Chương 2: Câu hỏi

Hàn Mục nhíu mày, cảm thấy nàng lòng dạ đàn bàn, "Bọn hắn là cướp đó.”

Cố Quân Nhược: "Chàng đã từng thấy tên cướp nào ngay cả một đứa bé cũng không kéo nổi chưa? Hay là gặp qua tên cướp bảy tám tuổi ngay cả chạy cũng không làm được?”

Hàn Mục nghẹn một chút, "Tiểu gia ta chưa từng thấy cướp, đây là lần đầu tiên gặp! Như thế nào, nương tử thường xuyên gặp sao?”

"Tuy rằng cũng là lần đầu tiên ta gặp, nhưng ta sẽ dùng đầu óc suy nghĩ." Cố Quân Nhược nâng cằm lên nói: "Đưa các họ tới đây hỏi thăm đi, có người già và trẻ con ở đây, miệng bọn họ cũng có thể mềm một chút.”

Hàn Mục ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, "Huyện thành không biết còn bao xa nữa, ở chỗ này chậm trễ, trước khi mặt trời lặn chúng ta khẳng định không tới được, nàng muốn ngủ ngoài trời à?”

Hắn nói: "Muốn ta xem, không bằng trực tiếp trói kéo về huyện thành, nhốt vào trong tù chậm rãi hỏi, dù sao cũng là cướp, cuối cùng cũng phải ngồi tù.”

"Chàng là tân huyện lệnh, vừa mới đến, cũng không biết huyện Nghĩa là tình huống như thế nào, kéo người trở về, chàng hai mắt đen thui, có thể đến phiên chàng hỏi hay không cũng là một vấn đề." Cố Quân Nhược nói: "Không bằng ở đây hỏi luôn, những người này vừa nhìn đã biết là người địa phương, đối với tình huống của huyện Nghĩa cho dù không hiểu rõ, cũng có thể nói ra được hai ba phần. Chúng ta bên này đã có chuẩn bị, đến lúc đó mới không bị người lừa gạt.”

Hàn Mục tuy rằng vẻ mặt không phục, nhưng vẫn hất cằm với hai người dưới tàng cây, ra lệnh: "Lại đây, tiểu gia hỏi các ngươi mấy câu, trả lời tốt, ta liền tha cho các ngươi.”

Ông lão tuy rằng hoài nghi thành ý của bọn họ, nhưng bọn họ hiện tại cũng không có quyền lựa chọn, vì thế đứng dậy đỡ đứa nhỏ một phen, muốn dẫn thằng nhỏ đi qua, kết quả đứa nhỏ đã sớm đói đến sắp ngất đi, lúc này tay chân nhũn ra, căn bản không có khí lực đứng lên.

Hàn Mục nhìn thấy khẽ nhíu mày, bước lên nhìn.

Cố Quân Nhược cũng vội vàng đuổi theo.

Hàn Mục đưa tay sờ đứa nhỏ một cái, đứa nhỏ trợn trắng mắt, trực tiếp ngất luôn.

Hàn Mục sợ tới mức lui về phía sau một bước, lập tức thanh minh với Cố Quân Nhược, "Ta không dùng sức, ta chỉ chạm nhẹ một cái thôi.”

Cố Quân Nhược đi sờ tay và mạch của thằng bé, "Là đói, tiểu Thiền, lấy túi nước của chúng ta, còn có lương khô của chúng ta, mau!”

Nha đầu tiểu Thiền của Cố Quân Nhược giòn giã đáp một tiếng, xoay người từ trên xe kéo một túi nước cùng một cái cái bao chạy tới.

Cố Quân Nhược nhận lấy túi nước, trước tiên cẩn thận đút cho đứa nhỏ một ngụm, sau đó kéo hành lý lấy ra một cái chén, rót nửa chén nước vào trong, nói với Hàn Mục: "Xé bánh bao ra ngâm một chút.”

Ông cụ nhìn thấy bánh bao trắng lớn được bọc trong giấy bao, mắt đều xanh lè, ông ta vội vàng nói: "Không cần xé, không cần xé."

Ông ta lắc lắc đứa nhỏ, "Tam Bảo, Tam Bảo mau tỉnh lại, chúng ta có ăn, chúng ta có ăn rồi.”

Hàn Mục đã đưa tay cầm một cái bánh bao xé ra, xé thành từng miếng nhỏ ngâm vào trong nước ấm, lẩm bẩm nói: "Đều đói ngất xỉu, có thể gọi tỉnh mới là lạ.”

Bánh bao ngâm mềm cho đứa nhỏ ăn, nó còn có ý thức, hẳn là ngửi thấy mùi thức ăn, đối với thứ nhét vào miệng theo bản năng nuốt vào...

Thấy thằng bé có thể ăn được, Cố Quân Nhược thở phào nhẹ nhõm, phát hiện Hàn Mục bên cạnh cũng thả lỏng theo, nàng liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Hàn Mục còn đang xé bánh bao, thấy nàng nhìn qua, lo lắng trên mặt liền biến thành hung dữ, "Nhìn cái gì, còn không mau cho ăn, bằng không đêm nay thật sự phải ngủ ngoài trời.”

Cuối cùng, bọn họ vẫn phải ngủ ở ngoài trời.

Bọn họ chỉ có một chiếc xe, hai con ngựa, những tên giặc cướp này già trẻ lớn bé, còn lại sáu người tuy là là thanh niên cường tráng, nhưng chẳng những xanh xao tiều tụy không nói, còn bị Hàn Mục đả thương, căn bản đi không nhanh được.

Mắt thấy không thể vào thành trước khi trời tối, Hàn Mục dứt khoát vò đã mẻ lại sứt, trực tiếp hạ trại ngủ tại chỗ.

Tiểu Bắc kéo sáu tên cướp tráng niên đến hai gốc cây trói người lại, một thân cây cột ba tên cướp, dùng một sợi dây thừng quấn quanh.

Sáu tên cướp dưới hai gốc cây tỉnh lại liền trợn tròn mắt nhỏ, sợ hãi vô cùng.

Hàn Mục cầm một cái bánh bao trắng đi tới, ánh mắt mọi người thoáng cái đặt ở trên tay hắn, thế nào cũng không dời đi được.

Hàn Mục ném bánh bao trắng trong tay, hỏi: "Sao, muốn ăn?”

Hắn cười hắc hắc, sau đó sắc mặt lạnh lùng, trực tiếp trở mặt, "Không cho!”

Sáu tên cướp: ...

Cố Quân Nhược ngồi xổm trước mặt đứa nhỏ nhìn nó ăn, quay đầu nhìn Hàn Mục một cái, khẽ lắc đầu, sau đó quay đầu lại nhìn đứa nhỏ bằng ánh mắt ôn hòa, "Con đói quá lâu, không tiện ăn quá nhiều thứ, chờ một chút hãy ăn nữa.”

Tiểu hài tử không dám có yêu cầu, rụt rè nhìn ông lão bên cạnh một cái, gật đầu.

Cố Quân Nhược cười đưa nửa cái bánh bao còn lại cho ông lão, thấy ông ta nhận lấy liền nhét vào miệng, vội vàng rót cho ông ta một chén nước, dịu dàng nói: "Ngài chậm một chút.”

Thấy ông lão đang ăn, Cố Quân Nhược liền hỏi tiểu hài tử, "Tên con là gì?”

Đứa trẻ nhỏ giọng trả lời: "Con là Tam Bảo.”

Cố Quân Nhược nhìn ông lão bên cạnh một cái, hỏi: "Đây là ông nội của con à?”

Đứa bé gật đầu, nhỏ giọng nói: "Là ông nội con.”

Cố Quân Nhược: "Trong sáu người đó ai là cha con?”

Tiểu hài tử giơ tay chỉ một cái, Cố Quân Nhược nhìn lại, là một người lúc trước cầm cuốc công kích Hàn Mục, mặt ốm dài, lúc này đang không ngừng nhìn vào màn thầu trên tay Hàn Mục và nhìn bọn họ phía bên này.

Cố Quân Nhược chuyển ánh mắt, nhìn thấy thanh niên bên cạnh hắn ta cũng thỉnh thoảng nhìn về phía bên này, nàng liền chỉ hắn hỏi tiểu hài tử, "Vậy hắn là ai?”

Đứa trẻ: "Là Nhị thúc của con."

Đây là gia đình gây án?

Cố Quân Nhược hỏi: "Vậy bốn người còn lại con đều biết sao?"

Đứa nhỏ lắc đầu, lại gật đầu, sau đó chỉ vào thanh niên bị trói trên một cái cây khác nói: "Đó là đường bá, đó là Trụ Tử thúc.”

Cố Quân Nhược lần lượt nhớ kỹ từng người ở trong lòng, chỉ vào thanh niên cầm đầu kia và người bên cạnh hắn hỏi: "Hai người kia thì sao?”

Đứa nhỏ lắc đầu, "Không biết.”

Thằng bé suy nghĩ một chút rồi nói: "Bằng hữu của phụ thân.”

"Không phải, không phải," ông lão ở một bên rốt cuộc nuốt xuống bánh bao, lại uống thêm hai ngụm nước nghe vậy vội vàng nói: "Đó không phải là bằng hữu của Đại Quang, tên đó là Trần Hoàng, là từ bên ngoài chạy nạn đến thôn chúng ta, nhưng hung dữ lắm, hắn ta cầm dao uy hϊếp các con trai ta, bảo bọn họ đi theo hắn ta cướp bóc, bằng không sẽ gϊếŧ chúng ta ăn thịt..."

Ông lão lau nước mắt nói: "Nương tử, chúng ta đều là bị bức bất đắc dĩ, không phải cố ý muốn cướp bóc các ngươi, kính xin nương tử đại nhân đại lượng buông tha cho chúng ta đi.”

Đối với lời nói của ông ta, Cố Quân Nhược chỉ tin ba phần, thế nhưng nàng không biểu lộ ra ngoài, mà là vẻ mặt đồng tình nhìn ông ta, hỏi: "khu vực này đã khó khăn đến mức muốn ăn thịt người sao? Trong nhà các ngươi không có lương thực à?”

Điều này đã chạm đến chỗ đau trong lòng ông lão, việc này không có gì không thể nói, hơn nữa nói đáng thương một chút cũng có thể có nhận được một chút đồng tình, cho nên ông ta nói sạch sành sanh, có cái gì nói cái đó, "Gặp phải thiên tai, sớm đã không có lương thực.”

"Triều đình không cứu trợ thiên tai sao?”

"Huyện lệnh dẫn người đi chặn đập, chết rồi, huyện nha phát lương thực một lần, nói toàn bộ lương thực đã phát cho chúng ta, không còn nữa.”

Cố Quân Nhược hỏi: "Cửa hàng lương thực cũng không có lương thực sao? Không có thương nhân bán lương thực vận chuyển lương thực vào sao?”

"Ôi chao, lương thực trong cửa hàng lương thực kia ai cũng có thể mua được sao, hiện tại giá lương thực đều tăng lên một trăm tám mươi văn một đấu rồi.”

Cố Quân Nhược trợn to mắt: "Cao như vậy hả?”

Hàn Mục không biết từ khi nào đi tới, vẻ mặt nghi hoặc, "Rất cao sao?”