Chương 11: Thế chấp ruộng công

Hàn Mục nghe vậy thì mừng rỡ, nghiêng người về phía trước nói: "Cách này tốt, ta thích mượn đồ nhất, ngươi nói mượn ai, mượn như thế nào?”

Triệu chủ bộ liền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, mặc dù khác với những gì y tưởng tượng, nhưng mọi thứ thực sự đang phát triển theo hướng mà y tưởng tượng, "Diêu gia, Nhạc gia cùng Tằng gia đều giàu có, trong nhà nhất định có lương thực, chỉ cần đại nhân tự mình xuất mã, chân thành muốn nhờ, chắc hẳn bọn họ sẽ nguyện ý cho mượn lương thực.”

Hàn Mục: "Thật sao?”

Cố Quân nếu không nghĩ tới hắn thật sự ngây thơ như vậy, liếc hắn một cái rồi nhìn về phía Triệu chủ bộ.

Triệu chủ bộ cũng không nghĩ tới điểm này, không khỏi sửng sốt một chút, một lúc lâu sau mới châm chước nói: "Chỉ cần đại nhân thành tâm, ta nghĩ rất có khả năng mượn được.”

Hàn Mục đã tính toán, quay đầu rất nghiêm túc hỏi Cố Quân Nhược: "Nàng nói nếu ta kéo bọn họ đi uống rượu, uống gục hết bọn họ, bọn họ có thể nhìn ra thành ý của ta hay không?”

Triệu chủ bộ :... Lời này nói với y, y cũng sẽ không khó chịu như vậy, chỉ cảm thấy là Hàn Mục đang trào phúng y, nhưng hai người đều hiểu rõ về nhau, đối phương vẫn là người thông minh, y không sợ đối phương âm dương quái khí, chỉ sợ đối phương thực sự ngu ngốc.

Nhưng hiện tại Hàn Mục nói với Cố Quân Nhược, cho nên hắn không phải âm dương quái khí, mà là thật sự tính toán như vậy.

Triệu chủ bộ: ... Lòng tốt tắt ngúm luôn rồi.

Cố Quân Nhược lạnh lùng nhìn Triệu chủ bộ chịu thua, cảm thấy đủ rồi mới mở miệng nói: "Bọn họ cần thành ý gì?”

Triệu chủ bộ nghe hỏi, tinh thần chấn động, vội vàng nói: "Đại nhân dù sao cũng là huyện lệnh mới tới, các nhà đều không hiểu rõ lắm, cho nên ta nghĩ bọn họ có thể cần một ít tài sản thế chấp.”

Hàn Mục không khỏi liếc mắt nhìn y một cái, thì ra chân thành là muốn vật chất thay thế sao?

Bất quá hắn vẫn hỏi: "Muốn tài sản thế chấp gì?”

Triệu chủ bộ cân nhắc nói: "Huyện nha cũng không có thứ gì tốt, chỉ sợ bình thường bọn họ cũng chướng mắt, có lẽ ruộng công trên sổ sách có thể cầm đi thử một lần.

"À~" Hàn Mục cười như không cười nhìn y, "Ta hiểu rồi, các ngươi muốn chiếm ruộng công có phải hay không?”

Triệu chủ bộ thật không nghĩ tới Hàn Mục lại nghĩ đến chuyện này, y vừa sợ vừa bất đắc dĩ, mạnh mẽ trấn định lại, "... Đại nhân, ta một lòng vì dân chúng huyện Nghĩa, thật sự!”

Hàn Mục hừ một tiếng hỏi, "Vậy lấy ruộng công làm thế chấp là ý tứ mà bọn hắn tiết lộ cho ngươi?”

Triệu chủ bộ vẻ mặt bi thương, "Nếu không lấy ruộng công ra làm bảo lãnh, huyện nha chúng ta còn có thể lấy ra cái gì để thế chấp đây?”

Hàn Mục cũng trầm mặc, huyện Nghĩa nhìn nghèo quá, vừa nhìn là biết không quá có tiền rồi.

Hắn nhìn về phía Cố Quân Nhược.

Cố Quân Nhược khẽ lắc đầu với hắn, bảo hắn không nên đồng ý trước, vẫn là phải hiểu rõ tình huống trước rồi mới đưa ra kết luận.

Bọn họ đang thương nghị, nha dịch bên ngoài kéo hai người xuống đánh roi thở hồng hộc cầm hèo trở về, "Đại nhân, bọn họ ngất rồi, còn đánh nữa không?”

Hàn Mục vừa nghe, quyết định xét xử vụ án trước, vì thế phất tay nói: "Làm cho người tỉnh lại, kéo lên.”

Nha dịch liền đi ra ngoài, một người hắt một thùng nước giội cho bọn họ tỉnh lại, sau đó kéo người về vứt xuống công đường.

Đám nha dịch vốn cũng đói bụng, chuyến này vừa đánh vừa kéo, bụng lại càng đói nhanh hơn, tính tình cũng có chút không tốt, lúc ném người tay chân còn thô lỗ, vốn còn có chút mơ màng Trần Hoàng cùng Điền phong trong nháy mắt lập tức tỉnh lại.

Hàn Mục ngồi trên ghế, vỗ vỗ kinh đường mộc, nâng cằm lên nói: "Nói đi, bắt đầu từ lần đầu tiên các ngươi phạm tội.”

Lúc này Điền Phong mở miệng trước, "Ta nói, ta nói, ta và Trần Hoàng là đồng hương, chuyện của hắn ta cũng đều biết.”

Hắn sợ Trần Hoàng lại cãi nhau với huyện lệnh, đến lúc đó hắn lại bị kéo xuống đánh một trận.

Tuy rằng dường như đã không sống được, nhưng hắn cũng không muốn bị chém đầu trước khi bị đánh nha, hơn nữa hắn hiện tại vừa đau vừa đói, cảm giác linh hồn đã rời khỏi thân thể bảy phần rồi, thật sự không muốn bị đánh nữa đâu.

Trần Hoàng phỏng chừng cũng bị khuất phục, yên lặng không nói gì, tùy ý Điền Phong khai nhận.

Cố Quân Nhược liền cầm bút ngồi xuống, bắt đầu ghi chép chứng cứ phạm tội của bọn họ.

Chờ vụ án này thẩm tra xong, mọi người trên công đường đều đói bụng, sắc mặt các nha dịch càng thêm xanh lè, động tác kéo phạm nhân xuống vừa nhẹ vừa thô bạo, Hàn Mục lần đầu tiên nhìn thấy động tác mâu thuẫn như vậy, nhất thời không nói gì.

Triệu chủ bộ cũng đói bụng, muốn về nhà ăn chút gì đó, vì thế y cáo từ với Hàn Mục.

Hàn Mục lẳng lặng nhìn nha dịch ỉu xìu ngoài đại sảnh, quay đầu nói: "Ngươi ở lại dùng cơm với chúng ta đi, thuận tiện thương lượng một chút chuyện lương thực.”

Bọn nha dịch tai thính nghe được hai chữ "ăn cơm", lập tức quay đầu lại nhìn, ánh mắt đều bốc lên ánh sáng xanh lè, lại không dám lên tiếng.

Cố Quân Nhược nhìn thấy, bất an hẳn lên.

Có lẽ phát giác được nàng tâm tình bất an, Hàn Mục quay đầu nhìn nàng một cái, đưa tay nắm lấy tay nàng, "Đi thôi, để nha dịch hôm nay làm việc ở nha môn đến hậu viện hỗ trợ, lát nữa dùng cơm.”

Cũng không cần Triệu chủ bộ truyền lời, nha dịch tự mình nghe thấy, mọi người cúi đầu hoan hô một tiếng, trói Trần Hoàng cùng Điền Phong ném ở trong nhà kề huyện nha xong liền vội vàng đuổi theo.

Mọi người đi theo Hàn Mục từ cửa nhỏ trở lại hậu viện, Tiểu Bắc nghênh đón nói: "Công tử, cơm đã nấu xong, chỉ là nơi này không có món ăn gì, cho nên..."

"Trước đừng lo đồ ăn, bưng cơm lên, để cho tất cả mọi người ăn no rồi nói sau. ”

Tiểu Bắc: "..."

Hắn hạ thấp giọng nói: "Công tử, khẩu phần ăn chúng ta mang theo cũng không nhiều, trong phòng nhiều người như vậy, cũng chỉ đủ ăn đến ngày mốt..."

Tuy rằng mọi người không nghe được bọn họ đang nói cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt cũng biết nha, người huyện Nghĩa trong khoảng thời gian này nhìn thấy nhiều nhất chính là loại thần sắc này.

Trên mặt các nha dịch có chút thất vọng, xem ra lại không có mà ăn nữa rồi.

Hàn Mục vỗ hắn một cái, "Nói nhảm nhiều như vậy, bảo ngươi lấy thì cứ lấy đi.”

Tiểu Bắc thấy công tử bộ dáng không biết củi gạo dầu muối đắt tiền, không khỏi nhìn về phía Cố Quân Nhược.

Cố Quân Nhược nói: "Không đủ thì nấu thêm, đều nấu thành cháo đi, cơm đã nấu xong cũng thêm nước nấu sôi, như vậy thì nhiều hơn một chút.”

Tiểu Bắc há to miệng.

Hàn Mục liếc hắn một cái, "Hử?”

Tiểu Bắc hoàn hồn, lập tức khom người nói: "Tiểu nhân đi sắp xếp ngay đây.”

Hàn Mục phất phất tay, ngón tay chỉ mấy nha dịch nói: "Để cho bọn họ đi hỗ trợ, mau đi nấu đi.”

Nha dịch vừa nghe, lập tức đuổi theo, bọn họ một chút cũng không ngại hỗ trợ nha.

Nha dịch rất chủ động hỗ trợ bổ củi, rửa nồi, đốt lửa...

Tiểu Bắc và Tiểu Thiền lấy túi lương thực ra, rửa sạch và nấu phần cơm cuối cùng, một đám người liền vây quanh trước bếp chờ.

Tiểu Bắc nhìn bọn họ như vậy, không khỏi thở dài một tiếng, cũng khó trách công tử bọn họ mềm lòng, nhìn qua đúng thật là có chút đáng thương.

Chỉ là ngày mai bọn họ sẽ ăn gì đây?

Hàn Mục cũng đang than thở với Triệu chủ bộ, "Ừ, lương thực chúng ta mang đến cũng đều đã ăn sạch, ta cũng giống như các ngươi sắp đói bụng, cho nên chúng ta hợp mưu hợp sức, vẫn là ngẫm lại làm thế nào để kiếm lương thực đi.”

Triệu chủ bộ nghĩ tới tân huyện lệnh lại thông suốt như vậy, y có chút cảm động, nhưng càng nhiều hơn là lo lắng.

Bởi vì vì tân huyện lệnh hình như không quá thông minh, huyện lệnh không thông minh như vậy, thật sự có thể kiếm được lương thực cho huyện Nghĩa sao?