Niên Viên Viên bị đưa vào một bể nước, mặc dù trong nước không có gì cả, nhưng trong lòng nàng ta bất an liên tục giãy dụa."Phu quân, thϊếp không có làm gì cả, là Thẩm Tiêu Tiêu khıêυ khí©h thϊếp."
Sắc mặt hắn vẫn lạnh băng, ánh mắt dường như hóa thành mũi dao muốn đâm chết Niên Viên Viên ngay tại chỗ.
"Mang lên đây."
Tên thị vệ mang lên chiếc hộp, Vu Tôn nhận lấy chiếc hộp, mở ra sau đó đổ vào bồn nước, bên trong toàn là rắn. Niên Viên Viên mở to mắt liều mạng giãy dụa liền bị hai tên thị vệ nhấn xuống.
"Dám hại Tiêu Tiêu, đáng bị như vậy." Vu Tôn phủi tay, bỏ ngoài tai tiếng la hét tuyệt vọng của Niên Viên Viên, quay người bỏ đi.
Vu Tôn ngày đêm túc trực bên Thẩm Tiêu Tiêu. Từ ngày mất con nàng rất đau buồn hay bị gặp ác mộng, hắn sợ nàng tỉnh dậy không thấy hắn sẽ cảm thấy tủi thân nên hắn gác lại công vụ, bên nàng bất kể ngày đêm. Còn Niên Viên Viên bị rắn độc cắn, tuy không chết nhưng bị liệt một tay.
Nửa đêm, Vu Tôn vì mệt nên đã ngủ gật, hắn không dám ngủ sâu, sợ nàng gặp chuyện.Thẩm Tiêu Tiêu lại bị giật mình thức giấc, liền nhìn thấy hắn nằm dựa trên tay mình ngủ gật. Nàng nhìn hắn, khẽ rơi ra giọt nước mắt, mắt và mũi nàng đều đỏ hết lên vì khóc. Vu Tôn cũng thức giấc, thấy nàng khóc liền hoảng loạn, hắn để nàng dựa vào lòng mình, nhẹ nhàng dỗ dành, mọi sự nuông chiều bao dung đều dành hết cho nàng.
"Tiêu Tiêu đừng khóc, có phải là lại nhớ con không? Tiêu Tiêu đừng khóc, có ta ở đây."
Thẩm Tiêu Tiêu mỉm cười lắc đầu, đã hơn một tháng rồi, ngày nào Vu Tôn cũng bên nàng như vậy, nàng muốn khuyên hắn nghỉ ngơi không cần phải như vậy nhưng hắn nhất quyết không nghe.
"Tiêu Tiêu không khóc nữa, có Đại Nhân ở đây, Tiêu Tiêu không còn tủi thân sợ hãi nữa."
Vu Tôn nhẹ nhàng đặt lên má nàng một nụ hôn, hắn coi nàng là tâm can bảo bối, tình yêu của hắn không thể nói thành lời, không thể cân đo đong đếm. Ngày đó hắn đi qua Hoa Đình bị tiếng hát của nàng thu hút, nhìn nàng từ xa trên sân khấu mặc y phục lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ, vừa ca vừa múa. Ngay lần đầu gặp nàng, Vu Tôn nhất định muốn chuộc thân cho nàng, rước nàng vào phủ.
"Tiêu Tiêu, gọi ta là phu quân, được không?"
Thẩm Tiêu Tiêu càng ôm chặt lấy hắn, nàng có chút e thẹn.
"Có phu quân ngày ngày ở bên, Tiêu Tiêu không sợ gì hết."
Vu Tôn yêu Thẩm Tiêu Tiêu, nhưng hắn chưa bao giờ dám nói ba chữ "Ta yêu nàng" với nàng. Vu Tôn luôn thấy có lỗi với nàng vì yêu nàng mà không thể để nàng trở thành chính thê, chỉ có thể để nàng chịu thiệt làm thϊếp, bị Niên Viên Viên chèn ép, đến mức mất con.
Mấy ngày sau vì Thẩm Tiêu Tiêu đã lấy lại tinh thần, hết mực khuyên nhủ cho nên Vu Tôn mới chịu quay lại xử lí công vụ. Sau khi dùng bữa sáng, nàng đi thăm Niên Viên Viên. Đồ vật trong phòng nàng ta bị đập tứ tung, tiếng gào thét của nàng ta vang dữ dội.
"Niên tỷ tỷ cần gì phải tức giận, cũng chỉ là liệt một tay thôi mà."
Niên Viên Viên đang tức giận nhìn thấy Thẩm Tiêu Tiêu dường như muốn hóa điên. Nàng ta bổ nhào tới muốn với lấy Thẩm Tiêu Tiêu liền bị A Linh hất ngã xuống.
"Di nương của ta mà có mệnh hệ gì, Đại Nhân sẽ không tha cho cô."
Niên Viên Viên giống như đã điên, cô ta cười lớn, sau đó chỉ vào mặt Thẩm Tiêu Tiêu, gằn giọng:
"Nói, cô rốt cuộc là ai? Ta với cô trước đây không quen không biết, tại sao lại muốn hại ta, cô rốt cuộc muốn gì?"
Thẩm Tiêu Tiêu cúi người, cười nhạo Niên Viên Viên, ghé vào tai cô ta dùng giọng nói khe khẽ:
"Ta muốn mạng của cô."
Thẩm Tiêu Tiêu đứng dậy.
"Ba năm trước, Niên Tướng Quân bị tiểu nhân hãm hại mang tội danh mưu phản, vì chỉ mới là có mưu đồ nên bệ hạ chỉ lệnh chém đầu Niên Tướng Quân. Phu Nhân Tướng Quân Lưu Thị mang bệnh mà qua đời. Đại Tiểu Thư Niên Dao Dao mất sự trong sạch, bị chỉ trích dâʍ ɭσạи phóng đãng, sau đó liền không thấy tung tích. Nhị Tiểu Thư Niên Viên Viên gả cho Vu Đại Nhân làm chính thê."
Thẩm Tiêu Tiêu liếc nhìn Niên Viên Viên đang ngơ ngác dưới sàn, nàng nhấn mạnh:
"Cô đoán xem, ta là ai?"