Chương 1

Tại bệnh viện quốc tế Bumrungrad nằm ở trung tâm thành phố Bangkok, Thái Lan.

Trong phòng bệnh đặc biệt, một cô gái xinh đẹp xung quanh gắn rất nhiều máy móc lên người. Người ngoài nhìn vào trông cô ấy giống như đang ngủ say, nhưng không ai biết được đã 6 tháng trôi qua, cô vẫn rơi vào tình trạng hôn mê, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Trên cổ tay cô, dán băng chữ “Nguyễn Mai Anh – 22 tuổi”.

Ở tuổi 22, mọi cô gái khác đều có cuộc sống tự do của mình, riêng chỉ có cô đang từ một người khỏe mạnh bình thường, trên người bỗng có vô vàn vết thương nội ngoại lớn nhỏ.

Nhìn đứa em gái nằm trên giường bệnh, Nguyễn Mai Diên hỏi Lê Mạnh Hoàng – anh là bác sĩ điều trị chính cho Mai Anh.

- Tình trạng của em ấy thế nào rồi ạ?

- Mọi vết thương đều đã khỏi, nhưng ý chí của cô ấy hình như không muốn tiếp tục sống. Nếu như trong vòng ba tháng tới mà không thể tỉnh lại, thì cô ấy sẽ vĩnh viễn không dậy được nữa, cũng có thể sẽ…

- Anh đừng nói nữa, em hiểu rồi.

Mai Diên không muốn nghe những điều không may mắn với em gái của mình. Cô đau lòng đi đến phía giường bệnh, ngồi xuống ghế, cầm tay Mai Anh.

- Em phải tỉnh dậy đi, chị và ba mẹ đều rất lo cho em.

Lê Mạnh Hoàng vỗ nhẹ lên vai Diên an ủi:

- Anh sẽ cố gắng cứu chữa cho em ấy.

Diên chạm lên bàn tay đang đặt trên vai mình đau lòng gật đầu.

- Phạm Minh Dương, Lê Khánh Ngọc, tôi nhất định sẽ không tha cho hai người.

****

Gia đình nhà họ Nguyễn sinh được hai người con gái, một người tên Nguyễn Mai Diên năm nay 24 tuổi, một người tên Nguyễn Mai Anh – 22 tuổi đang nằm trên giường bệnh.

Năm Mai Anh được 2 tuổi, không may bị bắt cóc đem bán cho một gia đình không thể sinh con. Gia đình cô nhiều lần báo công an, thuê thám tử, thậm chí đưa tin tức lên báo đài, các chương trình tìm kiếm người thân, nhưng đều không có tung tích của Mai Anh. Bao nhiêu năm không có tin tức gì của con gái út nhưng họ không từ bỏ, vẫn nuôi hi vọng sẽ có ngày tìm lại được cô.

Mai Anh bị bán cho một gia đình bình thường ở vùng quê của thành phố Cà Mau. Vốn dĩ sinh ra đã là cô hai của một gia đình gia giáo ở Hà Nội, nhưng cuối cùng lại phải chịu cảnh lam lũ vất vả nơi xứ đầm lầy ngập nước.

Khi Mai Anh 13 tuổi, ba nuôi cô vì tai nạn lao động mà mất, mẹ nuôi trong người vốn đã có bệnh, sau khi chồng mất sức khỏe càng suy yếu hơn.

Lúc ba nuôi còn sống, ông là nguồn thu nhập chính trong gia đình nên cuộc sống cũng không phải là quá khó khăn. Nhưng sau khi ông mất, thêm việc mẹ nuôi bị bệnh, cuộc sống của hai mẹ con bắt đầu phải lo đến cơm áo gạo tiền.

Mai Anh ngoài giờ đi học cô còn làm những công việc lặt vặt để có tiền ăn uống sinh hoạt, chữa bệnh mẹ.

Đến năm Mai Anh được 14 tuổi, mẹ nuôi bệnh ngày càng nặng hơn, trong nhà cũng không còn tiền để chữa bệnh nữa. Bà cũng không muốn đứa con gái này vì một người mẹ không cùng huyết thống mà phải vất vả khổ sở như vậy, nên bà không muốn tốn tiền vì bệnh tình của mình nữa.

Trước lúc mẹ nuôi mất có nói với cô:

- Mai Anh, mẹ biết mình không thể sống được nữa, cũng không muốn nhìn thấy con vất vả vì mẹ thêm nữa. Có một chuyện mẹ đã giấu con lâu nay, cũng đã đến lúc nên để con biết sự thật.

- Mẹ! Mẹ sẽ không sao đâu mà. Mẹ phải khỏe lên để còn bên cạnh con.

- Con ngoan, mẹ rất vui vì có một đứa con gái như con. Tiếc là con không phải là con gái ruột của mẹ.

Nghe mẹ nuôi nói vậy, Mai Anh sửng sốt nhìn bà:

- Mẹ, mẹ nói gì vậy, tại sao con không phải con gái ruột của mẹ chứ?

Bà cầm lấy tay Mai Anh, khó nhọc lên tiếng:

- Ba mẹ không thể sinh được con cái, con là được ba mẹ mua về. Ngày đó, khi họ đưa con đến, con mới được 2 tuổi. Nhiều năm như vậy vẫn giấu con vì một phần ba mẹ ích kỉ, một phần ba mẹ luôn coi con như đứa con do chính mẹ sinh ra… Mẹ xin lỗi vì đã không thể để cho con có được cuộc sống sung sướиɠ.

- Mẹ, con không cần cuộc sống sung sướиɠ gì cả, bao nhiêu năm qua ba mẹ luôn giành cho con tình yêu thương, như vậy con đã hạnh phúc lắm rồi.

Bà nhìn Mai Anh rơi nước mắt, cố gắng đi đến phía tủ, lấy một chiếc vòng tay và bức ảnh chụp bé gái nhỏ hai tuổi đưa cho cô:

- Lúc con được đưa đến đây, trên tay có đeo chiếc vòng này. Mẹ nhìn thấy có khắc tên là Nguyễn Mai Anh cho nên ba mẹ luôn giữ tên con như vậy. Bức ảnh này là lúc mua con về, ba mẹ đã chụp làm kỉ niệm… Có lẽ ba mẹ ruột của con cũng sẽ rất nhớ con. Con nên đi tìm lại họ thôi.

- Mẹ, con không muốn đi đâu hết, con sẽ ở bên cạnh mẹ.

- Con bé ngốc, nghe lời mẹ, sau khi mẹ mất hãy đi tìm lại gia đình thuộc về con. Con được sống vui vẻ ba mẹ ở thế giới bên kia mới cảm thấy nhẹ lòng.

- Mẹ…huhu.

- Mẹ mệt rồi, cũng phải đi gặp ba con thôi.

Nói rồi, bà từ từ nhắm mắt. Mai Anh ôm bà vào lòng khóc như mưa… Người thân bao năm qua của cô cuối cùng cũng bỏ cô mà đi.

Bao nhiêu năm nay, dù cuộc sống không khá giả gì nhưng họ luôn cố gắng cho cô những thứ có thể nằm trong khả năng của họ, luôn yêu thương cô như chính con ruột của mình… Nếu như không phải chính miệng mẹ nuôi nói cô không phải con ruột thì Mai Anh sẽ không bao giờ tin, bởi vì họ đối với cô quá tốt.

Gia đình nội ngoại của ba mẹ nuôi cũng không còn ai, nên ngày tang lễ của mẹ nuôi cũng chỉ có những người hàng xóm sang giúp đỡ Mai Anh lo hậu sự.

Đợi đến sau khi được một trăm ngày của mẹ nuôi, Mai Anh khăn gói, theo ý nguyện của bà, rời khỏi mảnh đất Cà Mau đi tìm lại người thân.

Biết là không dễ dàng tìm lại ba mẹ ruột giữa biển người rộng lớn như vậy nhưng Mai Anh vẫn nuôi hi vọng. Có thể là một năm, năm năm, mười năm… cũng có thể là cả đời sẽ không có cơ hội gặp lại, nhưng dù có như thế nào cô cũng sẽ không bỏ cuộc, thà là 1% hi vọng vẫn hơn là bỏ qua.

Lớn lên ở vùng nông thôn, mới 14 tuổi ba mẹ nuôi đã mất, Mai Anh chân ướt chân ráo lên Sài Gòn kiếm việc làm sống qua ngày. Tuổi còn nhỏ, lại một thân một mình, có nhiều lúc Mai Anh rất sợ bị người ta bắt nạt, lừa gạt. Cô càng sợ bản thân không đủ ý chí để tiếp tục con đường phía trước.

Mai Anh xin vào một quán ăn nhỏ phụ giúp bưng bê, rửa chén, bao ăn bao ngủ. Ngày ngày cô chăm chỉ làm việc mong tích góp được ít tiền để có thể chuyển sang các thành phố khác nhau.

Cô không biết mình sinh ra ở đâu, không biết phải bắt đầu từ đâu để có thể tìm lại người thân. Bây giờ là thời đại 4.0, cô chỉ có thể nhờ vào mạng xã hội mới có hi vọng.

Mai Anh cố giành dụm một ít tiền, mua một chiếc điện thoại tầm trung để có thể lên được mạng. Cô vào các trang mạng xã hội tìm người thân thất lạc, đăng tải hình ảnh lúc nhỏ cùng với chiếc vòng tay mà mẹ nuôi đưa cho cô, mong rằng sẽ có người tìm đến mình.

Ông trời cũng không phụ lòng người, sau hai năm tìm kiếm cuối cùng cũng có một chút tin tức.

Hai năm bươn chải ngoài xã hội kiếm miếng ăn sống qua ngày, Mai Anh hiện tại đã đến thành phố Đà Nẵng.

Một hôm, có số máy lạ gọi cho Mai Anh. Đầu giây bên kia là tiếng nói của một người đàn ông, nghe giọng cũng đã hơn 40 tuổi.

- Xin chào, có phải số máy của Nguyễn Mai Anh không?

- Dạ, vâng ạ, có chuyện gì vậy ạ?

- À, chú thấy cháu có đăng lên mạng tìm kiếm người thân, khách hàng của chú trùng hợp cũng có những thông tin như cháu đăng tải lên trên mạng xã hội. Họ muốn gặp cháu để hai bên tìm hiểu rõ hơn. Không biết ý cháu thế nào?

Đã hai năm tìm kiếm nhưng đến giờ mới có người gọi đến cho Mai Anh, cô không nghĩ ngợi gì nhiều mà lập tức đồng ý ngay.

Người đàn ông kia hỏi lại:

- Vậy cháu hiện tại đang ở đâu?

- Cháu đang ở Đà Nẵng ạ.

- Ồ, khách hàng của chú ở Hà Nội… Nhưng không sao hết, mọi người sẽ vào Đà Nẵng tìm gặp cháu. Cháu có thể cho chú cái lịch hẹn cụ thể để hai bên gặp mặt nhau không?

- Vâng, cháu lúc nào cũng có thể gặp được ạ.

- Ok cháu, vậy chú sẽ báo bên khách hàng của chú, địa chỉ gặp chú sẽ báo lại với cháu sau nhé.

- Vâng ạ. Cháu chào chú.

Cúp máy điện thoại, trong lòng Mai Anh có cảm giác hồi hộp cùng mong chờ. Cô không biết liệu rằng họ có phải là người thân mình đang tìm kiếm hay không? Nếu đúng là người nhà, vậy khi gặp lại, cảm xúc của hai bên sẽ như thế nào đây? Ba mẹ là người như thế nào, cô còn có anh chị em nào nữa không?.. Rất nhiều, rất nhiều câu hỏi được Mai Anh đặt ra.

Chưa đầy 20 phút sau, người đó đã gọi lại cho cô:

- Khách hàng của chú muốn hẹn cháu vào một giờ chiều mai ở bệnh viện Đà Nẵng, ý cháu thế nào?

- Dạ được ạ.

Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, Mai Anh lập tức đồng ý. Lúc này cô chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh để có thể gặp họ sớm hơn.

Hai năm rồi, hai năm bên cạnh không có người thân, không có bạn bè, không có chỗ dựa. Mỗi lần có chuyện buồn, mỗi lần có uất ức, cô lại một mình một góc, ngồi bó gối nhớ đến ba mẹ nuôi, nước mắt lại rơi xuống.

Tối hôm ấy, Mai Anh vui mừng đến không ngủ được, cô không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao nữa.

Mai Anh chọn một bộ quần áo đẹp nhất, soi mình trước gương, nụ cười đang nở trên môi của cô chợt ngượng lại. Cô tự nói: “mình xấu xí, đen nhẻm như thế này, liệu ba mẹ ruột có chê mình không nhỉ?.. Người thành phố chắc chắn là khá giả rồi, còn mình thì chỉ là một con bé nhà quê luộm thuộm.”

Suy nghĩ linh tinh một lúc, cuối cùng cô gạt bỏ hết những lo âu, nằm xuống giường, cố gắng chìm vào giấc ngủ.