Chương 1

Anh_ Trần Tiêu Nam Trần Tổng lạnh lùng của tập đoàn Trần Thị. Một trong những tập đoàn bậc nhất cả trong và ngoài nước.

Cô_ Hạ Yến một cô gái tội nghiệp. Cô vốn là Hạ tiểu thư nhưng năm cô 16 tuổi ba mẹ cô đã mất qua một vụ tai nạn giao thông. Hạ Thị cũng vì thế mà sụp đổ theo. Cô trở thành một đứa trẻ mồ côi. Kiếm sống từng ngày chỉ đủ miếng ăn.

Liệu hai số phận có trở thành nhân duyên??

_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_

*cốc cốc*

-Vào đi_ anh lạnh giọng lên tiếng

Thư ký Ngô bước tới đưa bản thiết kế cho anh

-Đây là mẫu thiết kế mới. Chủ tịch xem qua ạ!!

Anh gật đầu cho lui rồi dựa hẳn mình ra sau ghế. Đưa tay lấy điện thoại rồi gọi cho người yêu. Bên kia đâu dây bốc máy

-Alo!! Anh gọi cho em làm gì vậy. Bây giờ em đang chuẩn bị lên sân khấu diễn. Cúp máy đây!!

*tút tút*

Anh khẽ nhíu mày. Là anh nhớ cô ấy thôi mà!! _ Tiểu Vy một ca sĩ, diễn viên nổi tiếng. Anh và cô tình cờ gặp và yêu nhau trong một lần hợp tác mời cô làm đại diện thương hiệu cho tập đoàn.

Mệt mỏi, anh quăng điện thoại qua một góc. Hai tay đan lại nhắm mắt ngả ra sau. Anh nhớ Tiểu Vy. . .nhưng cô lại quá bận.

Cả hai yêu nhau lén lút khiến anh có chút không thoải mái. Anh muốn cả thế giới biết anh yêu cô nhưng cô lại không muốn. Cô sợ ảnh hưởng tới sự nghiệp anh cũng không thể làm gì hơn vì anh yêu cô quá sâu đậm.

Tối hôm ấy, anh trở về Trần Gia liền cúi đầu chào ba mẹ rồi bước lên lầu tắm rửa.

Xuống nhà ngồi vào bàn ăn ghé qua bên cạnh xoa xoa đầu đứa em gái hỏi han đủ kiểu

-Trần Trúc Thanh!!! Đầu em thật là bết. Cứ hễ ở nhà là lại lười gội đầu!!

-Yaaaa em mượn anh xoa đầu em sao mà anh chê!!

Hai ông bà Trần khẽ cười

-Anh lo anh đấy. Lo mà cưới vợ!!

-Ba!! Tiểu Vy còn trẻ. Sự nghiệp lại đang trên đà phát triển. . .

Bà Trần đặt chén cơm xuống bàn chen ngang

-Mẹ không chấp nhận!! Đừng có nhắc đến tên cô ta!!

-Mẹ!!! Sao mẹ cứ gắt với cô ấy vậy?? Cô ấy có làm gì đâu chứ?

-Làm gì?? Là con ngu muội thôi!! Nó yêu con vì tiền, là vì tiền đấy!!

-Mẹ, cô ấy không như vậy!!

-Không như vậy?? Đừng tưởng mẹ không biết con bỏ cả hơn chục tỷ cho cô ta làm MV mới!!

-Là cô ấy khó khăn cần con giúp đỡ!!

-Ngu xuẩn!!!

Ông Trần lắng giọng

-Thôi hai mẹ con ăn đi!! Đừng cải nhau nữa

-Không ăn nữa!!

Bà Trần tức giận bỏ lên lầu. Trúc Thanh thấy vậy liền chạy theo mẹ cũng không quên ngoái đầu

-Trả gì tốt đẹp!!

Bữa cơm cũng vì thế mà bỏ ngang. Anh trở lại phòng mình thả người xuống giường. Anh biết mẹ anh không thích Tiểu Vy nhưng người cưới là anh cơ mà??

Hôm sau anh quyết định cầu hôn cô. Đặt một nhà hàng lớn cùng ánh nến lấp lánh. Anh chưa bao giờ lãng mạng như vậy. Tiểu Vy bất ngờ nhìn anh cười

-Hôm nay sao lại lãng mạng thế Trần Tổng của em??

-Là vì em mà!!

Nói rồi anh móc trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Quỳ một chân xuống

-Tiểu Vy, em đồng ý làm vợ anh chứ??

Cô có chút nhíu mày

-Tiêu Nam, không phải em nói em chưa sẵn sàng rồi sao?? Anh không thấy sự nghiệp của em đang phát triển thế nào sao?? Đừng làm khó em!!

Nói xong liền quay lưng bước đi. Anh nhìn theo bóng lưng ấy nén tiếng thở dài. Đứng dậy ngước mặt lên trời trên tay vẫn còn là chiếc nhẫn ấy. Mạnh tay mà quăng đi về một phía nào đó trong không trung.

Phóng xe tới một quán bar lớn rồi tìm một góc yên tĩnh uống rượu. Anh uống không biết bao nhiêu là rượu. Cứ hết ly này đến ly khác. Chất lỏng nóng rát làm anh thấy thoải mái

-Xin lỗi anh!! Quán chúng tôi đóng cửa rồi ạ!!!_ một giọng nói trong trẻo vang lên

Anh đưa mắt lên nhìn cô gái phục vụ. Một cô gái nhỏ nhắn, khuôn mặt đẹp gần như không góc chết. Trên môi là một nụ cười nhẹ. Anh có chút thất thần, men rượu bắt đầu kiểm soát lý trí

-Em có muốn cùng tôi đêm nay??

Cô trợn tròn mắt. Chuyện gì vậy?? Tuy đây là quán bar nhưng lại làm việc rất an toàn. Chỉ dùng để uống rượu, quẩy nhạc cùng bạn bè. Cô là gái nhà lành đấy, hắn là vừa đề nghị cái gì vậy. Máu nóng liền bộc phát

-Tên điên!! Mau ra về để tôi còn đóng cửa về nhà nữa!!

Anh nhếch mép

-Tính cách thật trái ngược với ngoại hình!! 500 triệu!!

-Anh đang ra giá mua tôi sao?? Tôi không rẻ tới vậy. Mau về!!

-1 tỷ!!!

-. . .

-2 tỷ!!!

-. . .

-5 tỷ!!!

Máu nóng dồn lên cô lao vào anh mặc anh đang say sỉn. Không nương tay mà ra sức cào xé đủ kiểu

-Yaaaa anh nghĩ tôi là “Gái” sao??. Dám xúc phạm nhân phẩm của tui!! Cho anh chết!!

Tiếng quản lí vang lên

-Hạ Yến!!

Cô dừng tay leo xuống cúi đầu chào quản lí

-Ai vậy??

-Dạ anh ta say sỉn không chịu về!! Đã vậy còn. . .

Chưa nói hết câu đã bị chen ngang bởi giọng quản lí

-Ơ Trần Tổng?? Anh tới đây sao?? Xin lỗi thành thật xin lỗi!!

Nói rồi nhìn qua cô với đôi mắt sắc bén khiến cô sợ sệt. Cô là vừa đắc tội với Trần Tổng sao?? Anh ta say như vậy liệu ngày mai còn nhớ không?? Anh ta sẽ không bắt cô bồi thường thương tích chứ?? Ối!! Cô đυ.ng vào ai vậy??

-Suy nghĩ gì đó!! Mau đưa Trần Tổng về!!

Cô giật mình quay lại hiện tại

-Sao…sao cơ??

Quản lí chỉ đưa cô một cái thẻ rồi đanh giọng

-Bắt taxi đưa Trần Tổng về nhà. Trong đấy có địa chỉ Trần Gia!! Tiền taxi thanh toán vào tài khoản của tôi!!

Cô ngơ ngác đứng đấy rồi liếc mắt qua nhìn anh. Nếu không phải công việc thì cô sẽ không kìm nén mà tiếp tục cấu xé anh mất. Hậm hực rồi kéo anh đứng dậy, trong người Tiêu Nam men rượu đang làm chủ khiến anh không đứng vững mà dựa hẳn vào người cô đưa tay choàng qua cổ cô. Cô nhăn mặt dơ tay đấm đấm trước mặt anh, khó khăn lắm mới lôi được anh ra khỏi quán rồi bắt taxi về Trần Gia

Cô mệt nhọc đỡ anh xuống xe tiến về cổng lớn Trần Gia. Một tay vừa ôm anh tay còn lại liền ấn ấn chuông. Bà Trần đang lo lắng nghe tiếng chuông liền vội vàng mở cửa. Ngạc nhiên khi nhìn thấy một cô gái đang đỡ con bà. Cô khẽ cúi đầu chào bà

-Chào Bác!! Anh ấy say sỉn ở quán nên con đưa anh ấy về!!

Bà Trần đưa ánh mắt nhìn cô gái. Một cổ xúc động dâng lên.

-Hạ Yến?? Là con?? Là con đúng không??

-Bác biết con sao??

*Ợ* anh khó chịu ợ lên

-Cho nó vào nhà đã!!

Bà phụ cô đỡ anh lên phòng. Bước vào phòng anh cô nhìn rõ đây là một con người quy tắc. Tông màu chủ yếu của căn phòng là đen, trắng, xám. Mọi đồ đạc gần như được xếp sắp rất gọn gàng. Đỡ anh nằm xuống giường rồi cùng bà Trần xuống nhà.

Bà Trần cho người làm nước giải rượu cho anh rồi kéo cô lại sofa

-Hạ Yến?? Ruốc cuộc Hạ Gia đã xảy ra chuyện gì?? Tại sao mấy năm nay lại không nghe ngóng được tin tức gì?

-Bác biết ba mẹ con??

-Ta là bạn thân của mẹ con!! Hai gia đình vốn có một mối quan hệ thân thiết. Nhưng từ lâu ta không có tin tức gì về họ!! Con không biết ta cũng phải. Chắc có lẽ lúc gặp ta con còn quá nhỏ. Con thật sự rất giống mẹ con. Từ nhỏ đến lớn cũng chỉ giữ y nguyên từng đường nét khuôn mặt.

Cô khẽ cười nhìn bà

-Ba mẹ con mất rồi!!

-Sao cơ??

Cô đưa mắt nhìn bà rồi kể toàn bộ vụ tai nạn năm đó. Bà Trần đau xót cho số phân người bạn thân rồi ôm cô vào lòng

-Xin lỗi!! Nhắc chuyện không vui với con rồi!!

-A…hh không sao đâu ạ!!

-Con bây giờ ở đâu?

-Dạ khu nhà trọ A_ một trong những khu nhà trọ tàn tạ nhất thành phố

-Sao cơ?? Không được, từ mai con qua đây ở cùng ta!!

-Ahh không cần đâu Bác!! Con thấy vẫn ổn mà!!

-Không được!! Nếu con không đồng ý Bác sẽ giận đấy!!

-Nhưng. . .

-Không nhưng nhị gì cả. Từ mai đây nhà mới của con!! Đồ đạc bác sẽ cho người chuẩn bị

-. . .

Cuộc đời cô đang gặp phải ông thần may mắn sao. Đang ở một nơi dơ bẩn tối tăm chỉ với một tối lập tức bước vào căn biệt thự rộng lớn nguy nga bậc nhất thành phố?