Chương 4: Vũ Ngộ (3)

"Còn lạnh không?" Một giọng hỏi ấm áp vang lên.

Nhận thấy ánh mắt nhìn mình, Trình Nặc hơi ngượng, nói: " Em đỡ hơn nhiều rồi."

Lâm Diệc Ngôn nghe thấy giọng cô run rẩy, ánh mắt liền trở nên sâu lắng hơn.

Trình Nặc cầm chặt cái túi trong lòng — bên trong chứa gói chuyển phát nhanh của Trần Nhiễm. Hơi ấm trong xe quá lớn khiến cửa sổ phủ một lớp sương mỏng. Trình Nặc cố gắng không dựa lưng vào ghế, căng người nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác như mình đã đi qua nửa thành phố B.

Thực tế chỉ mới năm phút trôi qua, nhưng đối với Trình Nặc, mỗi giây đều dài như một năm. Quần áo ướt lạnh khiến cô gần như tê cứng. Cuối cùng, họ cũng đến nơi.

Lâm Diệc Ngôn sống một mình trong căn hộ rộng rãi. Khi vào nhà, Trình Nặc không có tâm trạng ngắm nghía, vì cô lạnh đến mức không chịu nổi. Lâm Diệc Ngôn dẫn cô vào phòng khách, ân cần chỉ vào phòng tắm: "Trong tủ có đồ dùng mới, em có thể tắm để tránh bị cảm."

"Vâng," Trình Nặc run rẩy bước vào phòng tắm.

"Nhớ thay quần áo ướt ra, để tôi giúp hong khô," Lâm Diệc Ngôn nói thêm.

Trình Nặc cảm thấy thật may mắn khi gặp được một người tốt như Lâm Diệc Ngôn. Dù họ chỉ gặp nhau hai lần, Lâm Diệc Ngôn không chỉ đưa cô về mà còn mời vào nhà thay quần áo. Trình Nặc loay hoay mãi mới cởi được quần áo dày cộm và khi cố gỡ nút áo ngực, tóc cô lại bị mắc vào.

Không biết làm cách nào, cô đành phải mở cửa một khe nhỏ: "Lâm tiểu thư, chị còn đó không?"

Không có tiếng trả lời.

Trình Nặc cảm thấy bất lực, nhưng rồi cô nghe tiếng bước chân và ngẩng đầu lên. Lâm Diệc Ngôn bước vào, mặc áo len bó sát, làm nổi bật dáng người hoàn hảo của cô. Lâm Diệc Ngôn thấy phòng tắm mở hé, khẽ cười: "Xong rồi à?"

"Chưa...," Trình Nặc ngượng ngùng nói. "Chị có thể giúp em một chút không?"

Lâm Diệc Ngôn bước tới chậm rãi: "Bị gì à?"

"Chị lại đây đi." Trình Nặc khẩn thiết.

Lâm Diệc Ngôn đi tới, nắm lấy cánh tay Trình Nặc, nhẹ nhàng kéo cửa rộng ra thêm. Trình Nặc xoay người, để lộ lưng trần.

Lâm Diệc Ngôn nhìn làn da mịn màng của Trình Nặc dưới ánh đèn, ánh mắt chợt tối lại. Ngón tay lạnh lẽo của cô chạm vào da Trình Nặc, khiến cô run lên. Trình Nặc cảm thấy như bị điện giật, nhưng không dám động đậy.

Một lúc sau, Lâm Diệc Ngôn nói: "Xong rồi."

Trình Nặc cúi đầu thẹn thùng nói: "Cảm ơn chị."

"Không có gì.” Lâm Diệc Ngôn bước lui, đóng cửa lại.

Trình Nặc thở phào nhẹ nhõm, hít vài hơi để bình tĩnh lại, rồi tiếp tục cởϊ qυầи áo ướt. Sau khi mặc áo tắm, cô đi ra ngoài. Thấy Lâm Diệc Ngôn đang pha cà phê, Trình Nặc ngượng nghịu hỏi: "Chị Lâm, em có thể dùng máy sấy để hong khô quần áo không?"

Lâm Diệc Ngôn nhìn cô rồi chỉ vào ban công: "Ở đó. Em biết dùng chứ?"

Trình Nặc cười, lộ ra lúm đồng tiền: "Biết chứ, em bình thường hay giúp mẹ hong khô quần áo mỗi khi trời mưa."

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng