Chương 4-2: Ngoại truyện nhỏ: Gom góp ngân lượng nuôi nương tử bé bỏng

Gần đây Sở Hy Phong và Mộ Tử Diệp có cơ hội nhìn thấy hai vị gia gia nổi danh nhà mình xuất hiện khá thường xuyên.

Hoàng cung Quang Quốc:

“ Aaaa! Hy Phong ngoan, đến đây cho gia gia ôm một cái nào! “ – lão quái nhân mặc trường bào màu đen đầu tóc bù xù vui mừng bay đến ôm một cậu bé mặc y phục màu đỏ tươi cùng khuôn mặt vô cùng đáng yêu, cặp mắt màu nâu sáng rực nhìn cực kỳ thông minh lẫn yêu mị.

“ … Gia gia mau đi tắm đi! … “ – cậu bé nghiêng người tránh né rồi lạnh lùng nói.

“ … Không kịp! Gia gia vào quốc khố lấy một ít thảo dược rồi phải đi đây! “ – Độc Quỷ bĩu môi lắc đầu nói.

“ Gia gia lại muốn đυ.c tường khoét vách lấy kỳ trân dị bảo gì của phụ hoàng nữa sao? “ – tên nhóc áo đỏ khoanh tay đứng nhìn Độc Lão híp mắt tra hỏi.

“ Gia gia lấy thảo dược quý hiếm thôi mà … để cứu mạng người ta đó! “ – Độc Quỷ gãi đầu thành thật trả lời.

“ Độc Quỷ lại đi cứu người saoooo? “ – Áo đỏ vẫn khoanh tay híp mắt nghi ngờ hỏi.

“ Aaaa! … Gần đây gia gia cứu được một bé gái rất đáng yêu nha! “ – Độc Quỷ lập tức đổi chủ đề.

“ … Thật sao? … Đáng yêu đến mức nào? … Có đẹp hơn Tiểu Hoa của Phong Nhi không? “ – Áo đỏ nghiêng đầu hỏi.

“ Tiểu Hoa là ai? “ – Độc Quỷ gãi đầu hỏi lại.

“ Tiểu Hoa là con báo tuyết Phong Nhi nuôi đó! “

“ … “

“ Người ta là nữ nhân nha, không phải loài cầm thú súc sinh đâu … bây giờ đã rất xinh đẹp đáng yêu rồi … không biết lớn lên còn khuynh quốc đến mức nào đâu! “ – Độc Quỷ lườm tên áo đỏ đang đứng trước mặt bĩu môi nói.

“ … Thật không? … Nữ nhân đó phải nuôi khi nào mới lớn? “ – Áo đỏ vẫn khoanh tay, chân khẽ nhịp nhịp nghiêng đầu hỏi tiếp.

“... Bây giờ chỉ mới 7 tuổi thôi!... Còn lâu mới lớn! “ – Độc Quỷ tủm tỉm cười rồi híp mắt trả lời.

“... Phong Nhi đã 10 tuổi rồi đó!... Sắp lấy vợ được rồi!... Phong Nhi chờ nữ nhân kia lớn rồi lấy nàng ta làm nương tử được không? “ – Áo đỏ nghiêng đầu híp mắt suy nghĩ một lúc rồi nói.

“ Được!... Nhưng Phong Nhi phải kiếm thật nhiều ngân lượng để nuôi nương tử nha! “ – Độc Quỷ hí hửng nói.

“ Gia gia cần bao nhiêu lượng hoàng kim? “ – Áo đỏ nghiêm túc hỏi.

“ Gia gia không cần ngân lượng, gia gia chỉ cần Phong Nhi tìm giúp thảo dược và những món đồ gia gia cần thôi được không? “

“ Được! “ – Áo đỏ gật đầu đồng ý.

Tống Nhược Ngôn sau này đi lại trên giang hồ trên người mặc tử y cao quý được dệt bằng tơ của loài tử tằm trân hiếm, trên tay cầm cây quạt bằng gỗ đàn hương vô cùng quý giá, dưới chân mang đôi giày màu trắng làm từ da bạch xà, mặt nạ màu tím bạc được làm từ da báo tuyết... từ trên xuống dưới … toàn là những món đồ trị giá vạn lượng hoàng kim, đều do “ tướng công áo đỏ “ nhà mình cung cấp từ năm cô 7 tuổi.

***

Hoàng cung Hoàng Quốc:

“ Diệp Nhi của gia gia giờ này còn thức ngồi kiểm kê tài sản giúp phụ hoàng của con sao? “ – Ông lão áo trắng cùng chòm râu dài nhìn thấy đứa cháu yêu của mình đang ngồi chăm chú nhìn vào cuốn sổ ghi chép, những ngón tay nhỏ bé lướt như bay trên bàn tính, trên bàn là mười hàng ngân phiếu cao ngất, dưới đất là những rương bảo vật quý giá to đùng thì nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng lên tiếng nói.

“... Không! Đây là tài sản của Diệp Nhi! “ – Tên nhóc áo đen vẫn chăm chú làm việc lên tiếng trả lời.

“ Diệp Nhi tích trữ tài sản nhiều như vậy tính thôn tính quốc gia nào hay tính nuôi binh tạo phản sao? “ – Ma Y vuốt râu tò mò hỏi.

“ Diệp Nhi không thích làm hoàng đế!... Làm hoàng đế như phụ hoàng rất khổ nha!... Không có gì vui! “ – cậu bé mặc trường bào màu đen, khuôn mặt cực kỳ tuấn mỹ nhìn giống hệt các vị thần quân bất phàm được miêu tả trong truyền thuyết cùng cặp mắt màu hổ phách tuyệt đẹp đến mê hồn.

“ Diệp nhi làm gì mà có nhiều tài sản như vậy a?“ - Ma Y vuốt râu nheo mắt nhìn áo đen tò mò hỏi.

“ Diệp Nhi làm việc mà có đó!... Rồi nhiều người cho Diệp Nhi nữa! “

“ Nói ta nghe một chút thử xem! “

“ Diệp Nhi trồng được chậu hoa thược dược ngũ sắc cho mẫu hậu dùng làm hoa cài tóc – thu phí 100 lượng hoàng kim. Phụ thân nhờ Diệp Nhi viết thư phúc đáp cho hoàng đế Minh Quốc – thu phí 200 lượng hoàng kim. Bích Phi nhờ Diệp Nhi cho người tìm thợ khéo tay làm một cây trâm bằng ngọc bích theo mẫu vẽ – thu phí 500 lượng bạc và một thỏi ngọc bích....” – Áo đen liệt kê một hồi mệt quá liền đưa luôn cuốn sổ ghi chép của mình cho Ma Y tự đọc.

“... Như vậy là Diệp Nhi rất giàu a!..” – Sau khi xem hết cuốn sổ Ma Y kinh ngạc lên tiếng.

Áo đen nheo mắt nhìn Ma Y rồi mím môi gật đầu.

“ Diệp Nhi cho gia gia vay tiền được không? “ – Ma Y nheo mắt vuốt râu hỏi.

“ Gia gia cần bao nhiêu thì cứ lấy, không cần trả lại cho Diệp Nhi đâu! “ – Áo đen nghiêm túc nhìn Ma Y đáp.

“ Không được!... Đây là tiền Diệp Nhi phải lao động mới có nên ta không lấy của con đâu! “

“ Gia gia cần nhiều tiền làm gì? “ – áo đen bước đến gần ngồi bên cạnh ông nghiêm túc hỏi.

“ Gia gia vừa cứu sống được một bé gái rất rất rất xinh đẹp nha... bây giờ cần ngân lượng để mua y phục cho cô bé, rồi sách vở, bút mực cùng ngân châm nữa đó! “ – Ma Y tỏ vẻ buồn rầu vuốt râu đáp.

“... Hay là như vậy đi... gia gia giúp Diệp Nhi nuôi cô bé xinh đẹp đó lớn... khi nào cô bé đó lớn sẽ làm nương tử của Diệp Nhi có được không? “ – áo đen nheo mắt nghiêm túc suy nghĩ rồi nhìn Ma Y từ tốn nói.

“ Được!... Nhưng gia gia không cần tiền, Diệp Nhi mua giúp gia gia những món đồ mà gia gia cần là được! “ – Ma Y tủm tỉm cười rồi vuốt chòm râu bạc nói tiếp.

“ Vâng ạ! “

Kể từ lần gặp đó cho đến tận 10 năm sau, khi Đường Tâm Như xuất sơn náo loạn giang hồ trên người mặc bạch y thánh khiết như tuyết, mát lạnh mịn màng được dệt từ sợi tơ của loài tuyết tằm cực kỳ quý hiếm chỉ sống trên đỉnh Tuyết Sơn, trong người là một bộ ngân châm được chế tạo từ bạch kim quý giá, dưới chân mang đôi giày trắng tinh được làm từ da của loài bạch hổ với tổng giá trị trên vạn lượng hoàng kim là do tướng công áo đen nhà mình tài trợ.