Chương 2: Vũ Ngộ (1)

Cơn gió lạnh lùa vào từng cơn khiến Trình Nặc run lên bần bật, xoa xoa đôi tay nhỏ rồi chạy nhanh vào trong. Điện thoại trên bàn lại reo lên.

Là Trần Nhiễm.

Trình Nặc nghĩ cô bạn chỉ gọi để hỏi thăm mình, thở ra một hơi, nói: “Tớ vừa về đến ký túc xá đây.”

“Thật tuyệt!” Trần Nhiễm nói. “Tớ mới mua máy mát xa cổ, nhưng quên ghi địa chỉ trường học. Chuyển phát nhanh vừa gọi, cậu có thể lấy giúp tớ không?”

“Được thôi.” Trình Nặc không do dự đáp. “Có phải ở trạm chuyển phát dưới lầu không?”

“Không phải.” Trần Nhiễm ngập ngừng, hơi ngượng ngùng. “Tớ ghi nhầm địa chỉ, gửi đến khu trường cũ rồi.”

“Cái gì?”

“Khu trường cũ.”

Trình Nặc hít sâu, nghiêm giọng: “Trần Nhiễm, cậu phải mời tớ ăn một bữa lẩu cay đấy.”

Trần Nhiễm vui vẻ đáp: “Được, được. Tớ mời. Cảm ơn bạn yêu, yêu cậu nhiều ~”

Trình Nặc đặt điện thoại xuống, thở dài nhìn đống hành lý đang thu dọn dở.

Trường đại học có hai khu, khu cũ hiện giờ là nơi nghỉ hưu cho nhân viên, vị trí xa xôi, không có tàu điện ngầm thẳng tới. Nghĩ đến hành trình dài dòng sắp tới, Trình Nặc cảm thấy đau đầu.

Quá rõ tính cách đãng trí của Trần Nhiễm, Trình Nặc không hỏi thêm vì sao cô bạn lại không phân biệt nổi địa chỉ hai khu, chỉ thu dọn nhanh gọn rồi ra cửa lấy đồ giúp Trần Nhiễm.

Đây là lần đầu tiên Trình Nặc đến khu trường cũ, phải hỏi đường, rồi gọi cho anh giao hàng. Sau một hồi mò mẫm, cô mới tìm được trạm chuyển phát dưới sự chỉ dẫn của một nhân viên lão thành.

Trên đường trở về, trời bỗng nổi sấm chớp. Trình Nặc giật mình, nhìn lên trời.

Mưa rồi sao?

Chưa kịp phản ứng, trời đã đổ mưa tầm tã, biến Trình Nặc thành con gà rớt nước.

Cơn mưa quá bất ngờ.

Thành phố B vốn có sương mù dày đặc, mùa đông luôn âm u. Trình Nặc không ngờ hôm nay lại mưa, không mang theo dù. Điều tệ hơn là khu này quá hẻo lánh, giao thông công cộng chỉ có một chuyến, mà xe thì khó bắt.

Trình Nặc bị kẹt dưới trạm xe buýt, lạnh run, nghĩ thầm: Một bữa lẩu chắc không đủ, phải hai bữa mới xứng đáng.

Trong lúc cô đang tiến thoái lưỡng nan, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai: “Cô có sao không?”

Trình Nặc ngẩng đầu lên, qua màn mưa dày đặc, thấy một khuôn mặt đẹp tuyệt trần.

Là một phụ nữ xa lạ.

Cao khoảng 1m7, dáng người thon thả, khí chất không tầm thường.

Trái ngược với Trình Nặc lôi thôi lếch thếch, người phụ nữ này mặc áo khoác dài màu kaki, gương mặt thanh tú dính chút mưa, nước bẩn làm bẩn đôi giày sang quý của cô, nhưng cô không để ý. Một tay cô đút trong túi, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đầy nước mưa của Trình Nặc vài giây, rồi hơi nhíu mày. Không đợi Trình Nặc trả lời, nói tiếp: “Chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?”

Cách bắt chuyện thật cũ kỹ...

Trình Nặc ngẩn người, chớp chớp mắt. Cô nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt, rồi bất chợt nhớ ra.

Thật sự đã gặp qua!

Hai tháng trước.

Trình Nặc đến văn phòng nộp tài liệu, vừa gõ cửa thì thấy một bóng dáng cao gầy đứng trước bàn làm việc. Cô lỡ miệng: “Chào cô giáo ——”

Người đó quay lại, khuôn mặt tinh xảo với trang điểm tỉ mỉ, môi đỏ hơi nhếch lên, cười hài hước nói: “Em gái, em nhầm người rồi.”

Hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, ánh sáng rực rỡ rơi trên người cô, đẹp như bức tranh.

Trình Nặc bị hớp hồn.

Khi đó cô chỉ nghĩ: Nếu người này là giáo viên thì sinh viên nào còn tâm trí học hành?

Một khuôn mặt như thế, ai nhìn cũng sẽ không thể rời mắt.

Lâm Diệc Ngôn cũng lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt nâu nhạt chứa đựng cảm xúc mơ hồ, chậm rãi nhìn lại, khóe môi nở một nụ cười sâu xa.

Trình Nặc mặt đỏ bừng, vội vàng rời mắt.

Ánh mắt đó dường như vẫn dừng lại trên người cô.

Một lát sau, cô nghe Lâm Diệc Ngôn gọi: “Triệu Việt, có học sinh tìm cậu.”

Triệu Việt chính là giáo viên mà Trình Nặc tìm.

Cô vội đưa tài liệu rồi rời đi, mơ hồ nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong.

“Thấy chưa, tôi đã nói trường mình nhiều mỹ nữ. Vừa rồi là hoa khôi của ngành đạo diễn đấy, học giỏi nữa, năm nào cũng đứng đầu.”

“Ừ... Thật sự rất đẹp.”

Giọng nói độc đáo, chậm rãi, pha chút lười biếng quyến rũ.

Giống như lúc này.

“Hai tháng trước, Đại học Truyền thông.” Người đẹp thấy Trình Nặc ngơ ngác, nhắc nhở nhẹ nhàng.

Trình Nặc nhanh chóng nhớ ra.

Cô không giỏi nhớ mặt, nhưng vẻ ngoài xuất chúng và giọng nói đặc biệt của đối phương khiến cô ấn tượng sâu sắc. Không ngờ đối phương cũng nhận ra mình.

Có một cảm giác vi diệu không thể tả, Trình Nặc vừa bất ngờ vừa vui mừng: “À, em nhớ rồi, chị là...” Cô nói được ba chữ thì mắc kẹt, vì phát hiện mình không biết tên đối phương.

“Tôi họ Lâm.”

“Chào chị Lâm.” Trình Nặc nghe lời chào hỏi.

Lâm Diệc Ngôn gật đầu, ánh mắt từ đầu đến chân, nhíu mày.

Cô gái trông như con mèo bị bỏ rơi, toàn thân gần như ướt đẫm, khuôn mặt thanh tú tím tái vì lạnh, nhìn thật đáng thương.

“Xe tôi ở bên kia, để tôi đưa em về.”

Mưa không có dấu hiệu ngừng, hạt mưa đập mạnh vào chiếc ô, giọng Lâm Diệc Ngôn xen lẫn trong đó, nghe mơ hồ không rõ.

Edit: Nắng Xuân Dịu Dàng