"Thái Tử Phi, đêm động phòng hoa chúc Thái Tử lại chạy đến ở bên Tạ Lương Đệ, vậy còn người thì sao chứ." Thiệu Linh tức giận nói.Khương Vãn Vãn vẫn kiên nhẫn chờ đợi, cả ngày hôm nay nàng thật sự rất mệt, nhưng nàng vẫn cố hi vọng Triệu Tuân sẽ đến.
Đúng như nàng nói, Triệu Tuân bước vào, hắn có vẻ đã hơi say, tâm trạng rất bực bội.
"A Tuân..."
Nàng còn chưa nói hết đã bị hắn giáng một cái tát thật mạnh. Khương Vãn Vãn hoảng loạn, nàng không có làm gì mà đột nhiện bị đánh.
"Thái Tử Điện Hạ, người làm gì vậy?" Thiệu Linh muốn ngăn cản liền bị Triệu Tuân đá sang một bên.
Triệu Tuân cúi người xuống đối diện với Khương Vãn Vãn, hắn khinh bỉ nói:
"Nếu không phải tại ngươi, ta và Niên Niên sớm đã bên nhau."
Hắn tiếp tục nói:
"Ta yêu Niên Niên như thế, sao nỡ để nàng ấy làm thϊếp, cúi đầu kính trà cho loại tiện nhân như ngươi chứ."
Hốc mắt Khương Vãn Vãn đã đỏ lên, nàng hành lễ nhẹ nhàng nói:
"Vãn Vãn...Vãn Vãn chỉ là muốn ở bên Điện Hạ, chứ không có ý muốn chia cách người và Tạ Lương Đệ."
Triệu Tuân cười khinh bỉ, hắn tuyên bố:
"Từ nay trở đi, Niên Niên không phải dâng trà cho ngươi, cũng không phải kiêng nệ ngươi, nàng ấy mới chính là nữ chủ nhân của Đông Cung."
Thiệu Linh quỳ xuống, nàng ta vừa khóc vừa nói:
"Thái Tử Điện Hạ, Tạ Lương Đệ là thϊếp mà không dâng trà, không kiêng nệ Thái Tử Phi chính là phạm tội bất kính. Nàng ta chỉ là thϊếp. Thái Tử Điện Hạ, người như vậy là muốn sủng thϊếp diệt thê sao?"
Khương Vãn Vãn ngăn Thiệu Linh lại, nàng cúi đầu xuống hành lễ, những giọt nước mắt khẽ rơi xuống, nàng vẫn dịu dàng nói:
"Vãn Vãn đã biết."
Sáng ngày hôm sau nàng dậy sớm ra vườn hoa đi dạo, buổi sớm không khí mát mẻ trong lành, hương hoa thơm ngát phảng phất hòa quyện, khiến tâm trạng cũng thoải mái hơn.
"Niên Niên xin thỉnh an Thái Tử Phi."
Khương Vãn Vãn quay đầu lại, thì ra là Tạ Niên Niên được Thái Tử Điện Hạ sủng ái ngút trời, bảo bối trong lòng Thái Tử Điện Hạ.
"Thái Tử Phi thật có nhã hứng, sáng sớm đã đi ngắm hoa." Niên Vãn Vãn khẽ đi qua nàng một chút, lúc đi qua còn cố ý huých vai nàng.
"Ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái chút." Khương Vãn Vãn đáp.
"Thái Tử Phi, nếu người rảnh như vậy, thì hãy nghĩ cách giữ vững địa vị của mình đi, nếu như có một ngày nào đó có người xứng hơn người, e rằng...người sẽ bị phế đó." Tạ Niên Niên kiêu ngạo nói.
Khương Vãn Vãn thật sự rất bất ngờ, không ngờ Tạ Niên Niên này lại thể hiện rõ tâm cơ như vậy. Thiệu Linh vốn hoạt bát lanh lợi, thấy chủ tử bị uy hϊếp rất không can tâm, liền phản bác lại:
"Tạ Lương Đệ cứ yên tâm, người nghĩ xem, tiểu thư nhà ta là Thái Tử Phi do Bệ Hạ chọn, địa vị đương nhiên luôn vững vàng. Còn người, hãy cứ an tâm làm một tiện thϊếp đi."
Tạ Niên Niên tức đỏ mặt, muốn nói gì đó nhưng đột nhiên tự ngã xuống khóc lóc:
"Thái Tử Phi, xin người tha cho thϊếp."