Sau khi đến Thịnh Triều, Lý Lạc Yên phải học rất nhiều quy tắc, chuẩn bị cho đại hôn với Thái Tử. Ngày ngày học quy tắc vô cùng nhàm chán, may mà có Lục Xuyên ở bên, nàng cũng bớt cô đơn. Lục Xuyên nguyện trở thành thị vệ của nàng, đi theo nàng, bảo vệ nàng.Chẳng mấy chốc đã đến ngày đại hôn, Lục Xuyên nhìn nàng mặc giá ý đỏ tươi rực rỡ gả cho Thái Tử, nhìn nàng từng bước, từng bước đến bên Thái Tử, bái đường với hắ ta.Tim của Lục Xuyên như bị bóp nghẹn, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đêm tân hôn, Lý Lạc Yên có chút sợ hãi, nàng chưa thấy Thái Tử bao giờ, vừa sợ vừa tò mò. Cánh cửa phòng mở ra, Thái Tử bước vào đến bên cạnh nàng, vén khăn cho nàng. Lý Lạc Yên nhìn Thái Tử, hắn ta cười, cầm ly rượu đưa tới cho nàng. Lý Lạc Yên cầm lấy uống cạn, nàng có phần lúng túng, đột nhiên có một lực mạnh đè nàng xuống giường,Thái Tử có ý muốn viên phòng với nàng, Lý Lạc Yên hoảng hốt giãy dụa.
"Thái Tử Phi không muốn cùng bổn Thái Tử trải qua đêm nay sao?"
Hắn ta cười, sau đó giữ nàng lại, hôn lên môi nàng, hắn xé y phục nàng, Lý Lạc Yên muốn kêu cứu.
"Điện Hạ...Điện Hạ, Lạc Yên đến kì không tiện hầu hạ Điện Hạ...Điện Hạ...cứu mạng...cứu với."
Lục Xuyên đá cửa phòng xông vào, hắn quỳ xuống.
"Khởi bấm Thái Tử, Tiểu Công Chúa đang bị bệnh không tiện hầu hạ, sợ làm Điện Hạ bị lây bệnh."
Lý Lạc Yên phối hợp, nàng gật gật đầu.
"Đúng đó Điện Hạ, Lạc Yên bị bệnh, sợ Điện Hạ bị lây bệnh."
Thái Tử cười châm biếm, hắn lạnh lùng cất tiếng:
"Thái Tử Phi từ chối viên phòng với bổn Thái Tử là vì muốn thủ thân như ngọc vì tên thị vệ này. Người đâu, lôi tên thị vệ này ra ngoài, đánh sáu mươi trượng, sau này làm tên sai vặt."
Lục Xuyên bị lôi ra ngoài đánh, Lý Lạc Yên hoảng hốt vội quỳ xuống cầu xin.
"Xin Điện Hạ khai ân, Lục Xuyên là thị vệ mà Phụ Vương phái đi theo ta, vô cùng trung thành, xin Điện Hạ khai ân, Lạc Yên xin Điện Hạ khai ân."
Thái Tử không nghe lời cầu xin của nàng, trực tiếp kéo nàng lên giường giữ lại, cưỡng ép nàng, mặc cho Lý Lạc Yên khóc lóc tuyệt vọng van xin hắn cũng không để vào tai, xé y phục nàng, cướp đi sự trong trắng của nàng.
Sáng hôm sau, khi nàng thức dậy không màng đến việc ăn sáng, cố nhịn cơn đau khó chịu nhanh chóng mặc y phục bảo nô tì hầu hạ rìu đến nhà bếp. Nàng hỏi một nha hoàn mới biết Lục Xuyên đang ở nhà sau nhà bếp giặt quần áo, mấy thau quần áo xung quanh, Lục Xuyên mặt vẫn lạnh băng, thấy Lý Lạc Yên đi đến ánh mặt đột nhiên dịu dàng.
"Tiểu Công Chúa, hắn ta..."
Lý Lạc Yên vuốt ve khuôn mặt của Lục Xuyên, nàng nói:
"Ta làm sao cũng không quan trọng, A Xuyên vết thương của ngươi như nào rồi."
"Thần đã bôi thuốc, không có gì đáng ngại." Hắn đáp.
Lý Lạc Yên khóc thút thít, nàng ôm lấy hắn, mếu máo nói:
"Là bổn Công Chúa liên lụy đến ngươi, sau này ngươi đừng quan tâm ta nữa, không thì ngươi sẽ bị liên lụy."
Lục Xuyên đột nhiên cười, hắn lau tay vào áo của mình, sau đó mới dám lau nước mắt cho nàng.
"Tiểu Công Chúa là ánh sáng ấm áp của thần, sao thần có thể để mặc Tiểu Công Chúa. Trong tim thần đều là Tiểu Công Chúa, thần thích Tiểu Công Chúa. Tiểu Công Chúa đừng khóc, thần rất đau lòng."
Đối với Lục Xuyên, Lý Lạc Yên là tâm can bảo bối, là Tiểu Công Chúa tôn quý nhất. Hắn có thể chịu đau chịu khổ, nhất định không muốn nàng chịu một chút ủy khuất nào.
"Hahaha, Thái Tử Phi với tên thị vệ này đúng là tình sâu nghĩa nặng."
Thái Tử đến dùng bữa ăn sáng với nàng, nhưng không thấy nàng đâu, hắn ta nghe nha hoàn kể thì biết nàng đến đây tìm Lục Xuyên lập tức vội vã chạy đến.
"Thái Tử..." Lý Lạc Yên bất ngờ.