- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Nhân Đạo Chí Tôn
- Chương 56: Hung binh vây khốn
Nhân Đạo Chí Tôn
Chương 56: Hung binh vây khốn
Câu nói sau cùng của hắn giọng tăng thêm, nhất là câu “chém đầu đối thủ “, từng chữ cực kỳ khí phách, ở trong Kiếm Tâm Điện quanh quẩn, kích khởi từng thanh hung binh cộng minh!
Trong Kiếm Tâm Điện, hung binh chấn động, sát khí dày đặc giống như binh đao, để cho nhiệt độ của Kiếm Tâm Điện cấp tốc giảm xuống, mà có nhiều chỗ nhiệt độ lại đang cấp tốc bay lên, còn có địa phương tràn ngập huyết sắc, rất là quỷ dị!
Chung Nhạc đối mặt thời khắc sinh tử cũng không có nửa phần e sợ, giờ phút này thập hung binh trong Kiếm Tâm Điện chẳng qua là chấn động mà thôi, cũng không gì hơn cái này, tự nhiên sẽ không để cho hắn có nửa phần khϊếp đảm, nói:
– Đại trưởng lão có nhìn ra hay không?
Ánh mắt của Đại trưởng lão rơi vào trên người hắn, nhìn đại nam hài kia, trong mắt không khỏi lộ ra mấy phần tán thành, lắc đầu nói:
– Còn chưa nhìn ra. Bất quá ngươi đối diện với mấy hung binh kia, có thể mặt không đổi sắc, gan dạ sáng suốt đúng là hơn người một bậc, nếu đổi lại những người khác đối diện với mấy hung binh này, cho dù là Luyện Khí sĩ, có thể bình tĩnh như ngươi cũng không nhiều lắm. Đối mặt hung binh mà không sợ, đây có lẽ là một nguyên nhân mà ngươi ở dưới Kiếm Kén công kích còn sống.
Sát khí của Thập hung binh là nặng bực nào?
Có ít người cho dù là Luyện Khí sĩ, đối mặt thập hung binh tản mát ra hung khí, sát khí cùng huyết khí trấn trụ, còn chưa động thủ, đảm liền rét lạnh, ngay cả dũng khí động tay cũng không có, chỉ có thể bị đồ sát.
Mà Chung Nhạc có lá gan này, nói rõ hắn gan dạ sáng suốt hơn người, không sợ hung khí, sát khí cùng huyết khí của hung binh, lúc đối mặt Kiếm Kén sẽ không bó tay bó chân, thực lực của mình sẽ được phát huy mười thành.
Đại trưởng lão cất bước đi thẳng về phía trước, Chung Nhạc rơi ở phía sau một bước đi theo hắn, lại thấy một điện thờ, hung binh trên điện thờ tên là “Phi Yến”, là một vị nữ trưởng lão của Kiếm Môn lưu lại, đến từ Ngu thị. Hung binh ở điện thờ đối diện tên là “Vân Kiếm”, đến từ Đào Lâm thị, là nữ trưởng lão của Đào Lâm thị lưu lại.
Hai vị trưởng lão này đã qua đời, chết cách đây mấy ngàn năm, hơn nữa còn là chết ở dưới hồn binh của mình, bị “Phi Yến” cùng “Vân Kiếm” chém gϊếŧ hồn phách.
Trừ hai vị trưởng lão này ra, sau đó hai hồn binh có thêm mấy vị chủ nhân, nhưng cũng không sống bao lâu, liền bị hai hung binh này cắn trả, chết oan chết uổng.
– Đại trưởng lão, hung binh thông linh, vì sao những hung binh này lại chém hồn phách của chủ nhân?
Trong lòng Chung Nhạc buồn bực hỏi.
– Thập hung binh, đến từ mười đại thị tộc, trong đó lạc ấn chính là công pháp, đồ đằng của mười đại thị tộc, có thể nói là công pháp cao nhất trong mười đại thị tộc của đại hoang ta.
Lại có một vị trưởng lão đi tới, thanh âm ù ù chấn động nói:
– Hồn binh phệ chủ, thật ra là Kiếm Tâm phệ chủ. Kiếm Tâm, là tâm của Luyện Khí sĩ, cũng là tâm của hồn binh, hồn binh sát sinh, cũng là Luyện Khí sĩ sát sinh, Kiếm Tâm của Luyện Khí sĩ sinh ra ma đầu, cũng sẽ ô nhiễm Kiếm Tâm của hồn binh. Những trưởng lão này, thật ra không phải thua ở trong tay hồn binh của bọn họ, bị hồn binh thí sát, mà là bại trước tâm ma của mình, bản thân gϊếŧ bản thân!
Thân hình của hắn khôi ngô, vượt xa thường nhân, thanh âm như sấm, lúc đi lại, không khí cũng mang theo điện quang, sấm sét vang dội, hẳn là trưởng lão xuất thân từ Lôi Hồ thị.
Lôi Hồ thị trưởng lão uy phong lẫm lẫm, râu quai nón rậm rạp, đứng ở bên cạnh điện thờ Lôi Hồ thị hung binh Huyết Diêu Kiếm, ánh mắt rơi vào trên người Chung Nhạc, tiếp tục nói:
– Thủy Tử An Thủy trưởng lão chủ động bỏ qua Kiếm Kén, là chiến thắng tâm ma của mình, cho nên thực lực của hắn cao tuyệt, là một trong mấy người thành tựu cao nhất của Kiếm Môn ta. Chung Sơn thị, ngươi có thể tránh thoát hung binh của hắn, trong công pháp, lại dẫn phương pháp lôi đình tôi hồn của Lôi Hồ thị ta, bộ dạng của ngươi khả nghi, khả nghi vô cùng!
Khí thế của hắn giống như một pho tượng đứng ở trong thiên lôi, khí tức bắn tới Chung Nhạc, hai tròng mắt như điện, tựa hồ muốn nhìn thấu hắn!
Chung Nhạc thi lễ nói:
– Chung Sơn thị Chung Nhạc, gặp qua Lôi trưởng lão. Lôi trưởng lão nhìn ra điều gì chưa?
– Không có nhìn ra.
Lôi Hồ thị trưởng lão cười ha ha nói:
– Mặc dù không biết ngươi đã từ ai học được phương pháp tôi hồn của Lôi Hồ thị ta, nhưng mà công pháp Lôi Hồ thị ta, hắc hắc, sẽ không yếu hơn Thủy Đồ thị, ngươi có thể ở dưới Kiếm Kén sống sót, kia là chuyện đương nhiên. Nếu ngươi bị Kiếm Kén gϊếŧ chết, chẳng phải là nói công pháp của Lôi Hồ thị ta, yếu hơn công pháp của Thủy Đồ thị sao? Bất quá...
Thanh âm của hắn chuyển sang lạnh lẽo, điềm nhiên nói:
– Ngươi từ nơi nào có được công pháp của Lôi Hồ thị ta?
– Trừ công pháp của Lôi Hồ thị, ngươi còn tu luyện pháp môn quỷ dị dùng ở thời khắc sinh tử.
Ngu thị đại trưởng lão đứng ở bên cạnh điện thờ Ngu thị hung binh Phi Yến Kiếm, không nhanh không chậm nói:
– Dùng thời khắc sinh tử tu luyện, dù tu vi tiến cảnh thần tốc, nhưng nguy hiểm vô cùng, tỉ lệ tử vong cao đến đáng sợ, trong Kiếm Môn ta chỉ có môn chủ từng dùng công pháp này tu luyện, hơn nữa thành công sống sót. Ta nghe Phi Yến nói, ngươi dùng thời khắc sinh tử tu luyện, đến nay vẫn chưa chết. Tu luyện phương pháp như thế, là ai truyền thụ cho ngươi?
Hắn vừa dứt lời, trong Kiếm Tâm Điện lại ra một vị trưởng lão, chắp hai tay sau lưng cất bước đi tới, thản nhiên nói:
– Ngươi cùng nữ đệ tử của Thủy Đồ thị tranh đấu, vận dụng một loại phương pháp quan tưởng kỳ lạ, chính là Long Tương. Hơn nữa ngươi lại đi qua Thú Thần Lĩnh, Thú Thần Lĩnh mai táng hơn ngàn tinh nhuệ của Yêu tộc, là Thú Thần chi mộ. Thú Thần nguyên hình chính là Long Tương. Chung Sơn thị, sau khi ngươi từ Thú Thần Lĩnh trở về, tu vi đột nhiên tăng mạnh, tinh thần lực đã làm được hóa hư thành thật, tu vi tinh thần lực dẫn đầu đạt tới Luyện Khí sĩ.
Khí thế của hắn giống như núi cao, ép tới không khí trong Kiếm Tâm Điện cũng trầm trọng vô cùng, đi tới dưới bàn thờ hung binh của Nam Lộc thị.
Trong lòng Chung Nhạc khẽ nhúc nhích, thi lễ nói:
– Chung Sơn thị Chung Nhạc, bái kiến Nam trưởng lão.
Vị trưởng lão kia xuất thân từ Nam Lộc thị, cười nói:
– Thú vị hơn là, ngươi ở trong tranh đấu, có khuynh hướng người hóa Long Tương. Thú Thần là Long Tương, ngươi cũng quan tưởng Long Tương, nơi này có chút đáng giá lưu ý nha.
– Nam trưởng lão nhìn ra điều gì chưa?
Chung Nhạc hỏi.
Nam Lộc thị trưởng lão lắc đầu nói:
– Không có. Long Tương là thụy thú, thần chủng, tinh thần lực của ngươi thực hóa Long Tương, tu thành Long Tương kiếm khí, có thể ở trong Kiếm Kén công kích không chết, đích xác là có thể.
– Mặc dù có thể có, nhưng tu vi của ngươi tiến cảnh quá khả nghi.
Trong Kiếm Tâm Điện lại ra một nữ trưởng lão, mặt như hoa đào, kim y đai lưng, mang theo một cỗ vân khí mờ ảo, cười dài nói:
– Ngươi ở ngoại môn tu luyện hơn năm năm, biểu hiện vẫn rất bình thường, tiến vào thượng viện còn chưa tới nửa năm, liền giống như đổi một người khác, đột nhiên tăng mạnh, đánh bại đệ tử trọng yếu của mười đại thị tộc. Tiến cảnh này, đổi thành một trời sinh Linh thể còn không sai biệt lắm, nhưng ngươi không phải Linh thể, ngươi giải thích như thế nào?
– Chung Sơn thị Chung Nhạc, bái kiến Đào trưởng lão.
Chung Nhạc suy nghĩ một chút nói:
– Ta thông suốt.
Nữ trưởng lão Đào Lâm thị đi tới bên điện thờ hung binh của Đào Lâm thị, bật cười nói:
– So sánh với cái giải thích này, ta càng tin tưởng có một nhân vật mười phần đáng sợ ở sau lưng chỉ điểm ngươi, hoặc là nói, nhân vật mười phần đáng sợ kia đã chiếm cứ thân thể ngươi! Chung Sơn thị, đã không phải là Chung Sơn thị, mà biến thành một người khác, hoặc là nói, không phải là người, mà là ma, hoặc là thần!
– Thú vị hơn là, ngươi đã từng đi qua Ma khư của Kiếm Môn ta, Ma khư bạo động, hơn ngàn đệ tử thượng viện chết ở nơi đó.
Lại có một vị trưởng lão xuất hiện, giống như vương giả, hẳn là đến từ Quân Sơn thị, đi tới bên điện thờ hung binh của Quân Sơn thị, hờ hững nói:
– Duy chỉ có ngươi mang theo một nhóm người sống sót. Mà Ma khư bạo động, trong Ma khư xuất hiện Luyện Khí sĩ Ma tộc, trong Ma khư sinh ra Ma linh, những Luyện Khí sĩ Ma tộc này chuẩn bị tỉnh lại lão tổ tông của bọn chúng… Thiên Tượng Lão Mẫu, nhưng mà Thiên Tượng Lão Mẫu tỉnh lại liền chạy. Trưởng lão chúng ta sưu tầm Thiên Tượng Lão Mẫu, vẫn không có tìm được, mà lúc này, ngươi mang theo mười mấy người đi ra Ma khư.
– Cho nên, người sau lưng ngươi, rốt cuộc là Thú Thần, hay là Thiên Tượng?
Thủy Tử An Thủy trưởng lão cũng xuất hiện ở trong Kiếm Tâm Điện, đi tới điện thờ Kiếm Kén, ánh mắt rơi vào trên người Chung Nhạc, mỉm cười nói:
– Hoặc là nói, ngươi chính là Thú Thần, hoặc chính là Thiên Tượng Lão Mẫu? Chung Sơn thị, cho chúng ta một cái chứng cớ, chứng minh sở học của ngươi không phải đến từ bọn họ!
Lại có trưởng lão của Lê Sơn thị, Điền Phong thị cùng Khâu Đàn thị tới, riêng phần mình đi tới điện thờ gia tộc, chỉ còn lại có điện thờ hung binh đứng đầu.
Chung Nhạc khẽ cau mày, trong thức hải, Tân Hỏa cũng nhíu mày, thầm nói:
– Những lão tiểu tử này rất quỷ quái a, muốn gϊếŧ ra Kiếm Tâm Điện sẽ không dễ dàng như vậy. Trong điện có thập hung binh, chín trưởng lão, mỗi cái đều đứng ở dưới thập hung binh, chỉ cần ngươi hơi có dị động, những lão tiểu tử này sẽ thúc dục thập hung binh, đem ngươi chém thành thịt vụn...
Chung Nhạc cũng nhìn ra, chín vị trưởng lão này đối với hắn nổi lên lòng nghi ngờ, hoài nghi hắn đã bị Thiên Tượng Lão Mẫu hoặc Thú Thần ký sinh, cho nên lựa chọn ở trong Kiếm Tâm Điện này gặp hắn.
Nếu như hắn không phải Thú Thần hay Thiên Tượng Lão Mẫu thì thôi, nếu như phải, vậy thì khẳng định chỉ có tử lộ!
– Nếu bị bọn họ phát hiện, trong thức hải của ta có Tân Hỏa, chỉ sợ cũng là một tử lộ a?
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, hít vào một hơi thật dài nói:
– Vì sao chư vị trưởng lão hoài nghi ta, mà không nghi ngờ Thủy Đồ thị Thủy Thanh Nghiên?
Thủy Tử An trưởng lão tức cười, cười nói:
– Thủy Thanh Nghiên là ta tự mình dạy, có thành tựu bực này là đương nhiên, Kiếm Kén cũng là ta đích thân giao cho nàng, nàng có cái gì đáng hoài nghi? Ngươi sẽ không muốn nói nàng là Thiên Tượng Lão Mẫu chứ?
Sắc mặt của Chung Nhạc hơi trầm xuống, Tân Hỏa an ủi:
– Không cần lo lắng, những lão tiểu tử này chỉ có chín người, chín thanh hung binh, còn có hung binh thứ mười không có ai hiến tế. Uy lực thanh hung binh kia, muốn vượt xa chín thanh này, là hung binh mạnh nhất trong Kiếm Tâm Điện, đợi cùng những lão tiểu tử kia đàm phán không thành, ta mượn thân thể của ngươi, thúc dục hung binh kia, tàn sát chín lão tiểu tử này không còn một mống, sau đó nổ tung Ma hồn dưới đất, ta và ngươi phiêu bạt chân trời...
– Mất đi Kiếm Môn bảo vệ, Nhân tộc đại hoang ta sẽ biến thành lương thực của Yêu tộc.
Chung Nhạc suy nghĩ một chút nói:
– Chư vị trưởng lão, ta nên chứng minh mình không phải là Thú Thần hay Thiên Tượng Lão Mẫu như thế nào?
Chín vị trưởng lão có quyền thế nhất cũng cau mày, trầm ngâm bất quyết.
Thủy Tử An ho khan một tiếng nói:
– Thú Thần cùng Thiên Tượng Lão Mẫu liên quan trọng đại, thà rằng sai gϊếŧ một người, không thể bỏ qua cho một cái...
– Không ổn.
Đào Lâm thị nữ trưởng lão lắc đầu nói:
– Nếu như hắn không phải Thiên Tượng, Thú Thần, chẳng phải là để cho Kiếm Môn ta thiếu một nhân tài?
– Là một nhân tài trọng yếu, hay là Thiên Tượng cùng Thú Thần uy hϊếp lớn hơn nữa?
Thủy Tử An cười nói:
– Chư vị sư huynh có biện pháp tốt hơn gì, cũng có thể nói ra.
Mấy vị trưởng lão khác hai mặt nhìn nhau, Ngu thị đại trưởng lão ho khan một tiếng nói:
– Chung Sơn thị, mở thức hải của mình ra, chúng ta muốn kiểm tra thức hải cùng hồn phách của ngươi một chút.
Lôi Hồ thị trưởng lão gật đầu nói:
– Đây cũng là một biện pháp. Bất quá kiểm tra thức hải của hắn, phải dùng linh hồn của mình tiến vào trong thức hải hắn, nếu như hắn thật sự là Thiên Tượng Lão Mẫu hoặc là Thú Thần, chỉ sợ linh hồn của chúng ta căn bản không cách nào phản kháng sẽ bị hắn ăn. Ai tới mạo hiểm như vậy?
Ngu thị đại trưởng lão cất bước đi tới Chung Nhạc, nói:
– Ta tới mạo hiểm. Chung Sơn thị, mở thức hải của ngươi ra, chư vị sư đệ, các ngươi khởi động hung binh, nếu ta chết, lập tức tru diệt!
Trong lòng Chung Nhạc căng thẳng, Tân Hỏa đằng đằng sát khí nói:
– Để cho hắn kiểm tra, Ngu thị này tu vi mạnh nhất, ta nhân cơ hội tiêu diệt linh hồn của lão tiểu tử này, chúng ta xông ra càng thêm dễ dàng!
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Nhân Đạo Chí Tôn
- Chương 56: Hung binh vây khốn