Chương 17: Cấp trên cấp dưới

Hàn Mục thuận miệng nói: "Ta tự biết mình là hố lửa... Hả? Ý nàng là ta không phải hố lửa à?”

Tiểu Thiền đứng bên cạnh nghe, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói.

Cố Quân Nhược gõ gõ cái bàn, ý bảo hắn bớt nói nhảm, viết nghiêm túc hơn, "Hiện tại huyện Nghĩa nghèo như vậy, nếu huynh không nghiêm túc, tờ giấy này sẽ uổng phí.”

Hàn Mục: ... Bây giờ hắn nghèo đến nỗi phải tiết kiệm cả một tờ giấy trắng đúng không?

Nhưng sự chú ý của của hắn cũng bị chuyển hướng, không còn lảm nhảm nữa.

Cố Quân Nhược cũng nghiêm túc hẳn lên, chờ hắn sao chép xong tấu chương liền nói: "Tấu chương này gửi đi, chỉ có một nửa khả năng sẽ nhận được lương thực cứu tế.”

Hàn Mục nghe vậy khẽ nhíu mày, "Nàng nói Giang gia sẽ cản trở?”

"Huynh cứu trợ thiên tai nếu cứu trợ tốt, đó cũng là công lao.”

Hàn Mục nghe vậy, hơi tức giận, "Nhằm vào ta thì cứ nhằm vào ta, huyện Nghĩa này còn có nhiều dân chúng như vậy, Giang gia công tư bất phân như vậy sao?”

Cố Quân Nhược lãnh đạm nói: "Huynh không phải thường chửi Vĩnh Bình hầu là tiểu nhân sao?”

Hàn Mục: "Ta chỉ mắng vậy thôi..."

"Vậy huynh nói làm sao bây giờ?"

"Huynh dâng thư từ quan đi", Cố Quân Nhược nói: "Cùng với tấu chương cầu lương thực cứu tế này đưa vào kinh, nói huyện Nghĩa quá khổ quá khó, dân chúng mười không còn một, kho lương phủ trống rỗng, huynh thật sự không làm được huyện lệnh huyện Nghĩa, tình nguyện bị sung quân cũng không muốn ở lại nơi này.”

Hàn Mục: "... Trước khi vào huyện Nghĩa ta nói muốn từ quan thì nàng không đồng ý, bây giờ ta mượn lương thực thì nàng lại bảo ta từ quan?”

Cố Quân Nhược đứng từ trên cao nhìn xuống liếc hắn một cái, tiểu Bắc sốt ruột, vội vàng thấp giọng nói: "Nhị Lang, cái này gọi là lấy lui làm tiến.”

Hàn Mục lập tức ngã ra sau, "À, lấy lui làm tiến, được rồi.”

Hàn Mục thành thật viết một tờ tấu chương từ quan.

Hắn bên này viết xong, Triệu chủ bộ cũng tìm đến quan lại huyện nha, đứng đầu chính là huyện úy Tiết Kỳ Chính, sắc mặt hắn ta có chút vàng như nến, bước chân phù phiếm, vừa nhìn đã biết là đói.

Ngay cả huyện úy một huyện cũng như thế, chứ đừng nói đến dân chúng bình thường.

Hàn Mục liền híp mắt, rất là nghi ngờ, đợi đám người đến trước mặt liền hỏi thẳng: "Các người đói đến mức này, cũng không nghĩ tới chuyện cướp của Tằng gia, Nhạc gia cùng Diêu gia à?”

Tiết huyện úy: ...

Hắn ta ngẩng đầu nhìn Hàn Mục, muốn xác định hắn có nghiêm túc hay không, kết quả kết luận, hắn rất là nghiêm túc.

Hắn ta không khỏi nhìn về phía Triệu chủ bộ, đây chính là người mà y nói có năng lực sao?

Cho dù Triệu chủ bộ đã có một chút hiểu biết về Hàn Mục, vẫn nhịn không được bị hoảng sợ, y vội vàng biểu lộ trung thành nói: "Đại nhân, chúng ta đều là quan viên Đại Chu, sao có thể làm loại chuyện trái pháp luật này?”

Ánh mắt Hàn Mục liếc nhìn sắc mặt của hai người, nói: "Người đói đến cùng cực, làm sao còn quan tâm đến luật pháp? Lễ nghi đạo đức lại càng nực cười, chẳng lẽ có người muốn cướp lại bỏ qua các ngươi sao?"

Trái tim của Tiết huyện úy đập thình thịch, trên mặt lại không lộ ra.

Triệu chủ bộ vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đại nhân, dân chúng huyện Nghĩa chúng ta đều rất lương thiện, tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy.”

Hàn Mục cũng không tranh cãi với bọn họ, đồng ý với kết luận này của y, vung tay lên, nâng cằm nhìn quan viên đứng thành hàng dưới công đường nói: "Nếu các ngươi đã đi theo tới, có lẽ Triệu chủ bộ cũng đã nói rõ ngọn nguồn với các ngươi, ta mượn lương thực của Nhạc lão gia, ngày mai liền đưa tới, đến lúc đó cứu tế nạn dân cần các ngươi chủ trì, hôm nay chúng ta sẽ thảo luận một chút về điều lệ cứu tế lương thực này đi.”

Phía sau Tiết huyện úy lập tức có một quan viên hỏi, "Đại nhân, đám quan lại chúng ta có được cứu tế lương thực không?"

Hàn Mục thật đúng là không nghĩ tới vấn đề này, hơi lườm bọn họ một cái, nhìn thấy trên mặt bọn họ đói khát, đang muốn đồng ý, Cố Quân Nhược đột nhiên nói: "Trước tiên chúng ta sẽ phát bổ sung một tháng tiền lương cho các người, Triệu chủ bộ, nha môn huyện thiếu mấy tháng tiền lương?"

Triệu chủ bộ tinh thần phấn chấn, lập tức nói: "Nợ bốn tháng.”

Hàn Mục:... Khó trách tất cả mọi người không đến nha môn, thì ra nha môn nợ tiền lương bọn họ.

Hắn sờ sờ mũi, gật đầu nói: "Đúng, chờ ngày mai lương thực cùng tiền đến, trước tiên bổ sung cho các ngươi một tháng tiền lương.”

Mọi người nghe xong lời này rốt cuộc cũng có tinh thần hơn, công đường yên ắng lập tức có nhân khí, bắt đầu dùng đầu óc của bọn họ hiến kế cho Hàn Mục, "Phải gọi mọi người trong làng đến để trao đổi, không biết tình hình trong làng như thế nào..."

"Ngày mai để nha dịch đi tìm đám người nhàn rỗi tới hỗ trợ, nhiều người, đói đến mức khủng khϊếp, thấy nhiều lương thực như vậy chỉ sợ sẽ loạn, phải duy trì trật tự thật tốt.”

"Không biết một người có thể nhận bao nhiêu lương thực, làm sao phân biệt đây?”

Hàn Mục nói: "Hiện tại trong thành đại khái có bao nhiêu dân chúng?”

Tiết huyện úy nói: "Hẳn không đủ ngàn người, xem như là phụ nữ và trẻ em, cũng chỉ có tám chín trăm thôi.”

Hàn Mục vẻ mặt hoài nghi, "Ít như vậy à?”

Tiết huyện úy gật đầu nói: "Trong thành không có thức ăn, ở lại cũng không sống được, tất cả mọi người đi ra ngoài, ở bên ngoài ít nhất còn có chút cỏ dại lá cây, gắng gượng cũng còn có thể chống đói một thời gian.”

Hàn Mục rũ mắt suy tư, "Phái nha dịch ra ngoài gõ chiêng thông báo, bảo bọn họ trở về thành, ta muốn làm việc để cứu trợ!"

Hắn nói: "Cho nên ngày mai trước tiên một người được hai cân lương thực, trẻ em dưới 12 tuổi mỗi người được một cân lương thực, sau ngày mai, làm việc để cứu trợ."

Tiết huyện úy hỏi, "Vậy là làm gì đây?”

Hàn Mục nói: "Dọn dẹp đường ra vào huyện Nghĩa, sông ngòi, còn có sửa chữa đê điều, thị trấn.”

Tiết huyện úy hỏi: "Vậy phụ nữ trẻ em và người già thì làm sao bây giờ?”

Một số công việc mà Hàn Mục nói đều áp dụng cho nam giới trưởng thành và không phù hợp với phụ nữ trẻ em và người già.

Hàn Mục nháy mắt mấy cái, không khỏi nhìn về phía Cố Quân Nhược.

Cố Quân Nhược nói: "Phụ nữ trẻ em và người già cũng có thể làm một số việc trong khả năng của mình, hơn nữa dọn dẹp đường phố, chăm sóc người già yếu vốn cũng là một phần của cứu trợ thiên tai.”

"Trận lụt này về cơ bản đã phá hủy hoa màu trên ruộng đồng, cứu tế lương thực có thể cứu được nhất thời, nhưng không thể lúc nào cũng có." Cố Quân Nhược nói: "Cho nên ruộng tốt bị phá hủy cũng phải dọn dẹp. Thừa dịp còn sớm, mọi người trồng một vụ lúa nước hoặc đậu, như vậy vào mùa đông xuân dân chúng mới không khổ sở.”

Tiết huyện úy nhịn không được nhìn về phía Cố Quân Nhược, rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Đây là..."

Triệu chủ bộ vội hỏi: "Đây là huyện lệnh phu nhân.”

Sắc mặt Tiết huyện úy ấm áp hơn rất nhiều, gật đầu nói: "Phu nhân nói không sai, chúng ta phải gieo thêm một vụ lúa trước tháng tám, như vậy trước khi trời lạnh có thể thu hoạch một vụ, dân chúng mới có lương thực qua mùa đông.”

Triệu chủ bộ nói: "Không có hạt giống.”

Hàn Mục vung tay lên, hào khí nói: "Mua!”

Về việc tiền đến từ đâu, Triệu chủ bộ không đề cập tới, Tiết huyện úy cũng không có nhắc tới.

Hàn Mục có thể ở thời điểm một nghèo hai trắng mượn từ Nhạc gia để cứu lương thực, dù sao cũng sẽ có biện pháp quyên góp được tiền mua lương thực.

Cho nên mọi người trực tiếp bỏ qua việc này, chuyển sang chủ đề tiếp theo.

Điều lệ cụ thể về cứu trợ thiên tai.

Chủ yếu là Triệu chủ bộ cùng Tiết huyện úy mang theo chúng quan viên đưa ra đề nghị, Hàn Mục cùng Cố Quân Nhược nghe, thỉnh thoảng tỏ vẻ đồng ý hoặc phản đối, sau đó đưa ra hai điểm ý kiến của mình mà thôi.

Không có biện pháp, dân chính, bất kể là Hàn Mục hay Là Cố Quân Nhược, đều không có kinh nghiệm.