Mục Uyển bên kia không nén được kích động, nói nàng muốn đàn《 Phượng Cầu Hoàng 》, đó là một bản cần hai người đàn. Văn Chiêu hiểu ý cười một cái, Tô Mục Uyển chắc là sợ đàn một mình nên chọn khúc Phượng cầu hoàng, chỉ là cách đàn hai người này...... Là phương thức đặt tên kì quái của nàng ta sao?
Nhị ca cũng trưng ra dáng vẻ tùy nàng ấy hồ nháo, thực sự ở trong phủ trưởng công chúa, hai người đối diện mà ngồi gảy khúc này. Bất quá trưởng công chúa cũng không cảm thấy mất quy củ, ngược lại mắt chứa ý tán thưởng, nàng ta vốn chính là người có cá tính, nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi lớn mật lại thâm tình như thế, trong lòng cũng sinh ra yêu thích.
Thính Lan phía dưới siết chặt lòng bàn tay, muốn nàng ở trước mặt người nọ thân mật cùng một nam tử khác cùng nhau đánh đàn, vậy giữa bọn họ càng không có khả năng rồi, Thính Lan cảm thấy hôm nay gió xuân có chút to, người nàng bị thổi đến lung lay sắp đổ đến nơi rồi.
Cuối cùng hai người lựa chọn ngồi chung một hướng, Thính Lan cảm thấy như vậy nhìn không thân mật như ngồi đối diện. Vương Sùng cũng nghe theo nàng, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng của nàng, hắn cảm thấy tim như bị một bàn tay to nắm lấy, nét vui mừng vốn dĩ trên mặt cũng ảm đạm xuống.
Thời điểm Văn Chiêu cùng Lục Nhiên đi lên, Thính Lan nổi lên từng ngụm chua xót trong miệng, nàng cảm thấy hai người kia cách nàng thật xa......
Văn Chiêu ngồi xuống bên cây đàn, Lục Nhiên cười cười liền vén áo bào ngồi đối diện nàng. Văn Chiêu đem tay đặt trên dây đàn, nhìn mắt hắn nói, "Nếu ngươi không biết đàn, làm bộ dáng biết đàn là được, tùy ý thêm mấy âm cũng không phá hư khúc đàn đâu."
Lục Nhiên không tỏ ý kiến, nhưng sau khi Văn Chiêu bắt đầu, hắn cũng bắt chước nàng đặt tay trên đàn gảy gảy, mà dáng vẻ trông vô cùng thuần thục.
Văn Chiêu sửng sốt, tay chậm nửa nhịp, nhìn thấy ngón tay thon dài của Lục Nhiên ở đối diện vẫn không ngừng lại, càng thêm xâm chiếm vị trí của nàng, khúc đầu đều do hắn gảy.
Văn Chiêu đành phải theo nhịp điệu của hắn mà gảy trên dây đàn, chờ khi nàng phản ứng lại biết khúc đó là khúc gì, cả khuôn mặt đều biến sắc, bởi vì thằng nhãi Lục Nhiên này lại đàn 《 Quan Sư 》!
Tiên đế yêu thích đánh đàn, lúc đó trong cung cho người ra ngoài dân gian tìm người phối thơ thành nhạc,《 Quan Sư 》này chính là bài đứng đầu trong danh sách ấy, thường dùng đến để bày tỏ tình yêu.
Văn Chiêu nhìn nam tử đoan chính, tuấn tú, sống mũi cao thẳng trước mặt, lông mi rủ xuống run rẩy, tâm loạn như ma.
Hắn là......đang hướng nàng thổ lộ cõi lòng sao? Sao có thể? Hắn sẽ thích nàng ư, không, hắn biết thích một người sao?
Nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng Văn Chiêu lại xuất hiện một dòng nước khoan khoái vừa ngọt ngào vừa ấm áp, như đem cả khuôn mặt đều vùi trong đám bông mềm mại.
Một khúc này, khiến cho ánh mắt của mọi người xung quanh càng thêm ái muội, trưởng công chúa tán thưởng nhìn Lục Nhiên, nói, "Ta thấy ngươi cũng là một thần tử vừa thành thật, dũng cảm lại vô cùng đa tình."
Lời này không phải giả, Lục Nhiên cũng không phải là một công tử thanh quý, hắn là Hộ Bộ thị lang, là nhân vật có thể chạm vào bỏng tay trong triều chính.
Trưởng công chúa nhìn sắc mặt đỏ bừng thất thần của Văn Chiêu một cái, không khỏi tiếc nuối mà nghĩ nếu nàng là cô nương có gia thế tầm thường, nàng ta lập tức có thể làm chủ dắt tơ hồng cho hai người. Chỉ là việc hôn nhân của cô nương phủ quốc công, e rằng hoàng huynh có điều suy tính.
Nàng đành phải nhịn lại bàn tay ngứa ngáy xuống, mang theo một tâm tư bồi thường cười nói, "Hoàng huynh ta tất nhiên yêu thích tính tình như vậy của Lục thị lang."
Đây là ý tứ dẫn dắt, trọng lượng trong lời nói của trưởng công chúa cũng không nhẹ hơn so với Tiết tướng, Lục Nhiên này lại được phát đạt một thời gian nữa rồi. Đó chính là suy trong trong lòng mọi người.
Nghe thấy Lục Nhiên khiêm tốn cười nói, Văn Chiêu đột nhiên như bị một thùng nước lạnh đánh thức.
Tể tướng tương lai này làm chuyện gì nhất định đều có suy tính, làm sao sẽ đột nhiên lớn mật bày tỏ tình yêu với nàng được?
Trước đó hắn cũng an ủi nàng, nói thế lực sau lưng họ kiên cố, trưởng công chúa sẽ không động vào nhân duyên của bọn họ, mà bây giờ hắn lại trước mặt trưởng công chúa diễn xuất dáng vẻ bày tỏ tình yêu với nàng.
Rõ ràng chính là muốn lôi kéo trưởng công chúa nhìn hắn bằng con mắt khác, làm cho quan đồ của hắn càng thêm thông đạt.
Văn Chiêu cảm thấy trong lòng chợt lạnh, đỏ rực trên mặt đột nhiên biến mất. Nàng sống vì để bảo vệ người nhà, thay đổi vận mệnh, làm thế nào có thể mơ mộng đến nhi nữ tình trường, khiến nàng vướng bận chứ?
Văn Tập đứng bên cạnh siết chặt song quyền, lần đầu tiên nghĩ đến việc tiến lên tẩn cho Lục Nhiên một đấm. Mặc kệ hắn thật hay giả tỏ tình, trong lòng Văn Tập đều cảm thấy không thoải mái.
Thính Lan đứng cách Văn Tập không xa, sắc mặt chột dạ tái nhợt, thân mình lung lay sắp đổ, Vương Sùng đỡ nàng, Thính Lan như bị bỏng mà né tránh, khiến cho Vương Sùng xấu hổ lại mất mát đứng một bên.
Văn Chiêu ngắm cây đàn Xuân Lôi hoa mỹ tinh xảo trước mặt, thanh âm quanh mình đều trôi xa, cho đến khi Tam ca vỗ vỗ đầu nàng. Văn Chiêu ngẩng đầu nhẹ nhàng gọi một tiếng Tam ca, Tam ca cười kéo nàng đi, chỉ là lực đạo trên tay đều tỏ rõ nội tâm không bình tĩnh của hắn.
Tay bị niết đến có chút đau, Văn Chiêu quơ quơ cánh tay Tam ca nhắc nhở hắn, Tam ca lúc này mới nhận ra không ổn, buông tay nàng ra nói, "Tam ca cũng không biết Lục Nhiên lại làm ra chuyện khác người như vậy......"
Đến Lục huynh cũng không gọi rồi, xem ra Lục Nhiên đã đắc tội quá mức với Tam ca.
Còn có chuyện càng khác người hơn, chỉ là Tam ca không thấy được thôi......
Lục Nhiên bên kia đã cùng trưởng công chúa trò chuyện xong, vừa quay đầu lại liền thấy người kia vốn dĩ đứng đây, bây giờ đã bị Tam ca nàng kéo đi. Lục Nhiên thấy Văn Tập gắt gao nắm tay Văn Chiêu, mắt đen khẽ híp lại.
Đến giờ cơm trưa, trưởng công chúa cũng không phân biệt chỗ ăn, nam nữ trẻ tuổi có thể tự do cùng ngồi ăn với nhau. Đồ ăn dâng lên cũng cực kì dụng tâm, rất nhiều điểm tâm, chè đều là làm từ hoa tươi, còn trên món ăn mặn đều rót mật ong hoa lộ, yến xuân chiêu đãi thập phần nồng hậu.
Văn Chiêu cầm một khối bánh đào hoa, ăn xong dính mảnh vụn bên khóe môi, nàng học cung đình lễ nghi lâu như vậy, mặc kệ ngoài miệng có dính thức ăn hay không đều sẽ quen thói mà lấy khăn lau miệng. Nhưng một bàn tay lại mau hơn nàng, Văn Chiêu nhìn Tam ca giúp nàng lau đi mảnh vụn, ánh mắt chuyên chú nhu hòa, nàng nhìn hắn cười khẽ, tiếp tục ăn thức ăn.
Trang Vân bên cạnh nhỏ giọng nói bên tai nàng, "Chiêu biểu muội, quan hệ của muội với biểu ca thật tốt."
Văn Chiêu cười, trả lời, "Đó là đương nhiên, huynh ấy là thân ca ca của muội."
Văn Tập ngồi bên kia nghe hai tiểu cô nương bên cạnh ríu rít kề tai nói nhỏ, vươn tay gắp một đũa đồ ăn ngon đút cho Văn Chiêu.
Văn Chiêu nhìn Trang Vân lặng lẽ thè lưỡi, quay đầu chuyên tâm ăn thức ăn đưa đến.
Mà chỉ có mình Trang Vân biết rằng nàng hâm mộ Văn Chiêu bao nhiêu, nếu không thể gả cho người nọ, thì làm muội muội hắn cũng thật tốt. Trang Vân nhìn tay Văn Tập mới vừa rồi gắp đồ ăn cho Văn Chiêu, ngón tay thon dài trắng nõn, động tác lại vô cùng ôn nhu......
Ai, ca ca nàng cũng chưa từng gắp thức ăn cho nàng đâu.
Thời điểm tan tiệc, Trang Vân gần như tham lam mà nhìn bóng dáng Văn Tập rời đi. Hôn kỳ của nàng đến gần, sau này nàng nghĩ phải thu hồi tâm tư của mình, an tâm làm thê tử của người khác.
Theo lý tới nói nàng vốn dĩ không nên thích hắn như thế mới phải, bởi vì biểu ca đối xử nàng cũng không có gì bất đồng, hắn chỉ xem nàng là biểu muội mà thôi. Nhưng nàng không biết vì sao lại muốn gả cho hắn, mỗi lần thấy hắn đối với Văn Chiêu tốt như vậy, nàng càng muốn được gả cho hắn.
Nếu nàng gả cho hắn, biểu ca có thể cũng sẽ đối tốt với nàng như vậy không......
Trang Vân cảm giác được có người đang nhìn nàng, vội thu hồi tầm mắt, lại thấy người nhìn nàng không phải người nào khác, mà là vị hôn phu của nàng.
Dịch Trạch.
Trang Vân vội vàng nhìn về phía nơi khác, không dám nhìn hắn, trong lòng lại xuất hiện từng đợt hổ thẹn. Nàng phải gả chồng rồi, còn nghĩ đến người khác, lại bị người nàng phải gả bắt gặp......
Trang Vân thấy trước mắt tối đen, cảm thấy có chút thở không nổi, đúng lúc này, lại có một bàn tay to đỡ lấy nàng, người nọ dùng một tay khác phủ trên mắt nàng.
Dịch Trạch cũng không hy vọng thê tử hắn tâm tâm niệm niệm người khác, lúc trước hắn chọn nàng định hôn sự, cũng là vì vừa ý nàng. Nhưng hắn nguyện ý chờ đợi nàng.
Đôi mắt Trang Vân bị che lại, nghe thấy người nọ bên tai nàng nói, "Ta sẽ khiến nàng thích ta."
Đột nhiên, Trang Vân nhớ đến những lời đánh giá của người khác đối hắn, nói hắn khiêm tốn cẩn thận, làm việc cũng cực kì kiên nhẫn, cho nên mới được Tiết tướng coi trọng, chọn làm quan viên phò trợ tể tướng......
Lời này căn bản không sai, người trước mắt nàng có một loại ôn nhu kiên nhẫn, một loại bao dung trầm ổn.
Nếu nàng thực sự không từ từ thích hắn, Dịch Trạch có như tên của hắn không, hối hận vì lúc trước chọn nàng.
(Dịch Trạch [易擇] còn có nghĩa là thay đổi lựa chọn)
Trang Vân gật gật đầu, lông mi thật dài quét lòng bàn tay hắn, Dịch Trạch cảm thấy có chút ngứa, thu bàn tay về, cúi người chăm chú nhìn Trang Vân nói, "An tâm đợi gả cho ta đi, những thứ khác đều không cần lo lắng."
Hắn vừa thong thả lại nghiêm túc nói, Trang Vân dường như thực sự cảm thấy bình tĩnh một chút. Trong trạng thái bình tĩnh này, nàng nghênh đón ngày hỉ đến.
Dịch Trạch kia cũng là nhân sĩ quan trọng, vốn cũng là con cháu của dòng chính trăm năm vọng tộc, nhưng không chịu ở trong tộc phân tranh, con cháu đấu đá, một mình chạy đến kinh thành, thiết lập sự nghiệp của mình. Bây giờ cưới vợ, cũng không mời người trong gia tộc đến.
Giờ lành đã đến, Dịch Trạch cưỡi trên một con ngựa lớn, trên đầu ngựa buộc một dải lụa hồng, dung mạo vốn dĩ bình phàm nhưng dưới hỉ bào nổi bật kia, gương mặt lại hiện ra vài phần tuấn tú.
Mà Văn Chiêu đang ở trong khuê phòng Trang Vân, Trang Vân đã sửa soạn xong, gương mặt cũng đã trang điểm, toàn thân đều là dáng vẻ da trắng tóc đen, răng trắng môi hồng.
Tân lang bên ngoài đang thôi trang *, Trang Vân hốc mắt hồng hồng ôm lấy Văn Chiêu. Văn Chiêu vỗ nhẹ lưng nàng, nói, "Đừng để trôi lớp trang điểm, nếu không sẽ xấu xí."
(Thôi trang là một nghi lễ trong hôn lễ cổ đại, vào ngày hôn lễ, tân lang sẽ làm một bài thơ gửi đến cho những người trang điểm cho tân nương)
Trang Vân lúc này mới buông Văn Chiêu ra, quay đầu lại nhào vào trong lòng mẫu thân nàng.
Vương Thị là một phụ nhân tính tình mềm yếu, ôn nhu, trong hôn sự của Trang Vân hoàn toàn không có quyền lên tiếng, đều do cha nàng một tay xử lý. Vương Thị vừa thống hận bản thân yếu đuối vô năng, không thể giúp khuê nữ gả cho người mình thích, vừa cảm thấy may mắn vì tính tình con rể không tồi, đã giữ mình trong sạch, lại trầm ổn hiểu chuyện, hẳn sẽ không bạc đãi A Vân.
Thời điểm Trang Vân ra cửa mới đem nước mắt ép về, leo lên lưng Trang Khởi.
Trang Khởi hiếm khi có chút thương cảm, quay đầu dặn dò Trang Vân, "Đến Dịch phủ nhất định phải sống thật tốt."
Trang Vân dường như từ xoang mũi thở ra tới một từ "Vâng", ôm chặt cổ Trang Khởi, Trang Khởi quay đầu tiếp tục đi ra, cõng nàng đưa vào kiệu hoa.
Thân thích theo sau Văn Chiêu cũng đi theo đội ngũ rước dâu đến Dịch phủ uống rượu.
Lục Nhiên làm bạn của Dịch Trạch nên cũng đến tham dự, sớm ở Dịch phủ chờ Dịch Trạch đưa tân nương tử về. Lúc này nhìn thấy Văn Chiêu theo đội ngũ rước dâu đến đây, liền nhìn nàng cười rồi lại cười, nhưng thấy cô nương ngày trước ít nhất vẫn sẽ lễ phép cười đáp, hôm nay lại lãnh đạm ngó sang hắn một cái liền trò chuyện với Tam ca bên cạnh.
Mà Văn Tập cũng dường như cảnh cáo nhìn hắn, hơi hơi nghiêng người ngăn cản tầm mắt của hắn nhìn về phía Văn Chiêu.
Lục Nhiên nhíu mày, hai người kia làm sao vậy? Hắn đã đắc tội với bọn họ ư?