Suốt cả một đêm thao thức không sao chợp mắt, Duy Khiêm nghĩ hết cách này đến cách khác để làm lành với Thư Kỳ nhanh nhất. Định bụng sẽ bá đạo cưỡng chế giống hơn 2 năm trước, nhưng suy đi tính lại vẫn là không nên, lỡ chọc giận cô sẽ chỉ khiến mọi chuyện vượt quá xa ngoài tầm kiểm soát. Anh đã là người tổn thương cô trước, muốn làm lành vẫn nên từ từ tiếp cận, kiên trì theo đuổi.
Hôm sau Duy Khiêm cố tình chạy xe qua nhà Thư Kỳ, tính giả vờ xe hỏng nên mới vô tình đỗ trước cổng nhà cô rồi đợi cơ hội cả hai chạm mặt. Thế nhưng lúc Duy Khiêm xuống xe, ngó nghiêng nhìn vào trong sân nhà thì phát hiện Thư Kỳ đang ôm một bé gái trong lòng cho đứa nhỏ ăn sáng. Giây phút đó cả người anh như chết lặng, trong đầu không ngừng tự hỏi đứa bé đó có quan hệ gì với cô. Là con của cô hay là con của người quen đến chơi nhà?
Vì khoảng cách khá xa, Duy Khiêm không nhìn rõ mặt mũi Kiwi, cũng không đoán được con bé bao nhiêu tháng tuổi, càng không nghe rõ Thư Kỳ đang nói gì với đứa nhỏ mà chỉ thấy cô cười rất tươi.
Nếu đứa bé là con cô, vậy bố đứa bé… là anh, đúng không? Có như thế cô mới ở lại ngôi nhà này, nếu cô kết hôn, sinh con cho người khác thì hai vợ chồng sống chung mới phải.
Nghĩ vậy, Duy Khiêm không khỏi mừng rỡ nhưng cũng rất đau lòng khi thời gian qua đã không biết đến sự tồn tại của đứa bé. Hơn hai năm trời để cô phải cô đơn một mình nuôi dưỡng đứa nhỏ, anh rất tự trách, lỗi lầm theo đó đã tăng thêm một bậc. Quyết tâm theo đuổi lại Thư Kỳ càng thôi thúc Duy Khiêm mãnh liệt hơn.
Anh không đợi được nữa, muốn gặp Thư Kỳ làm rõ thân phận đứa bé nên đã nhấn chuông cổng. Thư Kỳ ngẩng đầu lên nhìn ra phía bên ngoài nhưng chưa xác định được rõ người kia là ai. Lúc này bảo mẫu nghe tiếng chuông thì thay Thư Kỳ đi ra mở cổng.
Bảo mẫu nhìn Duy Khiêm từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh lạ lẫm nên hỏi:
– Xin hỏi anh tìm ai?
– Tôi tìm Thư Kỳ.
Khi đã xác thực Duy Khiêm có quen biết Thư Kỳ, bảo mẫu mới mở hẳn cánh cổng cho anh vào trong. Thư Kỳ vừa nhìn rõ người đến là Duy Khiêm thì rất bất ngờ, nhưng cô không có thời gian thắc mắc mà vội vàng bế Kiwi vào trong nhà đóng cửa lại.
Cô không rõ vì sao Duy Khiêm tới đây, phải chăng anh đã biết cô sinh con nên muốn đến bắt con bé đi? Thư Kỳ thoáng chốc sợ hãi, không muốn anh gặp con, nhưng nếu ở trong nhà trốn tránh cũng không phải cách. Cô hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, đặt Kiwi ngồi chơi trong quây bóng, còn mình thì ra ngoài đuổi khách.
Bảo mẫu không hay biết quan hệ giữa họ, tưởng Duy Khiêm là bạn của Thư Kỳ nên khi thấy cô bước ra thì nhanh chân đi tới thông báo:
– Cô chủ, bạn cô đến chơi.
– Chị vào với Kiwi đi, đừng ra ngoài này.
– Vâng.
Thư Kỳ nói rất nhỏ không để Duy Khiêm nghe được, sau khi bảo mẫu rời đi, cô đứng trước mặt anh cách khoảng ba bước chân, cô hỏi:
– Anh đến đây làm gì?
Duy Khiêm liếc nhìn vào trong rồi chuyển tầm mắt đến gương mặt xinh đẹp, giọng anh trầm thấp nói:
– Tôi tìm em.
– Tìm tôi? Phải chăng tôi lại làm gì đắc tội với Tổng giám đốc Đặng để anh đến tận đây thế?
– Tôi chỉ muốn nói chuyện với em.
– Vậy à? Tiếc là tôi không có nhu cầu đón tiếp Tổng giám đốc Đặng. Mời anh về cho.
Thái độ thờ ơ, lời nói khách sáo, xa cách của Thư Kỳ khiến Duy Khiêm cảm thấy buồn phiền. Anh tiến lên một bước Thư Kỳ liền lùi một bước, cô khẽ chau mày:
– Anh còn muốn gì? Lời tôi nói anh nghe không hiểu?
– Tôi hiểu. Nhưng nếu tôi không làm theo ý em thì sao?
– Tôi sẽ cầm gậy đuổi anh, giống như đuổi một kẻ xấu xa đến nhà người khác làm loạn.
– Vậy à? Trong mắt em, tôi là một kẻ xấu xa à?
– Đúng thế. Mời anh ra khỏi nhà tôi ngay lập tức.
Thư Kỳ chìa tay hướng về phía cổng, ý tứ đuổi khách rất rõ ràng, nhưng Duy Khiêm không chịu đi, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề:
– Đứa bé vừa rồi… là con em?
Nhắc đến Kiwi, Thư Kỳ nhất thời lúng túng, cô chớp chớp mi mắt, nói dối:
– Không.
– Em nói dối.
– Việc gì tôi phải nói dối anh?
– Vì đứa bé cũng là con tôi.
Thay vì hỏi Thư Kỳ bởi lẽ cô sẽ chối nên Duy Khiêm trực tiếp đưa ra lời khẳng định nhằm quan sát phản ứng của Thư Kỳ, thế nhưng cô lại không để lộ bất kì sơ hở nào cho anh thấy là mình nói dối mà cười nhạt đáp trả:
– Tổng giám đốc Đặng trí tưởng tượng phong phú thật đấy. Đứa bé nào là con của anh và tôi thế? Cuộc tình gian dối giữa chúng ta đã kết thúc từ hai năm trước rồi, anh nghĩ chúng ta còn có liên quan sao? Tôi muốn phủi bỏ mọi chuyện với anh còn chẳng hết, tội gì phải dính líu đến anh, rước thêm phiền phức vào thân.
– Vậy để tôi vào trong gặp đứa bé, xem nó giống ai, là con của ai?
Duy Khiêm vừa bước lên liền bị Thư Kỳ chặn lại đẩy mạnh về sau, cô bảo:
– Đứa bé là con của bạn tôi, sáng nay cậu ấy có việc bận phải ra ngoài nên nhờ tôi trông coi. Tôi nói thế anh hiểu rồi chứ? Một đứa trẻ con hồn nhiên, đơn thuần không nên gặp anh, có như vậy mới không bị tính cách xấu xa của anh vấy bẩn.
– Sợ tôi vấy bẩn hay em đang che giấu điều gì? Bạn em không có bố mẹ à mà phải gửi nhờ em. Còn nữa, theo tôi biết em thích riêng tư, có bao giờ thuê người giúp việc đâu, vậy tại sao trong nhà lại xuất hiện một người làm thế? Không phải em thuê bảo mẫu để họ chăm sóc con khi em vắng nhà à?
– Chẳng qua ngày trước tôi không có nhiều tiền, phải tiết kiệm để cùng anh trai mở công ty nên không muốn lãng phí. Nhưng giờ khác rồi, công ty đã ổn định và làm ăn rất tốt, công việc của tôi nhiều hơn nên tôi cần một người làm phụ giúp tôi việc nhà, cơm nước đầy đủ khi tôi trở về.
Duy Khiêm im lặng nhìn Thư Kỳ, đáy mắt anh bình thường vốn tĩnh lặng như nước nay bỗng nhiên sâu thêm một cách kỳ lạ. Anh rất muốn thấy mặt đứa nhỏ để chứng thực điều mình nghĩ có phải sự thật, nhưng Thư Kỳ không cho anh cơ hội, cô nói:
– Tổng giám đốc Đặng, anh về được rồi đấy. Nhà tôi nhỏ bé, không chứa nổi người có quyền có thế như anh.
Duy Khiêm lì lợm đứng yên tại chỗ, Thư Kỳ nói mãi không được thì bực bội xô anh đi, sau một hồi đùn đẩy, khó khăn lắm mới tống được anh ra ngoài. Khi cánh cổng đóng lại, tựa như ngăn cách hai người ở hai thế giới khác biệt.
Duy Khiêm vẫn hoài nghi lời Thư Kỳ nên đã nhờ Kiều Băng hỏi thông tin từ chỗ Hoàng Bách. Kiều Băng không muốn là người chủ động liên lạc với Hoàng Bách, nhưng vì hạnh phúc của anh trai, còn vì thông tin Thư Kỳ có khả năng đã sinh con cho Duy Khiêm nên cô ấy mới đồng ý giúp anh.
Chiều đó Hoàng Bách đang ngồi họp thì màn hình điện thoại phát sáng, ban đầu anh cũng chẳng để ý nhưng khi thấy thông báo là tin nhắn của Kiều Băng thì vui sướиɠ ra mặt. Biểu cảm nghiêm túc được thay bằng một nụ cười rạng rỡ trên môi. Hoàng Bách nhanh tay cầm điện thoại, mở xem nội dung:
– Rảnh không, tôi hỏi cái này?
– Ừ. Rảnh, anh lúc nào cũng rảnh. Em hỏi đi.
– Anh phải nói thật, nếu không đừng bao giờ xuất hiện trước tầm mắt tôi nữa.
– Ừ, anh không nói dối em đâu. Nhưng anh trả lời xong có được thưởng gì không? Ví như cùng em ăn tối chẳng hạn.
– Còn phải xem câu trả lời của anh có làm tôi hài lòng.
– Được, được. Em hỏi đi.
– Thư Kỳ sinh em bé, là con của anh trai tôi, đúng không?
Hoàng Bách vì quá vui mà chuyện gì cũng đồng ý với Kiều Băng. Anh không ngờ câu hỏi của cô lại liên quan đến em gái mình, còn là chuyện mà Thư Kỳ muốn anh giữ bí mật. Hoàng Bách khó xử không biết nên nói sao cho phải, nếu giấu Kiều Băng, anh sẽ không có cơ hội tới gần cô, còn nói ra sự thật thì có lỗi với Thư Kỳ. Bị kẹp giữa hai người con gái anh thương, Hoàng Bách đắn đo mãi mới nhắn lại:
– Sao em biết Thư Kỳ sinh em bé? Em gặp Thư Kỳ à?
– Là anh Duy Khiêm đến tìm cô ấy.
– Sao? Anh trai em đến tìm Thư Kỳ? Đặng Duy Khiêm lại muốn làm gì em gái anh? Em nói với anh trai em thôi làm phiền Thư Kỳ ngay đi, để con bé được yên.
– Anh phản ứng gay gắt thế làm gì? Anh trai tôi không có ý xấu mà là muốn hàn gắn với Thư Kỳ.
Hoàng Bách bất ngờ khi hay tin này. Rõ ràng năm đó chính Duy Khiêm là người làm tổn thương Thư Kỳ sâu sắc nhưng hai năm sau cũng chính anh ấy muốn hàn gắn với cô. Hoàng Bách không thể tin được nên nghi hoặc Duy Khiêm có ý đồ, Kiều Băng đợi quá 5 phút mà không thấy Hoàng Bách trả lời, cô nhắn tiếp:
– Anh trả lời tôi mau đi, đứa bé là con của anh Khiêm, đúng chứ?
– Đặng Duy Khiêm nhờ em hỏi anh?
– Ừ. Có vấn đề gì không?
Sớm muộn gì Duy Khiêm cũng biết sự thật nên Hoàng Bách không che giấu nữa mà thừa nhận, nhưng anh có nhắn thêm:
– Đứa bé đúng là con của Đặng Duy Khiêm, nhưng Thư Kỳ hết yêu anh trai em rồi. Hai mẹ con Thư Kỳ hiện tại đang sống rất tốt, anh hy vọng em khuyên anh trai mình đừng tới làm phiền em ấy khiến Thư Kỳ đau khổ nữa. Hai năm trước là anh ta lợi dụng tình cảm của Thư Kỳ, chính anh ta là người bỏ rơi con bé thì xin Đặng Duy Khiêm hãy thực hiện theo đúng quyết định của mình. Thư Kỳ không cần anh ta chịu trách nhiệm với đứa bé, hãy để hai mẹ con họ sống cuộc sống yên bình đi. Bên cạnh Thư Kỳ giờ đã có người đàn ông mới, biết bảo vệ và yêu thương con bé tốt hơn Đặng Duy Khiêm gấp trăm lần. Còn nếu anh trai em có ý định giành quyền nuôi con, gia đình anh quyết không nhượng bộ.
– Anh trai tôi muốn bù đắp cho mẹ con Thư Kỳ, chẳng lẽ không có cơ hội sửa sai?
Đầu ngón tay Hoàng Bách gõ trên màn hình dòng chữ “ừ, không có cơ hội”, đang tính gửi đi nhưng chợt nhớ ra mình cũng làm sai với Kiều Băng, lỗi lầm của anh còn lớn hơn Duy Khiêm. Nếu giờ trả lời như vậy thì chắc chắn không còn cơ hội sửa chữa, Kiều Băng nhất định sẽ đá anh bay xa nghìn mét, không cho tới gần nữa. Mặc dù cay cú Duy Khiêm thay Thư Kỳ nhưng Hoàng Bách vẫn phải trả lời:
– Không hẳn, chỉ cần anh ta thực sự hối lỗi, thành tâm muốn hàn gắn, yêu thương Thư Kỳ thật lòng thì vẫn có cơ hội. Hơn hết còn phụ thuộc ở Thư Kỳ, liệu em ấy có tha thứ cho Đặng Duy Khiêm hay không mới là điều quan trọng.
– Thư Kỳ cũng rất yêu anh Duy Khiêm mà, đúng không? Cả hai còn có em bé, anh ấy chắc chắn có cơ hội.
– Vậy em thì sao? Đã hơn 4 năm anh luôn dằn vặt về hành vi sai trái của mình, cộng với 2 năm theo đuổi em, chứng minh cho em thấy tình cảm của anh. Đến bao giờ em mới tha thứ cho anh, cho anh cơ hội chăm sóc em?
– Còn lâu tôi mới tha thứ nhé. Tôi không thèm nói chuyện với anh nữa. Bye.
– Ơ… Em nhắn tin chỉ hỏi mỗi chuyện của hai người họ thôi à? Còn chúng ta thì sao? 7 giờ tối anh qua đón em đi ăn nhé?
– Không. Câu trả lời của anh khiến tôi chưa hài lòng. Anh quá vòng vo, không vào trọng tâm ngay, tốn thời gian của tôi.
– Này… Em tính lật lọng à? Anh không chịu đâu, 7 giờ tối nhé.
Kiều Băng không trả lời tin nhắn của Hoàng Bách nữa mà nói cho Duy Khiêm biết đứa bé hôm nay anh nhìn thấy ở nhà Thư Kỳ đích thị là con của hai người. Còn bảo anh phải nhanh chóng làm lành với Thư Kỳ, tránh để mẹ con cô ấy chờ đợi quá lâu.
7 giờ tối, Hoàng Bách đứng trước biệt thự gọi cho Kiều Băng rất nhiều cuộc điện thoại. Thấy em gái tắt hết cuộc này đến cuộc khác, Duy Khiêm hỏi:
– Ai gọi làm phiền em thế?
– Còn ai vào đây ngoài Trần Hoàng Bách, anh ta rủ em đi ăn tối.
– Không thích đi thì dứt khoát nói thẳng, đừng để anh ta gọi trong vô vọng.
– Vâng.
Kiều Băng đứng dậy ra ngoài cửa chính gọi điện cho Hoàng Bách thì biết anh đang ở ngoài cổng, thế là cô lững thững ra đó bảo anh về, đừng phí công rủ cô nữa, nào ngờ bị Hoàng Bách dụ dỗ đưa đi bằng lời hứa sẽ nói giúp Duy Khiêm trước mặt Thư Kỳ. Cô hết cách từ chối, vả lại cũng có chút muốn đi nên yêu cầu rủ cả Ngọc Yến, dẫu không muốn nhưng Hoàng Bách vẫn phải đồng ý.
Sau khi biết đứa bé là con của mình và Thư Kỳ, Duy Khiêm nóng lòng tìm gặp cô, muốn đón hai mẹ con về sống chung để tiện chăm sóc. Có thể cô chưa tha thứ cho anh ngay nhưng anh vẫn muốn được ở bên cạnh mẹ con cô.
Sáng sớm hôm sau Duy Khiêm lần nữa đến nhà Thư Kỳ, bấy giờ cô đang dẫn Kiwi đi xung quanh sân hít khí trời trong xanh, tươi mát. Nghe tiếng chuông cổng, Thư Kỳ phát hiện ra Duy Khiêm, cô liền bế Kiwi lên muốn đưa con bé vào trong nhà thì tiếng Duy Khiêm nói lớn phía sau:
– Trần Thư Kỳ, em đứng lại. Mở cổng cho tôi vào.
Thấy Thư Kỳ không chịu dừng bước, anh nói tiếp:
– Tôi đã biết đứa bé là con của chúng ta, em không cần giấu tôi nữa.
Bước chân Thư Kỳ khựng lại, cô hiểu sớm muộn anh cũng biết, nhưng không nghĩ sau ngày hôm qua mà Duy Khiêm vẫn dai dẳng tìm đến mình. Thư Kỳ không hiểu anh muốn gì ở cô, tại sao hai năm trước đã chấm dứt mà giờ còn làm phiền tới cô?
Thư Kỳ chọn cách ngó lơ Duy Khiêm, cô không quay đầu mà dứt khoát bước đi. Duy Khiêm nhấn chuông mãi nhưng không ai mở cổng vì lúc này chỉ có mẹ con Thư Kỳ ở nhà còn bảo mẫu thì đã đi chợ, chưa kể bảo mẫu cũng được cô căn dặn là tuyệt đối không tiếp đón anh.
Không ai mở cổng, Duy Khiêm trực tiếp trèo tường nhảy vào bên trong gặp cô. Thư Kỳ ôm con trong lòng, trợn tròn mắt khi anh vào được đây:
– Đặng Duy Khiêm, ai cho anh vào nhà tôi. Ra ngoài.
Giây phút nhìn thấy gương mặt Kiwi, Duy Khiêm không thể không thừa nhận con bé rất giống mình hồi nhỏ, khuôn mặt bụ bẫm rất đáng yêu và xinh đẹp.
– Tại sao phải giấu tôi, tại sao không thừa nhận con bé là con của chúng ta?
– Tại sao tôi phải nói cho anh biết. Đứa bé là con tôi, không có quan hệ gì với anh.
– Nếu em vẫn chối thì theo tôi đến bệnh viện, chúng ta cùng làm xét nghiệm. Chỉ cần đứa bé không có bất kì liên quan đến tôi thì tôi sẽ không làm phiền mẹ con em nữa, bằng không tôi nhất định sẽ cùng em nuôi dạy con.
– Đồ điên. Tôi không việc gì phải đi với anh.
– Như vậy là em đã chịu thừa nhận?
– Không. Nó là con của một mình tôi.
Thư Kỳ khẳng định Kiwi chỉ là con của mình, nhưng vì thanh âm cả hai quá lớn làm cho con gái sợ hãi. Cô bé gục đầu trên vai mẹ mếu máo, sau đó là những tiếng khóc thút thít phát ra.
Thư Kỳ kiềm chế cơn giận, hạ giọng dỗ con:
– Kiwi ngoan, mẹ không lớn tiếng với con. Nín đi, mẹ bế con về phòng nhé.
Duy Khiêm giữ tay Thư Kỳ:
– Hôm nay chúng ta phải nói rõ ràng với nhau.
Thư Kỳ hất tay Duy Khiêm ra:
– Tôi không có gì để nói với anh. Anh cút đi, đừng tới tìm mẹ con tôi nữa.
– Tôi không muốn cãi nhau với em, tôi đến tìm em chỉ muốn duy nhất một chuyện đó là đón hai mẹ con em về sống cùng tôi.
Giờ phút này khi nghe Duy Khiêm nói muốn đón hai mẹ con về, cô chỉ nghĩ được rằng anh nhất định lại có ý đồ gì xấu với mẹ con cô. Hai năm trước anh đã lợi dụng tình cảm của cô để trả thù, ai biết hai năm sau anh có còn vì chuyện gì khác mà làm tổn thương mẹ con cô hay không.
– Tôi không theo anh đi đâu hết.
– Thư Kỳ. Tôi…
Bỗng nhiên, Thư Kỳ thấy phía sau Duy Khiêm là bóng dáng của bảo mẫu và Lục Khả Dương, khi cô đang định chạy đến bên họ thì bị anh giữ lại:
– Em muốn đi đâu?
– Buông mẹ con tôi ra.
Thư Kỳ nói lớn cho hai người kia nghe:
– Khả Dương, chị Mai, mau giúp em đuổi tên điên này đi. Em không muốn thấy anh ta.
Duy Khiêm quay đầu về sau, thấy Lục Khả Dương thì trong lòng không khỏi buồn bực:
– Em mắng tôi là điên? Muốn người khác đuổi tôi đi?
Thư Kỳ không thèm quan tâm câu hỏi của Duy Khiêm, mà hai người kia thấy có người lạ trong nhà đang giữ Thư Kỳ, cộng với lời cô vừa nói thì vội vàng chạy tới.
Lục Khả Dương đẩy Duy Khiêm ra, đứng chắn trước Thư Kỳ:
– Anh là ai? Anh muốn làm gì mẹ con Thư Kỳ hả?
Duy Khiêm gằn giọng:
– Tôi là bố của con gái Thư Kỳ.
Khả Dương và bảo mẫu sửng sốt nhìn Duy Khiêm, Thư Kỳ phủ nhận:
– Anh không phải. Chúng tôi không có quan hệ gì với anh. Anh cút đi.
Khả Dương nói:
– Anh nghe rõ Thư Kỳ nói rồi đấy. Mời anh ra khỏi đây cho.
Duy Khiêm trừng mắt lườm Khả Dương, anh gạt anh ấy sang một bên muốn nắm tay Thư Kỳ nhưng cô lại lùi về sau. Vì không muốn người lớn cãi nhau ảnh hưởng đến con nhỏ nên Thư Kỳ giao Kiwi cho bảo mẫu, bảo cô ấy mau đưa con bé lên phòng.
Dưới nhà chỉ còn lại ba người, Duy Khiêm kiên định nói:
– Thư Kỳ, đi cùng tôi.
– Đặng Duy Khiêm, anh dựa vào cái gì bắt mẹ con tôi phải đi cùng anh?
– Dựa vào việc em là người phụ nữ của tôi, con cũng là của tôi.
– Không. Hai năm trước chúng ta đã chấm dứt rồi. Chính anh là người nói tôi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh. Tôi đã làm theo đúng ý anh, vậy cớ vì sao anh còn đến tìm tôi, nhiễu loạn cuộc sống của tôi?
– Tôi đổi ý rồi.
– Nhưng tôi không đổi ý. Tôi không muốn liên quan đến anh. Anh cút đi.
Sống mũi Thư Kỳ cay cay, khóe mắt đã nhuộm đỏ, Lục Khả Dương biết cô đang rất khó chịu, có thể khóc bất cứ lúc nào nên giúp cô đuổi Duy Khiêm:
– Anh đã bỏ rơi Thư Kỳ, vậy lấy tư cách gì đòi hỏi mẹ con cô ấy về cùng anh.
– Chuyện của chúng tôi không cần người ngoài như cậu xen vào.
Khả Dương đẩy Duy Khiêm lùi về sau, đứng chắn trước mặt Thư Kỳ. Ngữ điệu của Duy Khiêm lạnh như băng, âm u tựa ma quỷ, lộ ra ý tứ cảnh cáo rõ ràng:
– Tránh ra.
Khả Dương cười nhạt, lắc đầu:
– Tôi không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng với thái độ kiên quyết của Thư Kỳ thì tôi nghĩ anh nên hiểu và tôn trọng quyết định của cô ấy. Hà cớ gì ép buộc một người con gái.
– Tôi nói cậu tránh ra.
– Không. Anh bỏ rơi mẹ con Thư Kỳ thì không có tư cách đến tìm cô ấy.
Duy Khiêm đã không thể bình tĩnh được nữa, anh vung tay đấm vào mặt Khả Dương, túm lấy cổ áo anh ấy, nghiến răng cảnh cáo:
– Có tư cách hay không, không đến lượt cậu nói. Đừng có nhiều chuyện.
Khả Dương cũng chẳng phải dạng vừa, anh ấy giật tay Duy Khiêm ra, trực tiếp đánh trả. Thấy hai người đàn ông đánh nhau, Thư Kỳ vội ngăn lại nhưng cả hai không ai chịu dừng tay, sau cùng cô dùng hết sức bình sinh đẩy họ ra, đứng chắn giữa hai người, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Duy Khiêm nhưng lại dùng ánh mắt dịu dàng với Khả Dương.
Thấy khóe môi Khả Dương chảy máu, cô lo lắng kiểm tra vết thương của anh ấy mà hoàn toàn phớt lờ Duy Khiêm. Từng biểu hiện của hai người hiện rõ trước tầm mắt Duy Khiêm. Không ai hiểu được, giờ khắc này, có một nỗi đau đớn đang hoành hành trong tim anh.
Khi Thư Kỳ quay lại, thứ anh nhận được không phải sự quan tâm của cô mà là cái tát như trời giáng. Nó rất đau, nhưng vẫn chưa là gì so với nỗi đau trong lòng.
Thật ra, sau những chuyện xảy ra, Duy Khiêm đã từng nghĩ cả hai sẽ chẳng thể quay lại được nữa nhưng ông trời lại cho họ có chung một đứa con, anh không thể cứ như vậy mà bỏ mặc hai mẹ con cô đến bên người khác. Thế nhưng giờ phút này, nhìn thấy cô quan tâm người đàn ông khác, tim anh lại đau đớn như thể bị ai cấu xé.
Anh muốn cô, muốn con của họ, phụ nữ trên thế gian này người anh muốn duy nhất chỉ có mình cô. Nhưng giờ đây cô lại nhìn anh bằng vẻ mặt chán ghét, trong đáy mắt ẩn hiện đều là nỗi căm phẫn tột cùng.
– Đặng Duy Khiêm, anh điên đủ chưa? Lời tôi nói anh không hiểu à? Anh cút đi.
Bàn tay Duy Khiêm chợt nắm lại thành quyền, các khớp tay kêu răng rắc như một thứ gì đó vừa bị bóp nát vỡ vụn. Anh trầm mặc nhìn chăm chăm Thư Kỳ, qua một lúc lâu khớp tay mới từ từ nới lỏng, anh cất tiếng vẫn là câu nói cũ:
– Thư Kỳ… Theo tôi về.
– Theo anh về để anh đùa giỡn với tình cảm của tôi nữa sao, hay anh lại bày ra được trò gì khác để khiến tôi đau khổ tuyệt vọng?
– Tôi muốn chăm sóc mẹ con em, bù đắp những tổn thương đã gây ra cho em.
Thư Kỳ cười nhạt, khóe mắt đã chứa đầy giọt nước:
– Nếu như ngày trước còn ở bên nhau, khi nghe anh nói lời này tôi nhất định sẽ không nghi ngờ gì mà chạy đến ôm anh. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi. Tôi không muốn anh xuất hiện trong cuộc đời của mẹ con tôi nữa, vì tôi ghét anh, tôi không muốn nhìn thấy anh.
– Em yêu hắn ta?
Duy Khiêm chỉ tay về phía Lục Khả Dương, rất mong câu trả lời nhận được là lời phủ nhận nhưng Thư Kỳ lại bảo:
– Phải. Tôi yêu anh ấy. Khả Dương tốt hơn anh gấp trăm nghìn lần. Ít nhất anh ấy chưa từng lừa dối tôi, lợi dụng tôi, cũng không xấu xa như anh. Anh ấy có thể chăm sóc tốt cho mẹ con tôi, Kiwi thích anh ấy, còn anh thì không.
Nghe Thư Kỳ nói Duy Khiêm như rơi xuống vực sâu không đáy, anh cảm nhận được phía dưới vực sâu ấy chính là sự rét lạnh đến thấu xương. Đôi con ngươi đen sáng như sao đêm dần dần trở nên ảm đạm, cô đơn. Lúc này đây anh cảm nhận được trái tim như bị con dao sắc nhọn cắm thẳng vào l*иg ngực. Đau… rất đau…
Có lẽ trước đây, cô cũng đau như vậy.
Nếu đã không thể tha thứ cho nhau, không thể cùng nhau bước tiếp, vậy thì anh chỉ có thể để cho cô có cuộc sống mà cô muốn.
– Em đã chán ghét tôi đến vậy, tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của em nữa. Nếu sau này có việc gì cần đến tôi, tôi luôn sẵn lòng giúp em.
– Tôi nghĩ mình chẳng cần anh giúp gì đâu. Vì tôi không phải là một đứa con gái giống như bình hoa di động, những khó khăn đau khổ tôi đều trải qua rồi.
Ánh mắt Duy Khiêm đượm buồn nhìn cô, nói ra lời mà bản thân anh không muốn:
– Ừ. Nuôi dưỡng con gái thật tốt. Tôi chúc em hạnh phúc bên người mà em chọn.
Nói rồi Đặng Duy Khiêm xoay người bỏ đi. Khi bóng dáng anh biến mất khỏi tầm mắt, Thư Kỳ không còn chút sức lực nào để tiếp tục khoác lên mình lớp bỏ bọc kiên cường vừa rồi được nữa mà vô thức ngồi xuống nền gạch lạnh lẽo, để mặc nước mắt chảy dài trên má ướt đẫm khuôn mặt.
Tại sao đối với Duy Khiêm, cô lại yếu đuối như vậy? Đã không biết bao nhiêu lần tự hứa với bản thân sẽ không rơi nước mắt vì anh, vậy mà lúc nào cũng thất hứa.
Hai năm qua, vào thời điểm cô khóc không một ai dỗ dành. Thời điểm cô gặp vấn đề nhưng chỉ có một mình cô đối diện thì sau này anh có muốn hàn gắn cô cũng chẳng đủ dũng khí cho anh cơ hội. Năm tháng ấy một mình cô chống đỡ cả bầu trời, cực khổ thế nào chỉ có cô là người hiểu rõ nhất. Còn anh có lẽ rất hả hê với kế hoạch trả thù của mình.
Thật ra giây phút gặp lại Duy Khiêm ở bữa tiệc hôm ấy, Thư Kỳ rất muốn hỏi anh rằng, những năm tháng không cô, anh có hạnh phúc không? Còn cô, những năm tháng không anh, cô sống không tốt chút nào. Nhưng cô dần bắt đầu quen với cô đơn và học cách trưởng thành hơn sau mỗi lần vấp ngã. Giờ đây, cả hai đã cách nhau một đoạn khá xa, không thể quay về bên nhau, cô chỉ hy vọng anh luôn vui vẻ và hạnh phúc với lựa chọn năm đó.
Đoạn tình cảm này cô trả lại cho anh. Từ nay trở đi anh chính là kẻ qua đường, còn cô là người xa lạ.