Chương 23: Tự mình bươn trải

Ngày chủ nhật, thị trấn tổ chức phiên họp chợ lớn. Châu Vân Du ham vui nhất định không thể bỏ qua sự kiện này. Cô nhanh nhảu nhắn tin, rủ bạn thân Khiêm Y Thục cùng đi chơi. Hai cô gái dắt tay nhanh lên xe buýt và cứ thế băng qua những cánh đồng ngào ngạt hương lúa để ra tới thị trấn tấp nập. Vừa đặt chân tới cổng chợ, tiếng nói cười ồn ã đã lập tức làm choáng ngợp cô.

Châu Vân Du lần đầu tiên được biết thế nào là không khí họp chợ. Cô phấn khích kéo theo Khiêm Y Thục mà chạy tung tăng khắp các gian hàng.

Nào trứng, gạo, gà vịt, thịt trâu, nào cá tươi, rồi lại đủ thứ quà bánh dân dã, có cả cây cảnh, hoa thơm, những mặt hàng gia dụng hay những thứ đồ trang trí nhỏ xinh trông thật đẹp. Người qua kẻ lại mua bán đông vô cùng.

Hai nữ sinh la cà khắp chợ. Châu Vân Du hào phóng mua đủ loại đồ ăn thức uống, không quên mang về vài lọ mật ong cho bà ngoại. Thấy phía xa có khu đất trống nơi hàng chục chiếc xe tải đỗ lại và chờ người khuân hàng lên xuống, cô liền tò mò tiến đến xem.

- Người ta đang làm gì kia Thục?

- À, chợ đầu mối đấy, đó là nơi mọi người nhập hàng từ vùng khác về hoặc chuyển hàng đi theo từng lô lớn. Tóm lại là buôn bán ấy mà. - Khiêm Y Thục điềm đạm giải thích.

- Nghe hay thế. Vậy mình ra kia xem đi, biết đâu lại mua được cái gì hay ho.

Dứt lời, Châu Vân Du liền kéo bạn tiến vào chợ đầu mối. Người đã đông lại càng đông, và phần lớn đều là dân lao động. Họ bận rộn rảo bước, người vác bao tải, người truyền tay nhau những thùng hàng để xếp lên xe, người đứng giữa đám đông, vung tay chỉ đạo và nói bằng giọng rất vang,... Bụi đất tung lên theo từng bước chân chắc khoẻ.

Xen lẫn trong dòng người và tiếng nói cười rộn ràng, Châu Vân Du bỗng tròn mắt khi nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Hắn đang mặc chiếc áo phông màu nâu sẫm. Nước da nâu rám nắng đã nhễ nhại mồ hôi. Những bắp gân khoẻ khoắn gồng căng lên, khuân một bao tải lớn trên vai mà nhanh nhẹn di chuyển. Dáng người cao khoẻ cùng những thớ cơ cứng cáp ấy rõ ràng là của một gã con trai mười bảy tuổi, cái tuổi thể lực phát triển vượt trội nhất.

Từ mái đầu đinh kia, cô thấy những giọt nước mặn mùi da thịt lăn xuống quai hàm, rồi lại xuống cổ. Ánh mắt hổ phách sắc lẹm nhìn đăm đăm về phía trước đầy tập trung. Dưới cái nắng nhạt, góc nghiêng nam tính và bụi bặm hiện ra thật rõ ràng. Là Lâm Chấn Phong kia mà!

- Boss Phong! - Châu Vân Du phấn khích gọi lớn rồi chạy về phía hắn.

Nghe giọng nói ấy, Lâm Chấn Phong giật mình quay đầu lại, vừa kịp lúc thả hàng vào thùng xe.

- Nhóc nhất thiết phải ám theo tôi tới tận đây hả? - hắn nhướng mày.

Châu Vân Du cười khì:



- Ai thèm? Tôi đang đi chơi thì tự nhiên vấp phải anh đấy chứ. Mà này, anh làm gì ở đây thế?

Hắn vỗ tay lên chiếc bao tải nặng trịch bên cạnh, nói:

- Mắt đẹp nhưng để trưng hay gì, cái này gọi là bốc vác, miếng cơm manh áo của tôi đấy, được chưa?

Châu Vân Du lập tức trầm trồ reo lên. Lúc này cô đã thật sự tâm phục khẩu phục và coi hắn là người lớn rồi. Đưa một chai nước ngọt mình vừa mua cho hắn, cô chép miệng:

- Nhưng mà trông mệt chết đi được. Tôi thế rằng cái thùng hàng này có thể đè nát tôi trước khi tôi kịp khuân nói lên.

- Thế mới là cơ hội tập gym miễn phí. Vả lại không làm thì tôi cạp đất mà ăn. Đồ tiểu thư lá ngọc cành vàng như nhóc làm sao hiểu được.

Hắn nhếch môi cười cợt rồi trực tiếp uống cạn chai nước của cô trong nháy mắt. Rồi chỉ tay về phía sau, hắn nói:

- Trẻ con ra khu kia mà chơi. Giờ tôi phải quay lại làm việc tiếp rồi. Thế nhé!

Dứt lời, Lâm Chấn Phong lập tức quay gót chạy về một lô hàng mới chuyển đến đằng xa. Hắn rút quyển sổ nhỏ từ trong túi cùng chiếc bút bi và bắt đầu cẩn thận kiểm hàng. Tính toán xong một hồi, Lâm Chấn Phong thanh toán phí cho tài xế và chỉ tay điều hướng mọi người khuân hết thùng về kho. Hắn đứng giữa đám đông tấp nập và nghiêm túc chỉ đạo, giọng nói to vang cứ thế phát ra từ l*иg ngực căng tràn sức trẻ.

Quản lí kho bãi, trợ lí vận hành kiêm bốc vác, Lâm Chấn Phong có thể làm mọi việc, miễn là mài ra được đồng tiền.

Châu Vân Du ngẩn người nhận ra mình thật sự quá may mắn so với hắn. Trong lòng cô vẫn chưa thôi băn khoăn tự hỏi, điều gì đã buộc hắn phải tự mình bươn trải sớm đến vậy, ở cái tuổi mà đáng ra chỉ nên học hành, cười và yêu.

Đi dạo quanh khu chợ đầu mối, hai cô gái rất nhanh đã mua được vài thứ hoa quả tươi với giá rẻ hơn hẳn mọi khi. Trong khi Khiêm Y Thục đi tìm vài món để ăn trưa, Châu Vân Du nghỉ chân trên một chiếc ghế đá, dưới tán cây gạo mát mẻ.

Tay cô nghịch chiếc máy ảnh yêu thích, trong đầu vẫn in rõ hình ảnh một Lâm Chấn Phong mạnh mẽ, chững chạc với công việc lao động miệt mài. Phải công nhận rằng hắn cũng có chút điển trai, theo một cách rất riêng mà giờ trái tim cô mới khẽ nhận ra...