Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Duyên Khó Tránh!

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhi tưởng Tuấn Anh nói trêu nên ra sức lườm anh nhưng rất tiếc lời vừa nói ra lại không phải đùa cợt, anh bỏ vẻ thản nhiên rồi thay vào là thái độ nghiêm túc, nhắc lại lần nữa:

– Anh nói rất thật đấy!

– Bớt nhây đi!

– Có cần anh chứng minh cho em thấy lời nói của anh hoàn toàn nghiêm chỉnh không?

– Anh…

Càng nói càng xa nên Nhi không lên tiếng nữa, cô làm hành động kéo cao chăn muốn kết thúc câu chuyện thì Tuấn Anh biết ý cũng không làm phiền nữa, chỉ là khi hai người chính thức im lặng rồi lại không thể vào giấc được.

Cả hai quay mỗi người một phía nhưng do không ngủ được nên cùng xoay người lại về phía con ôm lấy thì vô tình cầm vào tay nhau. Trước đó những va chạm kiểu này đều không có ý gì nhưng từ lúc Tuấn Anh bất ngờ nói ra ý định của mình thì Nhi có chút không tự nhiên, bàn tay cô vội rụt lại, giọng lắp bắp nói:

– Anh… Anh ôm con ngủ đi!

– Sao thế? Có chạm vào tay anh em cũng ngại à?

– Ngại gì mà ngại. Chỉ là nằm như này không thoải mái cho con. Mà thôi không nói nữa, anh ôm thằng bé ngủ đi!

Biết cô ngại ngùng nên Tuấn Anh cũng không gặng hỏi thêm nữa, có lẽ đoạn đường đến với cô còn khá xa nên anh cần phải kiên trì và cố gắng hơn nhiều nữa mới mong cho con trai có một gia đình hoàn chỉnh.

***

Ngọc Nhi nói cho bé Tôm ở lại nhà bố mẹ chơi nửa tháng nhưng mới được một tuần thì bà Hằng đã lên tiếng đuổi khéo:

– Chiều này Tuấn Anh nó đi làm về thì hai đứa đưa thằng bé về bên kia đi!

– Sao vậy mẹ? Con khó khăn lắm mới đón được Tôm sang đây chơi lâu lâu đấy, con có phải đi lấy chồng đâu mà mẹ lại đuổi con về bên kia sớm thế ạ?

– Con nói hay nhỉ? Mẹ đuổi hai mẹ con con bao giờ, là mẹ thấy nhà người ta quý con cháu, nhớ thằng bé nhưng lịch sự không nói ra thì mình cũng phải ý tứ, biết điều mà tự đưa nó về chứ!

– Con xin phép ông bà nội Tôm rồi, hai người họ vui vẻ đồng ý, là tại bố của Tôm thích ở đây đấy chứ ai ép!

– Không nói vậy được, theo mẹ con cứ đưa thằng bé về bên đó đi cho ông bà nội vui, vài hôm nhớ bố mẹ lại đưa nó về đây sẽ hợp lý hơn là đi một mạch như này.

– Con…

– Được rồi! Không nói nữa! Con mau chuẩn bị quần áo của thằng bé dần đi!

Bà Hằng nói xong liền rời đi, để lại Nhi một mình chỉ biết thở dài, dù chưa muốn về lại nhà Tuấn Anh nhưng chẳng còn cách nào khác là làm theo lời mẹ nói, cô chán nản đi lại tủ thu dọn quần áo của hai mẹ con cho vào túi, vừa làm cô vừa lẩm bẩm trách mẹ nỡ đuổi cô về bên kia sớm thì đúng lúc Tuấn Anh và bé Tôm đi vào phòng. Có chút ngạc nhiên vì thấy anh xuất hiện giờ này nên gặng hỏi:

– Sao anh về sớm vậy? Trốn làm à?

– Không trốn mà là về lo việc quan trọng!

– Việc gì mà quan trọng hơn cả công việc của anh vậy?

– Gia đình!

Từ một người kiệm lời, ham việc nhưng mới qua một thời gian chưa lâu Tuấn Anh đã thay đổi đến chóng mặt. Vẫn biết người như anh coi trọng tình thân gia đình nhưng lí do này có chút không thuận thì phải. Nhi nghe rõ câu trả lời rồi nhưng vẫn nhìn anh với ánh mắt chưa tin lắm thì Tuấn Anh như đọc được suy nghĩ của cô mà thản nhiên nhắc lại và nhấn mạnh:

– Gia đình luôn là vấn đề anh quan tâm nhất và em với con chính là gia đình của anh!

Câu nhấn mạnh này khiên cho cô gái kiên cường, bỏ ngoài tai những lời tán tỉnh từ trước tới giờ cũng không tránh khỏi có chút xáo động, hành động gấp quần áo tự nhiên của Nhi bị chậm lại. Tuấn Anh biết thừa điều đó nhưng anh không chịu dừng mà vẫn bình thản tấn công cô tiếp:

– Còn em? Em có đồng ý cùng anh vun đắp gia đình nhỏ này không?

– Anh… Anh cứ nói đi đâu vậy?

– Em muốn con chúng ta sống vui vẻ, đủ đầy thì cứ thử chấp nhận anh đi! Cậu Chiến hay những người đàn ông khác không hợp với em và càng không hợp với bé Tôm đâu.

– Anh…Anh lấy đâu ra tự tin mà nói chuyện như đúng rồi thế hả?

– Anh nói thật đó!

Thật sự Nhi không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy, càng ngày càng thấy Tuấn Anh dạn dĩ quá thể. Mà không, phải nói là mặt dày tấn công cô dồn dập mới đúng. Không biết anh lấy đâu ra tự tin mà nói người khác không hợp còn mình mới là chân ái của cô và con, đúng đồ vô sỉ mà nhưng rất tiếc Nhi bây giờ không còn là cô gái non nớt ngày nào, cô không muốn nghe mấy lời sáo rỗng, nhảm nhí và hơn hết là cô không có nhu cầu kết thân làm gia đình với ai cả nên ngay lập tức lên tiếng từ chối:

– Xin lỗi anh! Chuyện chúng ta ghép lại thành một gia đình thực sự không thể. Nếu anh thực sự tốt với em thì xin đừng tranh quyền nuôi con được không?

– Em thích Chiến?

– Không!

– Em ngại với Hạ Trâm?

– Cũng không!

– Em yêu người khác?

– Càng không phải!

– Vậy anh sẽ chờ em! Chờ đến ngày em mở lòng đón nhận anh!

Không thể nói là Tuấn Anh đùa cợt nữa mà hoàn toàn là thật, anh không ngại vứt bỏ liêm sỉ, không ngại lì lợm, kiên trì mà còn rất kiên định. Ánh mắt sắc như dao và nghiêm túc kia đủ thấy anh thật lòng muốn cô là gia đình của anh nhưng rất tiếc Nhi lại chưa có cảm giác rung động, ngoài công nhận anh là người bố tốt, sống tình nghĩa thì chuyện tình cảm nam nữ không hề tồn tại trong cô nên cô cũng chỉ có thể đồng hành cùng anh trên phương diện là bố mẹ cùng hợp tác chăm sóc con thôi.

– Đừng lãng phí thời gian vào cô gái như em!

– Em có đủ yếu tố của người vợ mà anh tìm!

– Chúng ta không hợp nhau!

– Không có cô gái nào yêu thương con anh hơn em!

– Anh nói thế lại chưa đúng rồi! Mẹ anh bây giờ chẳng phải là yêu thương các con như nhau sao?



– Mẹ Dung là trường hợp đặc biệt hay nói cách khác là hiếm gặp nên để an toàn cho con trai chúng ta thì lựa chọn của anh vẫn là em!

Nói câu nào Tuấn Anh đối lại câu đấy khiến cho Nhi bất lực hoàn toàn, cô thực sự không biết nói gì nữa nên tập trung vào việc soạn đồ cho nhanh thì lại đến lượt Tôm lắm chuyện:

– Mẹ Nhi ơi, mẹ Nhi? Bố Tuấn Anh bảo tối nay đưa mẹ con mình đi ăn rồi đi chơi đấy ạ!

– Ăn cơm ở nhà được rồi con.

– Bố bảo cả nhà mình phải đi cùng nhau mới vui, con thích đi chơi lắm mẹ Nhi ạ!

– Để hôm khác mình đi sau, hôm nay về ăn cơm với ông bà nội thôi!

Tôm vì còn quá nhỏ nên không biết tranh luận tiếp với mẹ ra sao mà chỉ làm ra vẻ mặt buồn thất vọng thì ngay lập tức Tuấn Anh giúp đỡ con trai liền:

– Em không thích anh thì anh có thể hiểu nhưng sao lại nỡ khiến con buồn thế hả? Em mà cứ kiểu đối xử lạnh nhạt với con thế này thì anh sẽ xem xét lại quyền nuôi con của em đấy!

– Anh chỉ biết trách em đối xử không phải với con, còn anh thì thản nhiên lúc nào cũng lôi cái điều kiện bất lợi đó ra uy hϊếp em thì đúng phải không?

– Anh làm tất cả là vì con chứ không vì mục đích riêng!

– Vâng. Anh có lợi thế nên anh muốn nói sao chẳng được!

– Lại dỗi à?

– Không việc gì phải dỗi cho phiền não thêm. Em để công dỗi đó nghĩ cách thắng anh!

Câu nói kết thúc cũng là lúc tiếng kéo khóa va ly kêu cái roẹt thể hiện rõ thái độ bực bội của Nhi, cô dọn xong đồ của hai mẹ con xong đem ra ngoài cũng không thèm thu dọn quần áo giúp anh. Tuấn Anh thấy thái độ ngó lơ của cô nhưng không giận mà chỉ tủm tỉm cười rồi nhanh tay cho hết đồ đạc của mình vào túi đem ra xe. Bà Hằng lúc này thấy một nhà ba người ra chào thì vui vẻ nói:

– Cu Tôm về với ông bà nội rồi hôm nào lại sang ông bà ngoại chơi nhé!

– Vâng! Mấy hôm nữa con lại sang với ông bà ạ!

– Về nhà Tôm phải ngoan ngoãn nghe lời ông bà, bố mẹ nghe không?

– Vâng ạ.

– Cháu bà giỏi lắm! Bà thơm cái nào!

Thằng bé ngoan ngoãn để bà Hằng thơm vào hai cái má phúng phính của nó rồi đến lượt ông Khương tạm biệt xong thì Tuấn Anh xin phép:

– Cháu xin phép đưa hai mẹ con cô ấy về bên nhà, lúc nào nhớ thằng bé cô chú lại sang chơi ạ!

– Ừ. Mấy đứa mau về cho nó sớm đi kẻo ông bà bên đó mong!

– Vâng ạ! Cháu chào cô chú!

– Ừ.

Trên đường về nhà Nhi và Tuấn Anh không ai nói gì mà chỉ có Tôm là luôn miệng hỏi hết cái này tới cái khác cho tới khi xe đỗ vào trong sân thì cu cậu mới dừng lại.

Vợ chồng Kiên Dung biết cháu yêu về nhà hôm nay thì cũng tan làm từ sớm, thấy thằng bé được mẹ đỡ xuống xe là hai người đi lại ôm nó liền, Tôm cũng thơm rối rít lại ông bà nội rồi dẻo miệng nói nhớ thương:

– Ông bà ơi, con nhớ ông bà nhiều lắm ạ!

– Ông bà cũng nhớ Tôm nhiều! Sao rồi? Sang bà ngoại con có ăn ngoan không? Có hư với ông bà không nhỉ?

– Con ngoan lắm ông ạ! Con ăn hẳn hai bát cơm, rồi đi ngủ đúng giờ cùng với bố mẹ cơ!

– Tôm giỏi thế này thì ông bà phải thưởng thôi nhỉ?

Thằng bé nghe Trung Kiên nói thưởng thì háo hức gật đầu như bổ củi, Thùy Dung đứng bên cạnh lại thấy dáng điệu này giống hệt như Bảo An ngày bé thì cười tủm tỉm, rồi cô quay sang nói với Tuấn Anh:

– Hai đứa cứ lên chuẩn bị đồ đi để mẹ tắm cho thằng bé. Tối nay cả nhà mình ra ngoài nhà hàng ăn cơm!

– Vâng ạ!

Ngọc Nhi theo Tuấn Anh lên tầng nhưng tới phòng của ai người đó vào, cô cho hết quần áo của hai mẹ con vào tủ rồi mới đi tắm, cũng định mặc một bộ váy sang chảnh một tí nhưng sau cô lại chọn một bộ nhẹ nhàng hơn, cũng không trang điểm cầu kì mà chỉ đánh chút son dưỡng lên môi thôi.

Mọi người sau đó đã chuẩn bị xong và cùng di chuyển ra ngoài, do nhà đông người nên phải chia ra đi hai xe cho thoải mái. Ngọc Nhi định bế con trai lên xe của Tuấn Anh ngồi thì thằng bé lại chọn đi với ông bà nội, cuối cùng là chỉ có hai người đi riêng.

Quãng đường đến nhà hàng không quá xa nhưng vì không ai nói gì nên cảm giác thời gian trôi thật chậm. Tuấn Anh nghĩ để cô chủ động mở lời như trước đây có lẽ sẽ rất lâu nên cuối cùng anh vẫn là người lên tiếng trước:

– Em không thoải mái đi riêng với anh à?

– Không có!

– Vậy sao im lặng thế?

– Anh có chuyện gì cứ kể, em sẽ lắng nghe, còn em thì chẳng có chuyện gì mới cả!

– Chuyện nhà hàng của em thì sao?

Nghe Tuấn Anh hỏi Nhi mới nhớ là sang tuần cô phải lên Hà Nội một chuyến, nhân tiện đây thì thông báo luôn cho chủ động, mất công lại bảo đến ngày đi mới nói.

– À… Có chuyện này em muốn nói với anh!

– Chuyện gì vậy?

– Sang tuần em lên Hà Nội hai ngày, nếu anh và bố mẹ anh bận em sẽ gửi con về bà ngoại nhé!

– Em lên kiểm tra nhà hàng trên đó sao?

– Vâng.

– Em không tin vào khả năng quản lý của nhân viên anh thuê cho à?

Nhi tin vào khả năng tuyển người quản lý của Tuấn Anh chứ, anh là dân làm ăn chính hiệu mà, lợi nhuận hàng tháng cô thu về rất tốt, có tháng còn tốt hơn trước đây cô đã từng kinh doanh nữa, chỉ là cũng lâu rồi cô chưa lên đó nên muốn trực tiếp đi xem xét một chuyến, dẫu gì đó cũng là tài sản của cô mà.



– Em tin cách dùng người của anh! Chỉ là lâu rồi em cũng nên trên đó một chuyến để xem xét.

– Vậy, anh sẽ đi cùng em!

– Không cần đâu! Em tự đi được mà!

– Anh muốn đảm bảo mẹ của con trai anh không có bất cứ trở ngại gì thì mới yên tâm!

– Anh…Anh nói gì mà quan trọng hóa vấn đề thế hả?

– Cứ quyết định vậy! Đến nhà hàng rồi, em xuống đi!

Tuấn Anh tắt máy xuống khỏi xe thì Nhi ra thẳng ra chỗ bé Tôm rồi đi vào trước, Thùy Dung nhận ra giữa con trai và Nhi có chuyện thì kéo anh lại hỏi:

– Sao vậy? Hai đứa vẫn chưa làm lành à?

– Dạ không phải mà là chuyện khác mẹ ạ!

– Chuyện gì, kể mẹ nghe nào!

– Con tỏ tình với cô ấy rồi nhưng cô ấy trốn tránh, không muốn chấp nhận con. Có lẽ bóng ma quá khứ đã khiến Nhi không dám tiến tới một mối quan hệ khác nữa!

– Mẹ nghe Thiên Sơn kể lại chuyện của con và Nhi mẹ cũng hiểu cho tâm trạng của con bé nhưng vẫn có cách khiến người bị tổn thương như nó cảm thấy yên tâm.

Tuấn Anh nghe mẹ Dung nói chắc nịch vậy thì anh nóng vội hỏi:

– Mẹ bày cách cho con đi!

– Chỉ có chân thành mới khiến những vết thương của con bé nhanh lành được và mẹ tin con thừa sức làm được điều đó!

– Con hiểu rồi ạ!

– Cố lên!

Tuấn Anh đã có ý tưởng và kế hoạch của riêng mình để tán tỉnh Nhi, chỉ là mỗi lần anh muốn làm việc gì đó thì luôn gặp sự cố và lần này không giáp mặt với hai kẻ đã gây cho Nhi tổn thương, không phải đứng ra tranh cãi với mấy người mất nhân tính đó thì lại gặp Hạ Trâm. Anh đã cố tình cùng mẹ bước nhanh vào trong rồi mà vẫn bị cô ta gọi lại:

– Tuấn Anh?

Cô ta đi còn nhanh hơn chạy, vài bước đã đứng trước hai mẹ con anh rồi miệng cười đon đả chào hỏi:

– Cháu chào cô! Em chào anh!

– Chào…

Thùy Dung biết ý đi vào trước, để lại con trai tiếp chuyện bạn của mình, Hạ Trâm lòng vui như mở cờ vì sự biết ý đó của Dung nên càng vui vẻ ngọt ngào hỏi Tuấn Anh:

– Cả nhà anh đi ăn cơm sao?

– Ừ. Còn em đi đâu đây?

– Em buồn quá cũng đến đây ăn, anh có thể mời em ăn cùng mọi người không?

Thực sự chỉ là một bữa cơm mà anh từ chối thẳng thừng thì không hay cho lắm, không còn là bạn gái hẹn hò như trước nhưng giữa hai người vẫn là quan hệ đối tác nên Tuấn Anh dù không muốn cũng phải miễn cưỡng trả lời:

– Được chứ!

– Em cảm ơn anh nha!

– Đi thôi!

Đi vào trong phòng ăn lúc này Hạ Trâm mới nhìn ra có cả Nhi đi cùng, cô ta cười giả lả chào cả nhà anh rõ vô tư nhưng sau đó lại cố tình khoác vào tay Tuấn Anh nói:

– Anh! Em ngồi cạnh đây không vấn đề gì chứ?

– Em cứ ngồi đi!

Tuấn Anh trả lời cô ta chứ không định ngồi xuống bên cạnh mà tính đi sang chỗ con trai với em gái nhưng Hạ Trâm đã kịp kéo anh ngồi xuống cùng thì đúng lúc ánh mắt Nhi vừa đặt qua, có điều Nhi cũng chỉ nhìn vậy chứ không có bất cứ biểu hiện nào cả. Chừng tầm vài giây thì cô cầm quyển menu lên xem và bắt đầu gọi món. Hạ Trâm thấy vậy lại cố tình muốn trêu tức cô bằng việc nói đến sở thích của Tuấn Anh:

– Nhi à! Phiền em gọi món Cua rang me cho anh Tuấn anh nhé, anh ấy thích nhất món này đấy!

– Được chị!

– À… Gọi thêm món Ngán hấp và Mực nấu chua nữa nhé, hai món này mỗi lần đi ăn anh chị đều gọi!

– Vâng. Nhân viên bên cạnh em đã ghi lại giúp rồi! Chị còn muốn gọi thêm gì nữa không?

– Thêm gỏi cá Song đi!

– Được!

Ngọc Nhi ra hiệu cho bạn nhân viên rồi quay sang nhẹ nhàng hỏi bố mẹ Tuấn Anh:

– Cháu gọi Tôm nõn sốt chua ngọt, cá hồi cho hai bác nhé? Phần cá hồi cháu sẽ nhắc nhân viên không cho hạt tiêu vào ạ!

– Hai bác ăn như nào cũng được! Mấy đứa ăn thêm gì cứ gọi thoải mái đi!

– Dạ, cháu gọi món cơm cuộn và sườn cừu nướng cho bọn trẻ rồi, hai bác ăn thêm gì thì cháu gọi nữa ạ?

– Hai bác đủ rồi, cháu cũng gọi món của mình thích đi!

– Dạ, cháu ăn cùng với cả nhà là được ạ!

Không phải Thùy Dung không công bằng, cũng không phải cô thích so sánh hay nhiều chuyện mà qua sự việc của Hạ Trâm và Nhi cùng gọi đồ đủ thấy khác biệt quá rõ. Hạ Trâm thực chất chỉ hơn Nhi ở sự sành điệu và thích thể hiện còn sự quan tâm thì không có. Ngay việc Nhi gọi món cho mọi người đều là theo sở thích còn bản thân lại không để ý thì đủ thấy Nhi quan tâm tới người khác như thế nào. Thùy Dung nhìn sang chồng thì Trung Kiên cũng đáp lại ánh nhìn hiểu ý, tuy nhiên hai người lớn đã trải qua sự đời rồi và cũng tin vào sự chọn lựa của con trai nên họ chỉ im lặng đánh giá trong lòng.

Nhưng trái với bố mẹ thì Bảo An luôn sôi động, quyết liệt và cả khôn khéo nữa, cô bé thông cảm cho biểu cảm lịch sự của anh trai, cũng không muốn anh mình phải khó xử nên chọn hành động không quá lỗ mãng nhưng đủ để khiến Hạ Trâm thích làm màu kia ngậm đắng nuốt cay…
« Chương TrướcChương Tiếp »