Chương 2

Cách cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, nghe được mơ hồ tiếng cười bên trong đang mở tiệc tối, cạch một tiếng, mở cửa là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc trên người là chiếc áo ngủ nhung trắng, ôm cổ Lâm Viễn Phong, thanh âm ngọt ngào làm nũng, "Ba sao giờ này ba mới về!".

Lâm Viễn Phong quanh thân khí lạnh bị Lâm Điềm Điềm cái ôm mềm mại xua tan, tách ra khỏi cái ôm mặt không đổi sắc, "Ba mua quà cho con này".

Nói rồi lấy từ trong túi quần tây ra một cái hộp nhỏ màu hồng nhạt, trên nắp hộp loé sáng dấu ấn thương hiệu đồng hồ Cartier. Lâm Điềm đôi mắt lấp lánh, tiếp nhận lễ vật, cười rộ lên lúm đồng tiền hai bên má, "Cảm ơn ba".

Lâm Viễn Phong xoa đầu Lâm Điềm, lách mình vào cười, Giang Trì đứng phía sau Lâm Viễn Phong, giây liếp theo cùng Lâm Điềm bốn nhìn nhau, Lâm Điềm nhìn hắn, cúi đầu nhìn Thi Đồng, kinh ngạc quay đầu lại, "Ba bọn họ là?".

Lâm Viễn Phong vừa đấm chìm trong bầu không khí tình thương mến thương với con gái, lúc này mới nhớ tới bọn họ, "Vào đi". Quay đầu lại đối Lâm Điềm nói, "Đây là... anh trai con, Lâm... Giang Trì".

Lâm Điềm nhíu mày, đưa lưng về phía Lâm Viễn Phong, khuôn mặt không còn ôn hoà như vừa rồi. Giang Trì cũng không để ý, dắt tay em gái vào cửa.

Phòng khách màu xám trên ghế sô pha bằng da là người phụ nữ trung niên, bên cạnh là một thanh niên bằng tuổi hắn, hẳn là vợ Lâm Viễn Phong Đỗ Uyển Uyển cùng với con trưởng Lâm Hạm. Trước khi Đỗ Uyển Uyển lên tiếng, Lâm Viễn Phong đã lôi người vào phòng ngủ.

Lâm Điềm trước cửa tươi cười ngọt ngào với Lâm Viễn Phong, lạnh lùng liếc hai người bọn họ, tức giận ngồi vào cạnh Lâm Hạm, Lâm Hạm chưa kịp mở miệng, trong phòng ngủ phanh một tiếng, tiếng thứ gì đó bị ném xuống đất vỡ tan tành. Em gái sợ tới mức run run, theo bản năng ôm lấy anh trai. Tiếp theo là tiếng Đỗ Uyển Uyển và Lâm Viễn Phong lớn tiếng khắc khẩu.

"Mẹ nó Lâm Viễn Phong ông ở ngoài dưỡng người tình tôi nhịn, bây giờ còn đem con hoang về nhà, còn mang về hai đứa, ông xem tôi là cái gì"

"Giang Nguyệt không phải tình nhân, mười mấy năm trước tôi tình cờ uống say nên có Giang Trì thôi, tôi đối với cô ta không có tình cảm. Giang Nguyệt đã chết, tôi là người giám hộ duy nhất, không còn cách nào khác mới đem nó về đây".

"Hừ! Tình cờ? Thế còn con bé kia là cái gì? Tình cờ đến hai lần?".

"Con bé không phải con tôi!".

"A! Không phải của ông thì của ai? Dám thừa nhận một đứa mà không dám nhận hai?".

"Tôi không biết gì hết! Nếu là tôi ra đường sẽ bị đυ.ng chết".

....

Khu dân cư cao cấp cách âm không tốt như tưởng tượng, Lâm Điềm cùng Lâm Hạm mắt như dao nhìn qua. Giang Trì làm như không thấy, nếu không phải vì em gái, hắn sẽ không theo Lâm Viễn Phong trở về. Lựa chọn cùng Lâm Viễn Phong trở về hết thẩy hắn đã sớm đoán được.