“Không cần lo lắng, có ta ở đây thì chỉ là một khẩu hồn binh còn chưa thể gây tổn thương cho ngươi được.”
Trong thức hải Chung Nhạc, đột nhiên truyền đến âm thanh của tiểu đồng
Tân Hỏa: “Bất quá ta chỉ có thể mượn thân thể của ngươi để ra tay, chỉ
sợ sau khi ta ra tay sẽ bị bại lộ, có không ít người sẽ có ý đồ với ta,
ta và ngươi chỉ có thể bỏ mạng thiên nhai... Ồ? Có người ra tay!”
Khẩu Hồn binh kia chỉ kém một chút liền đâm vào mi tâm Chung Nhạc, đột
nhiên từ một bên dò ra một bàn tay, ngón cái cùng ngón trỏ bóp nhẹ một
cái liền đem Hồn binh đang đâm tới nắm ở giữa hai ngón tay.
Cái trán của Chung Nhạc toát ra tinh mịn mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy hồn
phách cũng bị mơ hồ kiếm khí từ trong Hồn binh truyền đến kí©h thí©ɧ trở nên run rẩy.
Một màn vừa rồi nguy hiểm tới cực điểm, để cho hắn cảm giác mình trong chốc lát đã ở thời khắc sinh tử du lịch một chuyến!
”Đáng tiếc!”
Trong thức hải Chung Nhạc, tiểu đồng Tân Hỏa bay tới bay lui, không
ngừng than tiếc: “Ta còn tính sau khi bại lộ, lại làm nổ tung nơi mà
những Ma Hồn kia bị trấn áp, đem những Ma Hồn kia thả đi ra, đem tất cả
người ở trên tòa Kiếm Môn sơn này tru diệt hết, sau đó ta và ngươi sẽ
phiêu bạt chân trời đi tìm thuần huyết Phục Hi Thần tộc...”
Chung Nhạc rùng mình một cái, câu nói này của Tân Hỏa lại để cho hắn cảm thấy còn muốn kinh khủng hơn một kiếm vừa rồi.
Khẩu Hồn binh kia vẫn chấn động không ngừng, tựa hồ muốn từ trong hai cây đầu ngón tay chạy trốn đi ra ngoài.
”Nhị bá, dừng tay đi.”
Chủ nhân của hai đầu ngón tay này là một nam tử tuổi còn trẻ, một thân
áo tím, hình dung tuấn mỹ, con mắt như trăng sao, hướng Điền Phong thị
lão giả cười nói: “Ngài âm thầm xuất thủ không thể gạt được Luyện Khí
sĩ, cho dù ngài gϊếŧ hắn cũng sẽ chỉ làm người chê cười Điền Phong thị
chúng ta khí lượng nhỏ.”
Điền Phong thị lão giả kia cả kinh trong lòng, vội vàng đứng dậy đi ra
Truyền Kinh Các, nói: “Ngươi làm sao lại tới thượng viện?”
”Tả Tương Sinh đánh bại Nhị bá, chiếm Bích Không Đường của Điền Phong
thị chúng ta, làm hỏng thể diện của Điền Phong thị chúng ta, Điền Phong thị chúng ta sao lại có thể dễ dàng tha thứ?”
Nam tử trẻ tuổi kia cười ôn hòa một tiếng, nói: “Ta lần này đến chính là muốn đi gặp hắn, xem hắn có mấy phần bản lĩnh!”
Ánh mắt của Điền Phong thị lão giả kia nhất thời sáng lên: “Có ngươi ở đây, nhất định có thể đoạt lại Bích Không Đường!”
Nam tử trẻ tuổi kia lắc đầu, cười nói: “Tả Tương Sinh làm không tồi,
đúng là cấp cho hàn môn đệ tử một cái cơ hội xuất đầu, Bích Không Đường
vẫn còn là giao cho hắn trông coi sao. Ta lần này xuống núi, chủ yếu là
kiếm lại mặt mũi cho Điền Phong thị chúng ta, đánh bại hắn, cho hắn biết Điền Phong thị chúng ta cũng không phải là không có người!”
Hắn xoay người nhìn về phía Chung Nhạc, khom người nói: “Nhị bá của ta vô lễ, ta thay hắn hướng về ngươi bồi tội.”
Chung Nhạc vội vàng trả lễ, đối với hắn không khỏi có mấy phần hảo cảm, nói: “Sư huynh là?”
”Kiếm Môn Luyện Khí sĩ, Điền Phong thị Điền Duyên Tông.”
Điền Duyên Tông đứng dậy, phiêu nhiên mà đi, nói: “Nhị bá, ngài không
cần phải làm khó hắn nữa, lần này ta xuống núi khiêu chiến Tả Tương Sinh là vì tăng cường mặt mũi cho tộc chúng ta, Nhị bá đừng để cho Điền
Phong thị chúng ta mất mặt thêm nữa!”
Điền Phong thị lão giả kia sắc mặt âm tình bất định, đột nhiên phất tay áo rồi trở vào trong Truyền Kinh Các.
”Ha ha ha ha, Tả Khâu thị Tả Tương Sinh sư huynh có ở hay không?”
Thân hình Điền Duyên Tông còn đang ở giữa không trung đã cất tiếng cười
to, tiếng cười truyền khắp dãy núi: “Điền Phong thị Điền Duyên Tông, tới đây xin thỉnh giáo!”
Chung Nhạc đưa mắt nhìn Điền Duyên Tông đi xa, thấp giọng nói: “Tên
Điền Duyên Tông này lòng dạ khí độ, so với Tả Tương Sinh không thua kém
chút nào, có cái này lòng dạ, có cái này khí độ, cũng là hào kiệt...”
”Vô luận là Điền Duyên Tông hay là Tả Tương Sinh thì tuổi cũng không
lớn, mới hơn hai mươi tuổi, so với ta cũng chỉ là lớn năm sáu tuổi, cũng đã có bực này khí tượng, bực này ý chí, tương lai tất nhiên cũng sẽ trở thành nhân vật rất giỏi trong Đại Hoang!”
”Luyện Khí sĩ, bọn họ mới là Luyện Khí sĩ trong suy nghĩ của ta, chân chính Luyện Khí sĩ!”
Tâm thần của Chung Nhạc phập phồng giống như là biển rộng, nếu là chỉ
nhìn cách làm của Điền Phong thị lão giả kia, Chung Nhạc đối với trở
thành Luyện Khí sĩ cũng sẽ không hướng tới, mà thấy Điền Duyên Tông cùng Tả Tương Sinh hai người này, mới để cho hắn ý thức được cái gì mới là
lòng dạ tâm cảnh của Luyện Khí sĩ!
”Nhờ gặp gỡ lần này lại để cho tâm cảnh của ngươi đột nhiên trống trải, lắng đọng, đã có vài phần phong độ của Luyện Khí sĩ.”
Trong thức hải Chung Nhạc, tiểu đồng Tân Hỏa tán thưởng nói: “Tương lai
ngươi có lẽ sẽ trở thành một người Luyện Khí sĩ rất giỏi, dĩ nhiên, cấp
bậc Luyện Khí sĩ dế nhũi này, là xa xa không bằng thuần huyết truyền
nhân Tân Hỏa đấy.”
Chung Nhạc bị nó đả kích quen rồi nên cũng không để ở trong lòng, nghĩ
thầm: “Tuy nói Điền Phong thị sẽ không tìm ta gây sự, nhưng là vẫn
không có người nào đem ta thu làm môn hạ, truyền thụ công pháp. Nếu là
không có pháp môn chiến đấu thì ta vẫn là không cách nào phát huy ra
thực lực của mình.”
Tỷ như mới vừa rồi, tên đệ tử thượng viện kia chỉ cần tế lên Hồn binh,
thi triển kiếm pháp thì Chung Nhạc liền ngăn cản không nổi, chỉ có thể
dựa vào tiểu cơ trí tới làm rối loạn tai mắt đối thủ. Nhưng nếu hắn cũng tinh thông pháp môn chiến đấu, thì sẽ không chỉ có thể tránh né.
Chẳng qua là tuy nói hiện tại Điền Phong thị sẽ không tìm hắn gây sự,
nhưng Luyện Khí sĩ của thượng viện cũng không có ai thu hắn vào môn hạ,
truyền thụ công pháp, Chung Nhạc liền không cách nào học được những pháp môn chiến đấu kia, phát huy ra thực lực vốn có của bản thân.
”Người sống trên đời, chí khí ở trong l*иg ngực nếu là nhỏ, cho dù thiên phú cao tới đâu cũng khó có thể có được thành tựu! Bọn họ không muốn
thu ta, chẳng lẽ ta liền không thể chủ động đi nghe giảng sao? Chỉ cần
có thể học được bản lãnh thì còn cần quan tâm danh phận làm gì?”
Ánh mắt Chung Nhạc sáng lên, cất bước đi vào truyền kinh các, Luyện Khí
sĩ của Kiếm Môn khi phủ xuống thượng viện, thường thường sẽ ở trong
Truyền Kinh Các truyền thụ đệ tử thượng viện công pháp, hôm nay trong
Truyền Kinh Các thì có hơn mười vị Luyện Khí sĩ, dạy khoảng một trăm vị
đệ tử thượng viện của riêng mình, truyền thụ bọn họ tu hành đạo lý.
Chung Nhạc đi vào một gian tĩnh thất, đứng ở trong góc nhỏ, chỉ thấy có
khoảng một trăm vị đệ tử thượng viện đang khoanh chân mà ngồi, yên lặng
nghe một lão Luyện Khí sĩ ở trên đài truyền đạo thụ nghiệp.
Vị lão Luyện Khí sĩ kia nhìn thấy hắn đi tới, không khỏi hơi ngẩn ra, nhẹ nhàng vuốt cằm ý bảo.
Những đệ tử thượng viện khác cũng rối rít xem ra, lão Luyện Khí sĩ bắt
đầu tiếp tục bài giảng, giọng nói như chuông đồng: “Núi có Sơn Linh,
sông có Hà Linh, cây có Thụ Linh, cỏ có Thảo Linh, mây có Vân Linh, gió
có Phong Linh, kim có Kim Linh, đất có Thổ Linh, mặt trăng có Nguyệt
Linh, mặt trời có Nhật Linh!”
”Cảm ứng Linh của trời đất, thì sẽ ở trong thức hải tạo thành tương ứng Linh!”
”Nếu nói Linh, là đồ đằng chi Linh, tế tự chi Linh!”
”Con dân của Đại Hoang, hàng năm tế tự dãy núi, sông lớn, thần thụ, linh thảo, phong vân, nhật nguyệt, lâu ngày về sau những thứ này liền có
linh tính, người có hồn phách đầy đủ mạnh mẽ, mới có thể cảm ứng được
linh tính trong trời đất, sau đó tiếp dẫn vào trong cơ thể mình!”
”Chỉ có được Linh, mới có thể trở thành Luyện Khí sĩ! Linh cùng hồn kết hợp, chính là linh hồn, cũng chính là nguyên thần!”
”Các ngươi nhìn, đây chính là Linh của ta!”
Đỉnh đầu của lão Luyện Khí sĩ kia đột nhiên hiện ra một tòa Kiếm Môn,
cửa mở ra, từ đó đi ra một Thạch Nhân lớn một thước, mọc ra bốn cánh
tay, bàn tay mở ra, trong mỗi lòng bàn tay đều có một con mắt, lóe lên
tia sáng quỷ dị!
”Linh của ta chính là Sơn Linh, Sơn Linh cùng hồn kết hợp liền là linh
hồn, cũng có thể gọi là Nguyên Thần! Sơn Thần gia có bốn con mắt, có
thể nhìn bốn phương tám hướng, vì vậy linh hồn của ta cũng có bốn con
mắt!”
Hồn phách của lão Luyện Khí sĩ kia bay ra, kết hợp cùng Sơn Linh, tan ra làm một thể, tiếp theo chỉ thấy nguyên thần của hắn càng lúc càng lớn,
càng ngày càng cao, cuối cùng biến thành một cái Tứ Tí Thạch Nhân lớn
trăm trượng, vững vàng đứng sau lưng hắn, vô cùng tráng lệ, bốn tay mở
ra, bốn con mắt nhìn bốn phương tám hướng, để cho tất cả đệ tử thượng
viện thấy vậy trợn mắt hốc mồm!
Trong lòng Chung Nhạc cũng là rung động vô cùng, hắn vẫn nghe người khác nhắc tới “Linh”, cũng có gọi là “Đồ Linh “ “ Đồ Đằng chi Linh”, nhưng
mà vẫn không biết “Linh” rốt cuộc là vật gì, mà nay mới xem như thấy
được “Linh”, đối với Linh có bước đầu nhận thức.
”Muốn cảm ứng được Linh, nhất định phải có hồn phách đầy đủ mạnh mẽ, mà
muốn có hồn phách đầy đủ mạnh mẽ thì cần khổ tu, lịch lãm, ma luyện bản
thân. Mà muốn đến chỗ sâu trong Đại Hoang lịch lãm, thì cần có thực lực
mạnh mẽ.”
Vị lão Luyện Khí sĩ kia từng bước hướng dẫn, êm tai nói tới, bước vào
chánh đề, cười nói: “Mà thực lực mạnh mẽ, thì phải dựa vào pháp môn
chiến đấu mới có thể phát huy đi ra ngoài. Các ngươi có thể tiến vào
thượng viện của Kiếm Môn, căn cơ cũng không tệ, tinh thần lực đầy đủ
mạnh, hồn phách cũng có thể làm được xuất khiếu, ý thức chiến đấu cũng
không yếu, có thể tu luyện pháp môn chiến đấu mà ta hôm nay muốn truyền
cho các ngươi, Bôn Lôi Kiếm Quyết!”
Lời của hắn có thể dẫn nhân nhập thắng, đem bực dân thường như Chung Nhạc dần dần dẫn vào một cái tình cảnh kỳ diệu.
”Bôn Lôi Kiếm Quyết, vì lẽ đó tinh thần lực cần quan tưởng sấm mùa xuân, sấm mùa xuân là tiếng lôi thứ nhất trong năm, ta cần các ngươi dùng
tinh thần lực tới xây dựng Lôi Văn đồ đằng, sau đó đem Lôi Văn đồ đằng
luyện thành kiếm khí, thì Bôn Lôi Kiếm Quyết này có thể coi như là tiểu
thành.”
”Kiếm khí của Bôn Lôi Kiếm Quyết này vừa động tựa như sấm mùa xuân nở
ra, viễn chiến, trong nháy mắt bôn tập ngàn dặm, kiếm chém ngoài ngàn
dặm! Cận chiến, mười bước một gϊếŧ, bộc phát lôi đình dễ như trở bàn
tay!”
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, vị lão Luyện Khí sĩ kia đem những
yếu quyết khi tu luyện Bôn Lôi Kiếm Quyết dốc túi tương thụ, dùng tinh
thần lực mạnh mẽ của mình vì tất cả đệ tử thượng viện biểu diễn như thế
nào khắc ra Lôi Văn đồ đằng, không có nửa phần giữ lại.
Chung Nhạc nghe được như mê như say, đợi đem Bôn Lôi Kiếm Quyết nói
xong, lão Luyện Khí sĩ kia nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì nữa, tất
cả đệ tử thượng viện trong tĩnh thất mới từ trong say mê tỉnh lại.
Từng cái từng cái đệ tử thượng viện hưng phấn không thôi, rối rít bắt
tay vào diễn luyện Bôn Lôi Kiếm Quyết, thậm chí có vài đệ tử song song
đối chiến, quan sát nơi thiếu sót của nhau để hoàn thiện.
”Lôi đình tốc độ cực nhanh, từ trời cao đánh xuống chỉ chợt lóe rồi biến mất, sinh linh thời xa xưa cúng bái lôi đình lúc này mới sinh ra lôi
văn đồ đằng, ẩn chứa sức mạnh lôi đình.”
Chung Nhạc không có lập tức thử khắc họa lôi văn đồ đằng để kiểm nghiệm
Bôn Lôi Kiếm Quyết, mà là tiếp tục quan tưởng, nghĩ thầm: “Mấu chốt của Bôn Lôi Kiếm Quyết này, liền là ở lôi văn đồ đằng. Mới vừa rồi vị lão
Luyện Khí sĩ kia khắc lôi văn đồ đằng giống như in, nhưng mà mấu chốt
cũng không phải là ở trên hình thái của lôi văn đồ đằng, mà là ở lôi văn đồ đằng có thể đem khí thế nổ vang của sấm mùa xuân nhẹ nhàng vui vẻ
lâm ly phát huy ra hay không!”
”Lôi văn đồ đằng cực kỳ phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn rất khó
nắm giữ tất cả biến hóa của lôi văn, chỉ có trước tiên nắm được thần vận của lôi văn đồ đằng, mới có thể nhanh chóng học xong Bôn Lôi Kiếm Quyết này, ứng dụng đến trong thực chiến, sau đó hoàn thiện lôi văn đồ đằng
để gia tăng uy lực Bôn Lôi Kiếm Quyết!”
Hắn lâm vào sâu bên trong tầng thứ quan tưởng, nhớ lại tình hình bản
thân thấy lôi điện từ trên trời đánh xuống trước kia, giống như trường
kiếm đâm rách trời đất, kiếm quang chợt lóe chính là ngàn dặm vạn dặm!
Mà sấm mùa xuân, còn là tiếng sấm thứ nhất trong năm, nó oanh mở trời
đông giá rét, làm tâm linh rung động, lại là một loại ý cảnh khác!
Một lúc lâu sau, Chung Nhạc mới mở mắt, đứng dậy, bắt đầu diễn luyện Bôn Lôi Kiếm Quyết.
Lúc này, đã có không ít đệ tử thượng viện đem Bôn Lôi Kiếm Quyết diễn
luyện ra tựa như khuông tựa như dạng, thi triển kiếm pháp, cùng vị lão
Luyện Khí sĩ kia không có khác biệt bao nhiêu.
Mà Bôn Lôi Kiếm Quyết do Chung Nhạc diễn luyện lại cùng vị lão Luyện Khí sĩ kia diễn luyện khác nhau rất lớn, lộ ra vẻ cực kỳ ngốc, không có một chút linh động của bôn lôi.
Vị lão Luyện Khí sĩ kia vẫn nhắm mắt nguy ngồi như cũ, mà sau lưng hắn,
Sơn Thần có bốn cánh tay bốn con mắt lại mở mắt, thật chặt chú ý tất cả
nhất cử nhất động của các đệ tử thượng viện.
Qua một lúc lâu, lão Luyện Khí sĩ thở dài một tiếng, đứng dậy rời đi, cô đơn nói: “Được chân truyền của ta đấy, lại vẻn vẹn một người mà thôi...”