Chương 9: Cảm Cúm (1)

Tới trường, cô muốn đi tham quan ký túc xá của Trình Nặc. Triệu Tư Năm cũng định theo lên nhưng bị cô quản lý ngăn lại: "Cậu nam sinh kia, cậu không được lên."

Triệu Tư Năm chỉ vào Trình Nặc: "Đó là chị cháu."

Cô quản lý nhìn Trình Nặc dò xét. Trình Nặc tinh nghịch chớp mắt, nói: "Cháu không quen biết cậu ta."

"Ai da——" Triệu Tư Năm bị cô quản lý giữ lại ngoài cửa.

Trình Nặc kéo cô cô lên lầu, vừa đi vừa giới thiệu: "Tụi con là phòng bốn người, nhưng có hai bạn không ở thường xuyên, còn một người bạn thân nhất của con tên là Từ Từ, nhưng cậu ấy chưa tới."

"Thế con ở một mình không sợ à?" Cô lo lắng hỏi.

Trình Nặc trấn an: "Cô ơi, thật ra rất nhiều sinh viên đến trước, không chỉ mình con."

Tới tầng ký túc xá, cô cô thấy các phòng khác đều sáng đèn, hành lang có vài nữ sinh đi lại, mới yên tâm.

"Sao lạnh thế này, trường con không có hệ thống sưởi à?" Vào ký túc xá, thấy lạnh buốt, liền phàn nàn.

"Hình như phải báo với cô quản lý trước mới bật được hệ thống sưởi, để lát nữa con đi nói với cô ấy."

Cô cô tham quan một vòng rồi mới rời đi. Trình Nặc tiễn người xong, chạy đi nói với cô quản lý về việc bật hệ thống sưởi.

Trời tối dần, đã gần 9 giờ. Dù cả ngày không làm gì, Trình Nặc vẫn thấy mệt, cô trở về ký túc xá dọn dẹp sơ qua hành lý, rồi vào giường đi ngủ.

Không biết do hệ thống sưởi mới mở hay sao, Trình Nặc thấy không đủ ấm, tắm xong nhanh chóng chui vào chăn, cầm điện thoại nói chuyện với Trần Nhiễm.

【 Trình Nặc: Vừa mới được cô cô mời ăn một bữa cực hoành tráng. 】

【 Trần Nhiễm: [ chảy nước miếng ] Có ngon không? 】

【 Trình Nặc: Cũng được thôi... Chủ yếu là đắt. 】

Thật ra lúc ăn, Trình Nặc không cảm nhận được nhiều vì mãi nghĩ chuyện khác. Hai người trò chuyện một lúc, Trình Nặc ngáp, chúc Trần Nhiễm ngủ ngon rồi tắt điện thoại.

Nửa đêm, cô tỉnh dậy vì lạnh. Hệ thống sưởi như không hoạt động, chăn cũng lạnh ngắt, không chịu nổi nữa, cô xuống kiểm tra và nhận ra hệ thống sưởi không hoạt động.

Giữa đêm, cô ngại gọi cô quản lý, bèn tìm điều khiển điều hòa. Ấn mãi không thấy phản ứng, có lẽ hết pin. Không bỏ cuộc, cô nhớ ra có thể dùng điện thoại điều khiển điều hòa thông minh. Nhưng mò mẫm một lúc, cô mới nhớ ra điều hòa trong ký túc xá không phải loại thông minh.

Xong rồi. Không có hệ thống sưởi, đêm này âm mấy độ có thể đông chết người. Cô vốn sợ lạnh, run bần bật gửi tin nhắn thoại cho Trần Nhiễm. Không thấy Trần Nhiễm trả lời, cô đành ôm chăn của cô ấy lên giường.

Dù đắp hai lớp chăn dày, hiệu quả vẫn không đáng kể. Đêm đó quả là gian nan.

Sáng hôm sau, Trình Nặc với cái đầu nặng trịch rời ký túc xá, nghe hành lang có tiếng rì rầm.

"Tối qua nửa đêm hệ thống sưởi ngừng hoạt động hả? Ngồi chơi điện thoại mà ngón tay tê cứng."

"Tối qua điều hòa mình chạy hết cỡ, hơn hai mươi độ mà vẫn lạnh."

Điều hòa thật tốt, đáng thương Trình Nặc đông lạnh cả đêm.

Cô cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, hỏi cô quản lý mới biết hệ thống sưởi của tòa nhà gặp vấn đề, nhân viên vẫn đang sửa chữa.

"Chắc chút nữa sẽ sửa xong, chờ một chút nhé." Cô quản lý an ủi.

"Vâng, cảm ơn cô. Hắt xì——" Trình Nặc hắt xì một cái rõ to.

"Cảm rồi à, tối qua lạnh quá hả?" Cô quản lý thấy Trình Nặc lễ phép nên hỏi thăm.

"Dạ đúng ạ." Trình Nặc nói giọng lờ đờ: "Điều khiển điều hòa phòng cháu hết pin, không bật được điều hòa."

"Cháu có thể mượn ở phòng khác mà, điều khiển điều hòa đều giống nhau."

Tối qua Trình Nặc cũng nghĩ tới, nhưng lúc đó quá muộn, cô ngại làm phiền người khác.

Không giải thích nhiều, cô mệt mỏi không muốn nói chuyện, chỉ cười nhẹ.

Cô quản lý thấy sắc mặt cô không tốt, nói: "Mua thuốc uống đi, thời tiết thế này cảm cúm không dễ khỏi."

"Dạ, lát nữa cháu đi mua, cảm ơn cô."

Trình Nặc cảm thấy cơn cảm cúm này có vẻ nặng, mũi nghẹt, đầu óc mụ mị, mò điện thoại trong túi nghe chuông reo mãi mới nhận ra.

Nhìn thấy số lạ, cô ấn nghe: "Alo?"

"Em tỉnh chưa?"

Giọng lạnh lùng qua điện thoại làm cô hơi bối rối, nhưng vẫn nhận ra ngay, không thể tin được: "...... Chị Lâm?"

"Là tôi đây."

Trình Nặc ngạc nhiên: "Sao chị lại gọi cho em?"

"Ra ngoài có việc, tiện mang đồ của em trả lại."

"Đồ gì vậy?"

Giọng bên kia có vẻ cười khẽ, giọng nói nhẹ nhàng làm tai cô tê dại: "Nội y."

"Oh."

Nội! Y!

Trình Nặc giật mình, tỉnh hẳn.

Cô nhớ đã gửi qua WeChat, sao Lâm tiểu thư lại tự mình mang đến?!

Chưa kịp hỏi, Lâm Diệc Ngôn đã nhận ra vấn đề: "Em bị cảm?"

"Hắt xì ——" trả lời Lâm Diệc Ngôn là một cái hắt xì rõ to. Trình Nặc không kịp che miệng mũi, giọng hắt xì truyền qua điện thoại, cô đỏ mặt, "Xin lỗi......"

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng