Chương 38 (end)

Xuống máy bay, Dương bắt taxi đưa Mai Anh về bên nhà ba mẹ.

Khi nhìn thấy Mai Anh trở về cùng Dương, người trong nhà lúc đầu có chút ngạc nhiên sau đó liền trở nên hạnh phúc.

Họ ngạc nhiên là vì lúc trước Mai Anh đi, cô đã nói có thể phải mất mấy năm nữa với về nhưng bây giờ lại thấy cô xuất hiện ở nhà. Hạnh phúc vì được gặp cô sau bao nhiêu ngày nhớ mong, hơn thế nữa là mối quan hệ giữa cô và Dương đã tốt hơn, mọi hiểu lầm của cả hai cũng đã được hóa giải.

Diên nhìn hai người họ một lúc, sau đó nói:

- Hai em vừa xuống máy bay chắc cũng mệt rồi, lên phòng nghỉ một chút đi, lát nữa xuống dùng bữa.

- Vâng ạ.

Dương vui vẻ nắm tay Mai Anh đi lên phòng.

Cánh cửa vừa khép lại, Dương đã ôm trầm lấy Mai Anh từ đằng sau, anh thủ thỉ bên tai cô:

- Đi ngủ hay muốn đi tắm?

- Em muốn tắm một chút.

Dương liền cong miệng lên cười, anh nói:

- Anh tắm cùng em nhé?

- Anh vô duyện thế, ngại chết.

- Ngại gì nhỉ? Có phải anh chưa nhìn qua cơ thể em đâu.

Lời nói mờ ám của Dương làm sắc mặt Mai Anh ửng hồng, cô đẩy anh ra, lấy quần áo đi vào trong phòng tắm. Dương cũng lững thững chạy theo phía sau cô vào tắm cùng.

Sau khi tắm xong, Dương nằm trên giường ôm Mai Anh vào trong lòng mà ngủ một giấc ngon lành đến tận bữa tối.

Tại phòng ăn.

Vẻ mặt ba mẹ cô vẫn hòa ái như thường ngày ngồi xuống vị trí của mình, hài lòng nhìn Mai Anh và Dương ngồi chung một chỗ.

Không chờ Mai Anh động đũa, Dương đã lấy thức ăn bỏ vào bát cho Mai Anh, anh vừa lấy thức ăn vừa nói với ba mẹ cô:

- Con mời ba mẹ và chị ăn cơm.

Mọi người gật đầu, cầm đũa lên dùng bữa.

Suốt bữa ăn mẹ thấy Dương quan tâm gắp từng miếng thức ăn, bóc từng con tôm, gỡ từng miếng xương cá bỏ vào bát cho Mai Anh thì vô cùng hài lòng.

Diên ngồi bên cạnh nhìn vợ chồng em gái thân mật như vậy, không quên trêu chọc:

- Em rể à, nhà có người lớn, em không cần phải cho mọi người ăn mật ngọt nhiều như vậy đâu.

Mai Anh nghe vậy liền ngớ người ngẩng lên nhìn Diên đang cười tủm tỉm, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn đến ba mẹ cũng đang cười rất hài lòng. Cô xấu hổ đỏ mặt, rũ nửa mi mắt xuống, chăm chú ăn không nói gì.

Dương thì chẳng có gì là ngại, anh ung dung trả lời lại Diên:

- Chị vợ cũng lên lấy chồng được rồi đấy, tuổi cũng không còn ít nữa rồi.

Mẹ nghe vậy cũng hưởng ứng:

- Đúng đấy, con không nên suốt ngày chỉ có công việc, cũng lên tìm một người thích hợp lấy chồng sinh con rồi.

- Mẹ… con còn trẻ mà, với lại con gái mẹ giàu có, giỏi giang, xinh đẹp như vậy mẹ không cần phải sợ con ế đâu.

Mai Anh nói chen vào:

- Em cũng sợ chị ế lắm.

Diên đưa mắt nhìn Mai Anh như cảnh cáo:

- Em là đang cậy có chồng yêu thương hạnh phúc chứ gì?

- Đâu có ạ, em nói thật mà.

Ba cô nói:

- Được rồi, hai vợ chồng Mai Anh đừng trêu chị con nữa, chúng ta ăn đi.

- Vâng ạ.

Sau khi dùng xong bữa tối, Diên cùng Mai Anh ra vườn hoa nói chuyện:

- Lần trước muốn thay Dương giải thích cho em biết mọi chuyện, nhưng bây giờ thấy vợ chồng em hạnh phúc như vậy, chắc em rể cũng phải khuyên em dữ lắm.

- Lúc đó đúng là em chẳng có tâm trạng gì để nghe giải thích. Đi Pháp một thời gian cũng nhận ra em rất cần anh ấy.

- Mới đầu, khi hiểu lầm Dương, chị rất căm hận anh ta tại sao lại có thể vô tâm với em như vậy… Nhưng sau này khi biết được nỗi khổ tâm của Dương chị mới thấy anh ta đã làm đúng. Nếu chị là Dương chị cũng sẽ làm như vậy, nhưng sẽ làm tốt hơn anh ta, không để chuyện ngoài ý muốn xảy ra với em.

- Em chỉ sợ sau này không thể sinh con cho anh ấy.

Diên cầm lấy bàn tay của Mai Anh an ủi:

- Em đừng lo, tình trạng của em cũng không phải là xấu lắm. Ba và anh Hoàng đều nói chỉ cần thời gian tới chữa trị tốt thì sẽ nhanh chóng có thể mang thai.

- Thật không ạ?

- Ừ. Chỉ cần em và Dương cố gắng nhất định sẽ có một đội bóng cho hai người nuôi.

Mai Anh bật cười, cô nói:

- Một đội bóng thì em nuôi sao được, chúng nó sẽ quậy tung nhà lên mất.

- Sợ gì. Phạm Minh Dương nhà em làm mặt lạnh một tí là chúng nó răm rắp nghe theo ấy mà.

Hai chị em cứ vậy mà vui vẻ nói chuyện bên ngoài vườn hoa, còn trong nhà người nào đó ngồi nói chuyện với ba mẹ vợ nhưng rất mong Mai Anh nhanh vào nhà để về phòng đi ngủ.

Về đến phòng ngủ, bỗng chốc, Dương ôm lấy hai chân Mai Anh đặt lên giường, cả người theo đó nằm sấp lên, khàn giọng nói:

- “Làm tí”… rồi ngủ nhé?

Mai Anh lập tức chống tay lên ngực anh, nghiêm túc nói:

- Ba mẹ và chị đang ở dưới nhà đó, anh không biết xấu hổ sao?

- Không, yêu em cần gì phải xấu hổ.

- Ơ…

Môi bị chiếm lấy, cô còn muốn nói nữa nhưng lại bị anh nuốt hết lời nói vào trong miệng. Bàn tay Dương bắt đầu không yên phận, mơn trớn khắp cơ thể Mai Anh, từ nơi ngực nhô cao của cô lần xuống phần bụng, đến phần nhạy cảm của cơ thể cô.

Nụ hôn của Dương càng lúc càng sâu, anh hôn môi cô, hôn lên mắt, rồi lại gặm nhấm vành tai cô, hôn xuống cổ, nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướng víu còn lại trên người cả hai, sau đó từ từ tiến vào trong cơ thể cô, cùng nhau hòa vào làm một.

Kí©ɧ ŧìиɧ qua đi, Dương ôm chặt lấy Mai Anh, anh hôn lên vầng trán lấm tấm mồ hôi của cô, cùng nhau chìm vào giấc ngủ…

Sáng hôm sau.

Mai Anh nằm trong lòng Dương mơ màng tỉnh dậy.

Trong phòng ngủ dường như vẫn còn lưu lại dư vị của trận triền miên kịch liệt đêm qua, cô mệt đến không mở mắt nổi, nhưng sắc trời sáng trắng chói mắt khiến cô không thể ngủ tiếp được nữa.

Mai Anh khẽ ưm một tiếng rồi từ từ mở mắt ra.

Gương mặt đẹp trai của anh ở ngay trước mắt cô, ánh mắt anh nhìn cô đầy trìu mến.

- Anh dậy sớm vậy?

Anh hôn lên trán cô, cất giọng truyền cảm có chút khàn khàn nói:

- Muốn ngắm em ngủ.

- Từ khi nào anh nói ngọt vậy chứ, chẳng giống anh trước kia tí nào.

Trên môi Dương thoáng ý cười, anh thản nhiên gối tay đầu giường, thong thả nói:

- Anh sợ mình cứng ngắt quá em sẽ chán mà bỏ anh.

- Em thích vẻ ngoài lạnh lùng của anh, nhưng bên trong phải ấm áp, quan tâm em.

Dương kéo cô lại, để Mai Anh gối lên cánh tay gối lên cánh tay rắn chắc của anh, nhẹ giọng nói:

- Sau này anh có gì không tốt vẫn là nên nhờ vợ yêu dạy bảo lại rồi.

Mai Anh tựa vào l*иg ngực Dương, dùng ngón tay mảnh khảnh chỉ chỉ lên làn da rắn chắc của anh, hỏi nhỏ:

- Anh thực sự chỉ có cảm giác với em thôi sao? Không có ý linh tinh gì với người khác thật chứ?

Dương hứng thú hỏi lại:

- Em có muốn anh chứng minh lại không?

Lời nói đầy mờ ám của Dương, Mai Anh sao lại không hiểu được, anh đúng là không đứng đắn tí nào mà…

Dương nâng cằm Mai Anh lên, hôn lên đôi môi đang vểnh lên của cô, nghiêm túc nói:

- Ngoài em ra, anh không có chút hứng thú nào với những người con gái khác… Dù là trước đây hay sau này, anh chỉ yêu một mình em.

- Thật không?

- Thật. Không tin anh à?

Mai Anh cười cười gật đầu. Sau đó liền lôi Dương dậy cùng anh vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, sau đó dắt tay nhau xuống tầng một.

Dưới phòng khách, Dương xin phép ba mẹ ngày được đưa Mai Anh về bên nhà. Lúc sáng Lưu Ly có nhắn tin đến báo cho Dương biết hai ngày nữa mẹ anh sẽ về Việt Nam, vậy nên anh muốn đưa Mai Anh về chuẩn bị trước.

Ngày hôm sau tại biệt thự của Dương. Vừa về đến nhà đã thấy Lưu Ly đang ngồi ở phòng khách xem tivi nói chuyện cùng Phong. Thấy vợ chồng hai người họ trở về thì vui vẻ ra đón.

Lưu Ly lên tiếng:

- Anh mình cuối cùng cũng đón được cậu về.

Mai Anh cười cười không biết nói gì. Lưu Ly nói tiếp:

- Cậu không biết thời gian cậu không có ở đây, bộ dạng của anh Dương tồi tệ như thế nào đâu.

- Vậy sao? Cậu kể cho mình biết đi.

Dương lúc này đứng bên cạnh Mai Anh, lên tiếng nhắc nhở em gái:

- Em bớt bớt lại hộ anh cái, mất hình tượng quá.

Phong nói chen vào:

- Cũng biết mất hình tượng cơ à?

- Mày chán sống rồi đúng không?

Dương và Phong luôn luôn vậy, lúc nghiêm túc nói chuyện thì sẽ cho nhau những lời khuyên tốt nhất, lúc đùa chợt thì lại đấu khẩu nhau không thôi.

Tối đến, trong phòng ngủ, Dương lấy một hộp nhẫn đưa đến trước tầm mắt Mai Anh, anh nói:

- Em có đồng ý suốt đời này chỉ làm vợ của một mình anh không?

- Em có quyền lựa chọn không?

- Đương nhiên là không, chúng ta chưa ly hôn, cả đời này anh cũng không cho em lấy người khác.

- Vậy anh còn hỏi em làm gì?

Dương cười cười, anh lấy nhẫn đeo lên ngón tay áp út cho Mai Anh. Đây là lần thứ ba cả hai đeo nhẫn cho nhau.

Mai Anh nhìn vào chiếc nhẫn mới có khắc tên viết tắt của cả hai, cô hỏi:

- Sao lại mua nhẫn đôi khác rồi?

- Anh không thích cái kia nữa, để làm kỉ niệm thôi, em phải đeo nhẫn mới với anh.

Trước nay Dương không hề mê tín, nhưng mà sau hai lần suýt nữa thì mất Mai Anh, anh nghĩ cặp nhẫn đó không may mắn chỉ nên để làm kỉ niệm, không nên đeo lên ngón áp út của cô nữa… Anh mà nói ra lý do, sợ là sẽ bị cô cười cho thối mũi.

Ngày hôm sau mẹ Phạm trở về, lần này bà quyết định về nước để tiện chăm sóc cho các con, dù sao tuổi cũng đã cao, đi mãi như vậy cũng không tốt. Vừa về đến nơi bà đã tránh móc Dương những chuyện anh làm trong thời gian bà không ở nước. Bà còn yêu thương, nói lời xin lỗi với Mai Anh về những gì Dương vô tình tổn thương cô.

Mai Anh rất yêu thương người mẹ chồng này, nhiều khi cô có cảm giác bà giống như người mẹ ruột của mình, cảm giác thân thương không hề xa cách gượng gạo.

Hiện tại mẹ Phạm và Lưu Ly sống ở nhà kế bên, còn Mai Anh và Dương sống một bên.

Thời gian thấm thoát trôi đi, đã hơn sáu tháng nay Mai Anh khám chữa để có em bé nhưng kết quả vẫn không có thai.

Mai Anh có chút buồn bã, chán nản, mỗi lần thấy cô như vậy, Dương đau lòng ôm cô nói lời xin lỗi. Dù thế nào thì một phần trách nhiệm cũng do anh không bảo vệ được cô tốt hơn.

Mặc dù người nhà luôn ở bên cạnh động viên Mai Anh, nhưng cô cũng không vui vẻ gì, bởi vì cô rất muốn có con, rất muốn cùng Dương sinh em bé. Cô không biết phải đợi đến khi nào.

Gần hai tháng nữa trôi qua, dạo gần đây Mai Anh thấy trong người không được khỏe, thỉnh thoảng cổ họng cứ trực trào muốn ói. Điều đầu tiên cô nghĩ đến đó là có phải mình đã mang thai.

Sau khi kiểm tra, Mai Anh đi ra khỏi phòng tắm, trên tay nắm chặt que thử thai, sắc mặt cô không có biểu hiện gì.

Dương thấy Mai Anh như vậy anh không dám hỏi kết quả, nghĩ rằng lại giống như những lần trước, anh ôm cô vào lòng an ủi:

- Không sao, chúng ta còn trẻ, rồi cũng sẽ có con thôi, em đừng buồn, anh sẽ đau lòng đó.

- Nhưng anh đâu còn trẻ nữa.

- Em chê anh già sao?

- Lại chả vậy.

Dương yêu thương vuốt những ngọn tóc lòa xòa trước mặt Mai Anh, anh hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói:

- Bây giờ khoa học tiên tiến, nhất định chúng ta sẽ sớm có con mà. Nếu như không…

Mai Anh cắt ngang lời nói Dương, cô hỏi:

- Anh không muốn có con sao?

- Chỉ cần em vui vẻ thoải mái là được, những chuyện khác anh không quan tâm.

- Nhưng… em có thai rồi.

Nghe Mai Anh nói có thai, Dương lập tức buông lỏng cô ra, cúi thấp người nhìn cô, ánh mắt toét lên vẻ vui sướиɠ, hỏi lại Mai Anh:

- Em vừa nói gì cơ?

Sắc mặt Mai Anh trở lên vui vẻ, cô giơ que thử thai trước mặt anh.

- Em có thai rồi, chúng ta cuối cùng cũng có con rồi.

- Em dám lừa anh à, dám bày bộ mặt ủ rũ lừa anh đúng không?

Mai Anh xoay người tránh né anh, bộ mặt tỉnh bơ nói:

- Em đâu có lừa anh.

Dương xoay người cô lại đối diện với anh, anh đưa tay véo mũi cô nói:

- Lần sau không được đùa như vậy nữa, em mà không vui anh cũng không có vui được đâu.

- Em biết rồi.

Dương yêu thương ôm Mai Anh vào lòng, hôn lên trán cô một nụ hôn rất sâu.

Ngày hôm sau Dương đưa Mai Anh đi khám thai, bác sĩ nói cô đã mang thai được hơn hai tuần, hiện tại không có gì đáng lo, nhắc cô chú ý bồi bổ cho cả mẹ và con khỏe mạnh.

Từ sau khi Mai Anh có thai, mọi người trong nhà đều thay phiên nhau chăm sóc cô rất kĩ.

Riêng Dương thì khỏi phải nói, anh cưng chiều Mai Anh lên đến tận trời, không cho cô động tay động chân vào bất cứ chuyện gì. Thời gian anh dành cho cô càng nhiều hơn.

Thời gian cứ thế trôi đi, nháy mắt Mai Anh cũng đã mang thai được năm tháng.

Một ngày, Dương đưa Mai Anh đi khám định kì.

Vào đến phòng bệnh, anh đỡ Mai Anh nằm xuống giường để bác sĩ siêu âm cho cô. Mọi cử chỉ hành động nhẹ nhàng của anh cứ làm như cô là một đứa trẻ không biết tự chăm sóc mình vậy.

Trong lần siêu âm tháng trước, bác sĩ nói Mai Anh mang song thai. Lần này đi khám cô rất muốn biết giới tính của hai đứa nhỏ để có thể mua đồ sơ sinh cho các con trước.

Trên màn hình siêu âm soi rõ trong tử ©υиɠ có hai bóng dáng nho nhỏ đang nằm co rút lại, nhìn chúng nó có vẻ như rất thân mật, dựa sát vào nhau, bàn tay nhỏ xíu hình như còn biết động đậy, nhè nhàng vung vẩy.

Mai Anh nhìn thấy vậy thì rất vui sướиɠ, thở cũng không dám thở mạnh.

Bác sĩ nhìn màn ảnh, mỉm cười hỏi hai người sắp được làm ba mẹ:

- Hai vợ chồng thích con trai hay gái?

Mai Anh thì muốn có bé trai đầu lòng, như vậy sau này sinh thêm con gái sẽ được hai anh bảo vệ rồi. Còn đối với Dương, anh không quan tâm con là trai hay gái, anh chỉ quan tâm vợ anh muốn thế nào.

Mai Anh vui vẻ trả lời bác sĩ:

- Con trai ạ… Mà cả trai và gái đều tốt ạ.

- Theo kinh nghiệm của tôi thì hai người sắp có cả trai và gái rồi đó.

Mai Anh vui mừng đến há hốc miệng, mắt tròn xoe nhìn bác sĩ không nói lên lời. Cô không nghĩ mong ước của mình lại có thể dễ dàng trở thành sự thật sự vậy. Còn Dương thì vẫn bình tĩnh mà hỏi lại bác sĩ:

- Thật sao?

- Ừ. Chúc mừng hai vợ chồng nhé! Thai nhi rất khỏe mạnh.

Đối với Mai Anh được mang thai đôi là đã rất vui vẻ, rất mãn nguyện, lần này siêu âm lại biết hai đứa nhỏ là một trai một gái, cả cô và Dương trên miệng đều cong lên khóe miệng cười hạnh phúc.

Về đến nhà, Dương ôm Mai Anh ngồi xuống ghế sofa, nhìn mẹ Phạm thông báo cho bà biết tin vui. Mẹ Phạm nghe xong vui sướиɠ không thôi, bà nói muốn mình đặt tên cho hai đứa cháu, vợ chồng Dương cũng không có ý kiến gì.

Khi phòng khách chỉ còn lại Dương và Mai Anh. Dương chăm chú nhìn Mai Anh hồi lâu mới lên tiếng:

- Anh hỏi em một chuyện được không?

Mai Anh gật gật đầu, lắng nghe anh nói:

- Em hạnh phúc khi gả cho anh không?

Mai Anh lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt Dương vô cùng kiên định, cô nói:

- Có, em rất hạnh phúc. Còn anh thì sao?

- Anh cũng vậy… Anh chỉ hối hận đã không yêu em ngay từ lần đầu gặp mặt, hối hận vì đã bỏ lỡ em một khoảng thời gian.

Mai Anh ngả vào lòng Dương, giọng nói nhẹ nhàng thủ thỉ:

- Anh nói gì đó ngọt đi, em muốn nghe.

Dương cong miệng lên cười, anh bảo:

- Anh từng nhớ em nói một câu.

- Câu gì ạ?

- Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước…

Nghe vậy, Mai Anh ở trong l*иg ngực anh thoáng chốc giật mình. Dương đưa cánh tay vòng qua sau lưng cô, ôm cô siết chặt trong ngực.

Phảng phất ở vành tai Mai Anh là hơi thở rất nhẹ, rất dịu dàng, giống như đang ở mùa đông giá rét cảm nhận được ánh mặt trời ấm áp, Dương từ từ nói lời yêu thương:

- Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước anh không cần em phải bước chín trăm chín mươi chín bước, bởi vì anh sẽ thay em bước một nghìn bước để đến bên cạnh em!.. Bất kể thời gian có đi qua bao nhiêu lâu, bất kể xảy ra chuyện gì, bất kể gặp người nào. Anh yêu em mãi mãi không thay đổi.

END