Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhân Duyên An Bài

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cứ vậy trước khí thế bức người của Đặng Duy Khiêm, Thư Kỳ trở thành người yêu anh. Từ sau hôm phát sinh quan hệ, Thư Kỳ vẫn thường thẹn thùng, mắc cỡ, trái ngược với cô, Duy Khiêm lại rất tự nhiên, anh đối xử và chăm sóc Thư Kỳ đúng nghĩa như một người yêu thực thụ nên cô rất nhanh đã chìm đắm trong bẫy tình của anh.

Ở công ty cả hai giữ đúng mối quan hệ công việc, không để ai biết họ đang yêu nhau ngoại trừ Tô Đình Phong. Mỗi cuối tuần Duy Khiêm đều đưa Thư Kỳ đi chơi sau đó về căn chung cư riêng của anh cùng nhau nấu nướng, trải qua một ngày nghỉ vui vẻ bên nhau và đương nhiên không thiếu những lần thân mật.

Đình Phong theo Duy Khiêm đã lâu nên anh ấy rất hiểu tính cách Duy Khiêm. Anh là người có thù ắt báo, mà Trần Hoàng Bách lại là người hủy hoại cuộc đời đứa em gái anh cưng chiều nhất, thế nên khó có chuyện Duy Khiêm toàn tâm toàn ý yêu thương Thư Kỳ mà không màng đến thù hận. Chắc hẳn anh đã có kế hoạch nhắm đến Thư Kỳ trước tiên.

Đình Phong thật lòng khuyên Duy Khiêm:

– Người gây ra tội là Trần Hoàng Bách, anh nhắm vào một mình anh ta là được rồi, đừng gây tổn thương cho Thư Kỳ.

– Cậu nhắc chuyện này với tôi hơi nhiều rồi đấy. Tôi nói cho cậu biết, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm của mình, không cần cậu dạy.

– Anh làm hại Thư Kỳ, vậy có khác gì Trần Hoàng Bách.

Nét mặt Đặng Duy Khiêm biến sắc, anh nhìn Đình Phong, lạnh giọng hỏi:

– Cậu vì bênh vực Trần Thư Kỳ mà đem tôi so sánh với tên cặn bã Trần Hoàng Bách?

– Em chỉ cảm thấy anh làm tổn thương một cô gái vô tội là không nên mà thôi.

– Vô tội? Cô ta tiếp tay cho anh trai mà là vô tội à? Nếu Trần Thư Kỳ giúp Kiều Băng, không để anh trai cô ta c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p em gái tôi thì Kiều Băng đã không trở nên điên loạn, tôi cũng không cần phải trả thù anh em cô ta. Cậu rõ chưa?

Duy Khiêm càng nói càng tức giận, Đình Phong vẫn rất kiên nhẫn:

– Có nhiều cách để trả thù, tại sao anh phải lợi dụng tình cảm của cô ấy? Anh có biết một người lớn lên trong gia đình đổ vỡ họ mong cầu nhất là hạnh phúc trọn vẹn không? Nếu Thư Kỳ biết anh chỉ trêu đùa tình yêu của cô ấy, anh trai lại là người làm hại em gái người mình yêu thì cô ấy sẽ đau đớn và suy sụp đến mức nào chứ?

– Trần Hoàng Bách giày vò tâm lý Kiều Băng thì Trần Thư Kỳ cũng phải chịu dằn vặt.

– Nói thật, em rất thương cho Thư Kỳ và tin cô ấy là người tốt, chẳng qua cô ấy có một người anh trai không tốt mà thôi. Vậy thì tại sao trong cuộc chiến này người chịu đau khổ nhất trong 4 người lại là Thư Kỳ.

– Cậu thương cô ta thì đi tìm cô ta nói hết mọi chuyện luôn đi. Để Trần Thư Kỳ khỏi bị tổn thương, không phải đau khổ. Đi đi.

Đặng Duy Khiêm nổi cáu quát lớn. Đình Phong nghĩ cho Thư Kỳ vậy có nghĩ cho Kiều Băng không? Anh ấy tưởng anh dễ dàng đưa ra quyết định này à? Duy Khiêm đã từng đặt tình cảm ở cô, nhưng cuối cùng lại phát hiện cô là em gái kẻ thù, là người có liên quan đến vụ việc năm đó. Nếu không phải còn chút tình người, anh sớm đã thuê người cưỡng bức Thư Kỳ, để cô hiểu cảm giác tuyệt vọng, tủi nhục của Kiều Băng năm đó ra sao.

Đình Phong đã cố gắng khuyên nhủ Duy Khiêm nhưng anh vẫn kiên định một lòng với kế hoạch của mình nên anh ấy chẳng dám nói nhiều hay cam thiệp vào chuyện của họ nữa, chỉ có thể âm thầm cầu cho tình yêu của Thư Kỳ cảm hóa được anh.

Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, người tìm Duy Khiêm là Thư Kỳ, Đình Phong không ở lại nữa mà ra ngoài. Khi lướt qua cô, ánh mắt anh ấy không giấu nổi sự cảm thông, thương xót nhưng vẫn cố mỉm cười đáp lại lời chào của Thư kỳ để cô không nhìn ra điểm bất thường giữa họ.

Từ lúc Thư Kỳ bước vào Đặng Duy Khiêm đã biến biểu cảm nóng giận trên gương mặt thành một nụ cười, thanh âm nhỏ nhẹ hỏi cô:

– Tìm anh có chuyện gì sao?

– Vâng. Có tài liệu cần anh kí tên.

– Ừ. Đưa anh.

– Đây ạ.

Thư Kỳ đặt tài liệu trước mặt Duy Khiêm, anh chẳng cần xem qua đã đặt bút xuống kí. Thư Kỳ hỏi anh:

– Anh không đọc à, nếu lỡ có chỗ sai sót làm ảnh hưởng đến công ty thì sao?

– Anh tin tưởng năng lực làm việc của em.

– Không sợ em lừa anh à?

– Vậy anh sẽ tìm em hỏi tội.

– Lúc đó em chạy biệt tăm biệt tích rồi, không để anh tìm thấy đâu.

– Thế hả? Em có chạy đằng trời anh cũng tìm ra em.

– Xùy…

Thư Kỳ cong môi, khi cô vươn tay muốn lấy lại tài liệu thì được Duy Khiêm nắm tay. Anh nói:

– Qua bên này.

– Đang ở công ty đấy, em phải về phòng làm việc đây.

– Anh là Sếp, nói em phải nghe lời. Qua đây.

Duy Khiêm kéo Thư Kỳ vòng qua bàn làm việc, sau đó ôm cô ngồi trên đùi mình, anh hỏi:

– Tìm anh chỉ để kí tên thôi à?

– Vâng.

– Không còn việc gì khác?

– Vâng.



– Thế thì không được rồi, anh phải giao thêm việc cho em thôi.

– Việc gì chứ?

Thư Kỳ tò mò hỏi anh, Duy Khiêm cắn lên vành tai cô, thủ thỉ:

– Chiều anh vui, làm hài lòng thì anh sẽ để em về phòng làm việc.

Thư Kỳ bị nhột nên co rụt người lại. Cô không hiểu “làm hài lòng anh” là Duy Khiêm muốn cô làm gì nhỉ? Vòng tay ở eo chợt siết chặt, anh cắи ʍút̼ tai cô rồi hôn xuống cần cổ, hơi thở phả vào da thịt làm Thư Kỳ ngứa ngáy không thôi.

– Anh… Đừng nghịch nữa.

– Ngồi yên.

– Bỏ em ra, em còn về phòng.

– Không cho đi.

– Á…

Đặng Duy Khiêm cắn nhẹ vào hõm cổ Thư Kỳ, miệng cô lập tức bật ra tiếng kêu. Một tay Duy Khiêm không yên phận bắt đầu lần mò khắp người cô, luồn vào trong áo massage làn da mịn màng đang khẽ run lên, tiếp đó cả bàn tay ôm trọn một ngọn đồi.

Thư Kỳ vội giữ tay anh lại, giọng thỏ thẻ:

– Duy Khiêm.

Duy Khiêm không trả lời, nụ hôn vẫn tiếp diễn từ vành tai đến hõm vai Thư Kỳ, tăng lực bóp nắn vòng một khiến cô không thể chịu nổi, dần dần buông lỏng để mặc anh trêu đùa cơ thể mình. Cảm nhận phía dưới mông vật kia đang cương cứng trỗi dậy, chút lý trí sót lại kéo Thư Kỳ bừng tỉnh, cô gắng gượng tách Duy Khiêm ra:

– Sếp. Đang trong giờ làm việc đó.

Đặng Duy Khiêm nheo mắt nhìn cô:

– Vừa gọi anh là gì?

– Sếp ạ. Ở công ty anh là cấp trên của em mà.

– Nhưng phòng này chỉ có hai chúng ta, không có người ngoài. Gọi lại.

Cánh môi Thư Kỳ vừa hé mở còn chưa đợi cô bướng bỉnh gọi “Sếp” lần nữa thì Duy Khiêm đã bóp ngực cô làm cho Thư Kỳ vội vàng bịt chặt miệng để không bật ra tiếng kêu. Vẻ mặt anh phảng phất ý cười, nhướng mày chờ cô gọi lại. Thư Kỳ bày ra biểu cảm bất mãn, mãi sau cũng lên tiếng:

– Duy Khiêm.

– Tốt. Tha cho em lần này, anh sẽ đòi sau.

– Xấu xa.

Thư Kỳ nói rất nhỏ nhưng Duy Khiêm vẫn nghe rõ, anh cố tình hỏi lại:

– Nói gì?

Thư Kỳ xua tay chối:

– Không… không nói gì cả.

Khác với Lưu Minh Triết, Duy Khiêm chưa từng phải dỗ dành lấy lòng Thư Kỳ, ngược lại chỉ cần là việc anh muốn làm, dù cô thích hay không đều bị anh bức đến phải nghe lời, ngoan ngoãn làm theo. Duy Khiêm có uy quyền của anh, chứ không như Lưu Minh Triết, sẵn sàng hạ thấp bản thân chỉ để nịnh nọt Thư Kỳ.

Yêu Đặng Duy Khiêm, Thư Kỳ cảm giác mình như một đứa trẻ luôn được anh bao bọc, che chở. Còn với Lưu Minh Triết, cô lúc nào cũng là người trưởng thành, chững chạc, có đôi lúc phải đưa ra lời khuyên cho hắn xem việc gì nên làm, việc gì không nên làm. Ngoài cái miệng giỏi nói lời đường mật, thỉnh thoảng ân cần chăm sóc cô như một nàng công chúa ra thì hắn thật sự chưa đủ để làm chỗ dựa vững chắc cho người phụ nữ kiên cường. Và có lẽ Lưu Minh Triết hợp với người con gái thích làm nũng như Ngô Tử Hạ hơn là Thư Kỳ.

Đặng Duy Khiêm đặt lên má Thư Kỳ một nụ hôn, anh bảo:

– Tối chúng ta đi ăn món Ý, em thấy thế nào?

Thư Kỳ lắc đầu:

– Em không thích món Ý. Hay là về nhà anh nấu ăn nhé. Em thích ăn cơm nhà.

– Cũng được.

– Ý em là về biệt thự của anh chứ không phải chung cư đâu. Em muốn làm quen với Kiều Băng nhiều hơn. Chúng ta…

– Không.

Chưa đợi Thư Kỳ nói hết Duy Khiêm đã lạnh lùng cắt ngang suy nghĩ của cô. Lần trước Kiều Băng gặp cô đã kích động đến vậy, anh không thể để em gái nhìn thấy kẻ thù thêm lần nào nữa. Thư Kỳ từng hỏi nguyên nhân bệnh tình của Kiều Băng nhưng Duy Khiêm chỉ trả lời qua loa là do cô ấy chịu đả kích rồi lảng tránh sang chuyện khác. Thư Kỳ ngầm hiểu anh không muốn nói rõ nên cũng chẳng hỏi anh cặn kẽ đến cùng.

Trước lời từ chối của Duy Khiêm, Thư Kỳ cứ tưởng anh lo em gái gặp người lạ sẽ sợ hãi nên góp ý:

– Anh nên cho cô ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn, phải thường xuyên tương tác với mọi người xung quanh thì mới nhanh bình phục được, chứ cứ để Kiều Băng ở nhà mãi không phải là cách hay đâu. Cho em làm quen nói chuyện với cô ấy thử xem, có thể một hai lần đầu cô ấy sợ em nhưng dần rồi biết đâu sẽ quen.

– Bác sĩ tâm lý còn không chữa khỏi cho em gái tôi, cô thì làm được gì?



Đặng Duy Khiêm bất ngờ đẩy Thư Kỳ ra lớn tiếng phản bác lời cô nói. Cô nhất thời bất động trước thái độ của anh. Thư Kỳ không hiểu mình đã nói sai ở đâu, cô chỉ có ý tốt khuyên anh nhưng lần nào anh cũng cáu gắt với cô về chuyện của Kiều Băng.

Thư Kỳ lòng buồn rười rượi, cô đứng thẳng dậy, nghẹn giọng nói rất nhỏ như đang cố gắng che giấu sự tủi thân:

– Vâng. Nếu anh không thích thì thôi ạ. Em về phòng làm việc đây.

Nói rồi, Thư Kỳ nước mắt lưng tròng không dám nhìn đến Duy Khiêm vì sợ anh phát hiện ra khóe mắt ướt đỏ của mình. Cô cầm vội xấp tài liệu trên bàn gấp rút muốn rời đi, nhưng vì hành động hấp tấp của cô đã không may đá chân vào góc bàn.

Thư Kỳ đau điếng hơi khụy người, trong phút chốc không thể nhấc chân đi nổi, nước mắt cô theo đó bỗng lăn xuống vài giọt, vừa đau chân cũng vừa buồn lòng. Thư Kỳ gắng gượng muốn bước đi trong tình trạng khập khiễng, nhưng mới nhấc được một bước cả người liền bị bế bổng lên.

Cô giãy giụa thì bị Duy Khiêm ôm chặt ngồi trên ghế, anh chăm chăm nhìn Thư Kỳ mặc cô né tránh ánh mắt anh. Đôi đồng tử đen láy sâu hoắm của Duy Khiêm ẩn hiện vẻ nhẫn nhịn lạnh lẽo, anh khép mi mắt vài giây, hít một hơi thật sâu thay đổi tâm trạng, thấp giọng nói:

– Lớn rồi mà đi đứng không chịu để ý. Đau không?

Đương nhiên là có đau, không những đau ở chân mà còn đau trong lòng nữa. Trước giờ có tủi thân Thư Kỳ cũng không để người khác biết, cô cũng chẳng phải người hay giận dỗi, vậy mà với Duy Khiêm, chỉ cần một hành động nhỏ hay một tiếng nói lớn cũng đủ làm cô buồn.

Thư Kỳ im lặng quay đi, Duy Khiêm nhẹ nhàng xoay mặt cô, ép Thư Kỳ đối diện trực tiếp với anh nhưng cô lại nhắm mắt. Anh lau khô nước mắt trên má cô, kiên nhẫn nói:

– Mở mắt ra nhìn anh.

– …

– Anh nói có nghe không?

– …

– Hay muốn anh làm hòa với em theo kiểu các cụ ngày xưa hay làm nhé.

Thư Kỳ cuối cùng cũng chịu mở mắt vì tò mò, cô hỏi:

– Các cụ ngày xưa thế nào?

Đặng Duy Khiêm mỉm cười gian xảo:

– Đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa. Tùy phòng làm việc của anh không thiết kế phòng nghỉ nhưng ở đây có ghế sofa êm, xịn. Biến tạm nó thành giường cũng không vấn đề gì. Ý em thế nào?

Thư Kỳ hiểu suy nghĩ xấu xa trong đầu Duy Khiêm, cô vừa thẹn vừa giận, đấm nhẹ vào ngực anh:

– Đồ đáng ghét. Buông ra.

– Không buông.

– Em ghét anh. Em không muốn thấy bản mặt anh nữa. Em muốn về phòng làm việc của mình.

– Ghét hay là yêu?

– Ghét, ghét, ghét.

– Con gái thường nói “không” là “có”, thế nên anh nghĩ “ghét” ở đây cũng chính là “yêu”.

– Ảo tưởng. Em không yêu anh.

– Không yêu? Vậy để anh hy sinh thân thể mình kiểm chứng xem lời nói của em đáng tin bao nhiêu phần trăm.

Dứt lời, Đặng Duy Khiêm bế Thư Kỳ ra ghế sofa ép cô nằm dưới thân anh. Vì đang ở công ty nên Thư Kỳ không muốn cả hai phát sinh chuyện đó, cô chống tay trước ngực anh ngăn cản:

– Anh đừng có ý đồ vớ vẩn. Thả em ra.

– Anh thả cũng được thôi, trừ phi em hết giận anh.

– Còn lâu. Anh lớn tiếng với em trong khi em chẳng làm gì sai. Em chỉ góp ý chuyện của Kiều Băng, anh không thích thì nói rõ ràng với em. Tại sao phải quát em?

– Được rồi, anh sẽ rút kinh nghiệm lần sau.

Duy Khiêm tuyệt nhiên không nói một lời xin lỗi, mà Thư kỳ cũng chẳng chú trọng điều này. Bởi vì nghĩ cho người làm anh như Duy Khiêm có em gái bị bệnh tâm lý nên Thư Kỳ không muốn so đo với anh, trong lòng tự khắc đã xuôi giận.

Anh bảo:

– Anh sẽ suy xét lời em nói về việc để Kiều Băng tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn.

Duy Khiêm không hề nói sẽ cân nhắc cho Thư Kỳ đến nhà gặp gỡ và trò chuyện với Kiều Băng, vì anh tuyệt đối không để chuyện đó xảy ra. Nhưng Thư Kỳ chìm đắm trong tình yêu của Duy Khiêm nên từng câu từng chữ anh nói cô đều không thể hiểu hết suy nghĩ sâu xa của anh.

Duy Khiêm hôn xuống cánh môi Thư Kỳ một nụ hôn chớp nhoáng, anh bảo:

– Tối nay chúng ta về nhà em, anh nấu cho em ăn, chịu không? Không giận anh nữa nhé.

Thư Kỳ làm bộ ngẫm nghĩ, cô đáp:

– Phải xem anh nấu có làm em ngon miệng không.

– Chắc chắn là có rồi. Không những ngon miệng mà còn vừa lòng em nữa.
« Chương TrướcChương Tiếp »