Dịch: LTLTRõ ràng Trì Thanh không muốn để ý đến Giải Lâm lắm, sau khi nhìn thấy câu này, giọng nói trò chuyện của cặp đôi nhân vật chính bỗng nhiên rời xa tai anh.
Thậm chí anh còn không chú ý đến con mèo kia lặng lẽ meo meo, di chuyển mông nó, cái đuôi quét ngang qua, vừa vặn quét trúng bên chân anh.
Trì Thanh không tiếp tục trả lời theo phong cách nói chuyện trước đó.
Cuối cùng anh di chuyển ngón tay, trả lời một chữ.
– Có.
Sau khi anh gửi đi thì bắt đầu chờ đối phương trả lời.
Anh không biết Giải Lâm hỏi câu này là muốn làm gì, có phải nghĩ giống anh hay không…
Loại cảm xúc tên “mong chờ” này lần đầu tiên xuất hiện trong thế giới của anh.
Trì Thanh nhìn chằm chằm màn hình điện thoại một hồi, con mèo kia thấy anh không có phản ứng gì bèn được nước lấn tới, di chuyển nửa thân mèo đến bên cạnh anh, cẩn thận dùng cơ thể mèo lúc nào cũng rụng lộng chạm vào mắt cá chân trắng bệch gầy gò của anh.
Trì Thanh không chú ý đến động tác nhỏ này của nó.
Anh chỉ đang nghĩ: Thì ra, lúc con người nói chuyện với nhau sẽ có tâm trạng như này.
Màn hình điện thoại giống như được hóa phép, phù thủy vung quyền trượng thế là trên màn hình lập tức xuất hiện hai dòng chữ.
– Bắt đầu từ lúc này, ngày mai của em hết rảnh rồi.
– Thời gian ngày mai của em thuộc về tôi.
“Meo~~~”
Còn mèo thỏa mãn dụi vào mắt cá chân của Trì Thanh, đến khi nó phát ra tiếng, Trì Thanh mới chú ý đến nó cùng với lông mèo bay ra khắp nơi: “…”
Trì Thanh cũng không giải thích được vì sao lúc này con mèo kia lại đang chơi với lửa. Nhưng tính tình anh lại tốt bất ngờ, không lập tức bắt nó cách mình tám trăm mét, hoặc là gõ cửa nhà Nhậm Cầm, bảo cô nhận mèo về lại.
Anh chỉ di chuyển vị trí, cách khoảng không chỉ vào trán con mèo, giọng điệu có thể nói là ôn tồn: “Đừng theo qua đây.”
Trì Thanh lại xem quảng cáo trên tivi một hồi, trong đầu hiện lên rất nhiều nội dung, từ “ngày mai Giải Lâm muốn dẫn mình đi đâu” lại đến “ngày mai thời tiết thế nào”.
Trì Thanh lại mở điện thoại, bấm vào app thời tiết, muốn xem thời tiết ngày mai có phải thời tiết tốt hay không.
Lần đầu tiên anh hi vọng ngày mai trời âm u.
Hôm nay Giải Lâm bận đến đêm khuya mới về, sau khi về muốn gặp Trì Thanh một lát, rõ ràng xa nhau chưa đến 12 tiếng, rõ ràng chỉ cách một bức tường nhưng vẫn rất muốn gặp Trì Thanh. Có điều nghĩ đến thời gian nghỉ ngơi lúc thường của Trì Thanh đều rất ổn định, cuối cùng hắn vẫn không đến làm phiền.
Trì Thanh có thời gian nghỉ ngơi vô cùng ổn định lúc này đang nằm trên giường, nhắm mắt, buồn ngủ vô cùng nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Một giây trước khi ngủ, một suy nghĩ bỗng nhiên xuất hiện: Ngày mai mặc gì?
Trì Thanh: “…”
Đêm khuya, sắc trời bên ngoài cửa sổ tối đen, khoảng thời gian lạnh nhất của mùa đông đã qua, thời tiết dần dần ấm lại, lộ ra chút ấm áp lúc có lúc không. Trì Thanh đứng trước tủ quần áo một lúc lâu, lấy từng cái áo khoác ở trong tủ ra, cuối cùng đặt mấy bộ quần áo trên giường.
Nhìn những bộ quần áo ấy, Trì Thanh thấy mình giống như bị điên, cuối cùng lại nhét từng bộ về tủ lại.
Thì ra thử yêu đương lại phiền đến thế sao?
Ở bên kia, Giải Lâm cũng không yên.
Hắn ngồi ở phòng làm việc xử lý hồ sơ công việc mà nhân viên công ty sau khi sửa đổi gửi lại cho hắn, đang làm thì hắn tạo một trang tài liệu mới bên cạnh tài liệu công việc, sau đó bắt đầu làm một “công việc” khác… Công việc chuẩn bị trước khi hẹn hò.
Hẹn hò với Trì Thanh phải liệt kê những điều cần chú ý ra hết, nửa tờ tài liệu cũng không chứa đủ.
Chỗ nhiều người không được.
Chỗ ồn ào không được.
Chỗ không sạch sẽ càng không được.
…
Giải Lâm nghĩ đi nghĩ lại, trước đây Trì Thanh có từng khen chỗ nào được không.
Giải Lâm nghĩ một hồi.
Thật sự có một nơi.
Giải Lâm buông cây bút máy đang kẹp giữa ngón tay ra, có hơi đau đầu xoa bóp trán: “…”
“Cũng không thể… du lịch một ngày ở nhà xác.”
—
Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng kêu trong lòng Trì Thanh, sáng hôm sau, dự báo thời tiết từ nhiều mây chuyển sang âm u, khí tượng hiển thị có 80% sẽ mưa. Thời tiết hôm qua mới bắt đầu ấm lại, hôm nay đã vội vàng thay đổi, nhiệt độ hạ đột ngột.
Trì Thanh rất hài lòng với việc này, anh mở rèm cửa sổ thưởng thức thời tiết âm u bên ngoài, nói với con sáng sớm đã lẻn vào phòng anh: “Thời tiết hôm nay cũng được.”
Con mèo nghiêng đầu nhìn anh: “Meo?” (Này mà kêu cũng được?)”
Trì Thanh: “Nể tình thời tiết tốt, không tính toán chuyện mày tùy tiện vào phòng của tao.”
Con mèo kia chớp mắt, liếc mắt nhìn bầu trời mây đen dày đặc bên ngoài cửa sổ: “…”
Loài người, có lẽ là sinh vật khiến mèo không thể hiểu nổi.
Trì Thanh nhìn nó, cầm mấy chiếc áo khoác trên giường lên, ma xui quỷ khiến thử hỏi ý kiến của một con mèo: “Chọn một cái.”
Mèo: “Meo meo meo???”
Nó hoàn toàn không nhìn ra được mấy cái áo khoác màu đen này có gì khác biệt.
Trì Thanh mất kiên nhẫn hối nó: “Chọn mau lên, không chọn thì không cho ăn.”
Mèo: “…”
Con mèo kia meo meo meo một hồi, cuối cùng chân mèo nhấc bước ra khỏi phòng ngủ.
Trì Thanh thấy nó kêu ba tiếng meo, nhìn mấy bộ quần áo trong tay mình: “Cái thứ ba?”
Cuối cùng sự kiên nhẫn của Trì Thanh đã chiến thắng, chủ yếu là anh cảm thấy bực bội với bản thân, không muốn tiếp tục rối rắm nữa. Anh tùy tiện cầm một bộ trong đó, trước khi ra ngoài lại chọn một cây dù ở huyền quan. Lúc anh cầm dù mở cửa ra, Giải Lâm đã chờ ở bên ngoài rồi.
Giải Lâm dựa vào tường, ánh mắt chuyển đến người Trì Thanh.
Trì Thanh vẫn tông đen như mọi khi, bởi vì da trắng, môi đỏ nên không thấy đơn điệu.
Mũi dù màu bạc trong tay anh chống trên đất.
Dường như thời gian nháy mắt quay ngược lại hôm lần đầu tiên hai người đánh nhau, hắn kiểm tra xác mèo trong kho hàng xong, lúc ngước mắt nhìn theo cơn mưa đang rơi thì nhìn thấy một gương mặt.
Hắn cũng để ý thấy hôm nay Trì Thanh không mang găng tay ra ngoài.
Trì Thanh mím môi, không biết vì sao Giải Lâm cứ nhìn mình. Anh không đeo găng tay, vốn dĩ đã cảm thấy hơi mất tự nhiên, bị hắn nhìn càng thấy lạ hơn: “Trên mặt tôi có gì à?”
“Không có.” Giải Lâm cười, “Thấy em rất đẹp.”
Trì Thanh cầm dù, đứng sóng vai cùng Giải Lâm ở cửa thang máy: “Cảm ơn, anh cũng rất được.”
Câu này anh nói thật, hôm nay Giải Lâm mặc khiêm tốn hơn hôm ở phòng karaoke. Dáng người hắn cao chân lại dài, ăn mặc giống như “trai đểu” chuyên lừa gạt tình cảm thiếu nữ ngây ngô.
Cuối cùng, Trì Thanh lại tìm chủ đề nói chuyện: “Thời tiết hôm nay rất tốt.”
Giải Lâm biết tính cách của anh, hoàn toàn không quan tâm trời âm u có tính là thời tiết tốt hay không: “Đúng là rất tốt… Dù sao chỉ cần em ở cạnh tôi thì có mưa đá tôi cũng nghĩ là thời tiết tốt.”
“…”
Thời gian Giải Lâm hẹn Trì Thanh là 10 giờ trưa, lúc này xuất phát vừa vặn ra ngoài ăn trưa. Lúc hai người lái xe đến chỗ quán ăn, mây đen trên trời càng ngày càng đè nặng, nhưng vẫn chưa mưa, gió lạnh cuốn không khí ẩm luồn vào trong cổ áo.
Hai người xuống xe, đứng song song bên đường chờ đèn đỏ phía trước để qua.
Giải Lâm chợt hỏi Trì Thanh: “Có lạnh không?”
Nói xong, hắn không chờ Trì Thanh trả lời, rất tự nhiên chạm vào tay Trì Thanh, đây là hành động thử độ ấm đơn giản.
Trì Thanh vừa xuống xe không lâu, độ ấm trên xe mở vừa vặn, không lạnh đến đâu.
Giải Lâm chạm vào làn da ấm áp của Trì Thanh, cũng biết anh chẳng hề lạnh, nhưng hắn thử nhiệt độ trên tay Trì Thanh xong vẫn không buông tay ra.
Đèn đỏ phía trước nhấp nháy thay đổi, đèn đỏ biến mất.
Đám đông vốn đứng im cuối cùng cũng di chuyển, dòng người dần dần tiến về trước.
Động tác tay của Giải Lâm hơi thay đổi, mượn cớ “thử độ ấm” thuận thế nắm lấy tay Trì Thanh, ngón tay của hắn luồn qua khe hở giữa những ngón tay trắng bệch của Trì Thanh, vừa khít lấp đầy khoảng trống đó.
Trì Thanh sửng sốt.
[Đi thôi.] Giải Lâm nắm tay Trì Thanh, nói chuyện bằng giọng nói biến dạng,
[Bé ưa sạch sẽ không qua đường một mình được.]Trì Thanh: “…”
Dòng người vừa chen chút vừa ồn ào.
Không ai biết hai người bọn họ có một kênh trò chuyện chỉ thuộc về đối phương.
Giải Lâm để ý đến sự im lặng của Trì Thanh:
[Xưng hô này cũng không được gọi à?]Da của Giải Lâm không tính là đen, nhưng so với đôi tay giống như chưa từng thấy ánh nắng mặt trời của Trì Thanh thì tương phản về màu sắc rất rõ ràng.
Không phải Trì Thanh không cho gọi.
Nhưng dĩ nhiên cái tên này không nên gọi thì vẫn đừng gọi tốt hơn.
Chỉ là anh… không đoán được hành động tiếp theo của Giải Lâm.
Mỗi lần uống rượu xong, Trì Thanh đυ.ng vào tay của Giải Lâm rất nhiều lần, trong tình huống không say cũng đυ.ng rất nhiều, nhưng chưa từng có lần nào nắm tay mười ngón l*иg vào nhau như này.
Đầu ngón tay nóng đến mức anh muốn tránh đi.
Cuối cùng, Trì Thanh bình tĩnh nói: “… Tùy anh.”
Nhà hàng Giải Lâm đặt là một nhà hàng kiểu Tây, mức độ bình thường, không sang cũng không hèn, lúc ăn cơm Giải Lâm nói lát nữa dẫn anh đến một nơi thú vị.
Dùng bữa xong, Trì Thanh được Giải Lâm đưa đến một tòa nhà ít ai lui đến, tầng càng cao càng ít nhìn thấy người, trông không giống khu giải trí cũng không giống tòa nhà làm việc. Trong lúc nhất thời, khiến Trì Thanh không hiểu được rốt cuộc tòa nhà này dùng để làm gì.
Đến khi cửa thang máy mở ra, hai người bước ra khỏi tầng 21, đi theo hành lang dài đến trước một cánh cửa ở cuối hành lang mới nhìn thấy tên cửa hàng: Trốn khỏi mật thất.
Trì Thanh nhìn bảng hiệu một hồi, hoàn toàn không ngờ rằng địa điểm hẹn hò Giải Lâm tìm là ở chỗ này: “Chỗ anh nói thú vị chính là chỗ này à?”
“Hôm qua tìm cả buổi tối, sở thích của em kén chọn cỡ nào em không rõ à?” Giải Lâm nắm tay Trì Thanh nói, “Tìm đến tìm lui chỉ có chỗ này thích hợp nhất, thấy em bình thường khá thích phá án… Đúng lúc cửa hàng này không có nhân viên, thuộc loại chỉ giải câu đố, không cần tránh né gì, người ít lại còn tối, đủ phù hợp yêu cầu của em chưa?”
Mật thất có tận mấy loại, phần lớn đều có nhân viên đóng giả ma quỷ, còn phải chui hầm gì nữa. Nhưng Giải Lâm đã xác nhận cẩn thận với ông chủ cửa hàng này, ở đây không có gì cả, điều kiện vô cùng sạch sẽ vệ sinh, cũng sẽ không làm dơ quần áo.
Lúc đó ông chủ ở đầu dây bên kia nói: “Chỉ có một vấn đề duy nhất là độ khó chủ đề mật thất khá cao, hai người chơi có lẽ sẽ khá vất vả, bình thường đều là sáu người trở lên.”
Trì Thanh không còn gì để nói.
Sống bao nhiêu năm trời, lần đầu tiên trong đời anh suy nghĩ lại về sở thích kén chọn của mình.
Cuối cùng anh cũng phải thừa nhận, có thể tìm ra được chỗ như thế cũng làm khó anh.
“Các cậu chính là hai người hẹn trước hôm qua sao?” Ông chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên gần 40 tuổi, thân hình gầy gò, có vẻ chân hơi bất tiện. Ông ta mở cửa phòng, lúc bước ra khỏi phòng nghỉ, bước đi vô cùng chậm rãi.
Ông ta ngẩng đầu nhìn khách đến, là hai chàng trai trẻ tuổi, hơn nữa vẻ ngoài còn xuất chúng, có hơi ngạc nhiên.
“Tuy hôm qua tôi đã nói một lần rồi, nhưng vẫn nhắc lại với các cậu lần nữa, độ khó này hai người chơi có thể…”
“Không sao.” Giải Lâm gửi điện thoại và các đồ dùng khác của hai người vào trong tủ, ngắt lời, “Chúng tôi muốn thử thách.”
Trì Thanh không nói giống như Giải Lâm, anh thành thật chọc thủng phát ngôn vừa rồi của hắn: “Độ khó này một người chơi có lẽ cũng không thành vấn đề.”
Ông chủ: “…”
Mật thất có tổng cộng năm căn phòng, chủ đề là “Anh trai của tôi”. Trong căn phòng thứ nhất có một bàn học đồ đạc lộn xộn, trên bàn đặt một quyển nhật ký rách nát, quyển nhật ký mở ra tình tiết đầu tiên của câu chuyện: Tám năm trước, anh trai tôi mất tích một cách kỳ lạ.
Tóm lại là một câu chuyện em trai tìm người anh mất tích, câu đố bọn họ phải tìm chính là có phải anh trai chết rồi không, bị ai gϊếŧ, chết thế nào?
Trong mật thất quả thật rất tối, chẳng có người nào, Trì Thanh ở đây rất thoải mái.
Phương án hẹn hò Giải Lâm chọn thật sự không có vấn đề gì, chỉ có một chỗ không nghĩ đến chính là trình độ IQ của anh với Trì Thanh.
Chưa đến hai phút, hai người đã bước vào phòng thứ hai.
Dựa theo tốc độ này mà tính toán… chơi xong chủ đề này, bước ra khỏi căn phòng thứ năm, đừng nói 60 phút mà trò chơi quy định, có thể còn chưa cần đến 20 phút nữa.
Ở căn phòng thứ hai, Trì Thanh nhanh chóng tìm thấy manh mối quan trọng ở trên tường, sau khi thành công phá giải mật mã két sắt, anh nhìn hồ sơ trong két sắt hỏi: “Trò chơi đơn giản như này vì sao cần sáu người?”
Giải Lâm: “… Có lẽ người nhiều thì náo nhiệt hơn.”
Câu nói này của Giải Lâm đã nhắc nhở Trì Thanh.
Hai người đang hẹn hò, nội dung trò chơi là thứ yếu, anh giải tiếp như này thì không bao lâu hai người có thể về nhà luôn rồi.
Thế là sau khi bước vào căn phòng thứ ba “phòng chứa xác”, Trì Thanh giảm tốc độ giải câu đố.
Trong phòng chứa xác đặt vài bộ thi thể, mỗi một thi thể đều thật đến khác thường.
Các đạo cụ thi thể được đặt lần lượt trên các khung giường làm bằng sắt, ngay cả mùi tràn ngập trong không khí cũng rất giống với mùi xác thối, phải thừa nhận là chủ cửa hàng làm chủ đề vô cùng tỉ mỉ.
Lần hẹn hò này Giải Lâm chuẩn bị cũng rất kỹ lưỡng.
Nhà xác mà Trì Thanh thích nhất còn được dùng cách khác thay thế, sắp xếp cho anh.
Mật thất rất tối.
Sau khi không suy nghĩ câu đố với suy luận logic, cảm giác tồn tại của bàn tay Giải Lâm mãi vẫn chưa buông ra khiến Trì Thanh không thể làm ngơ được.
Đến khi các cảm xúc rối loạn chậm rãi lắng xuống, Trì Thanh mới nhớ ra hôm đó Giải Lâm nói một đống, lượng tin tức quá nhiều, phát triển sau đó của hai người lại quá bất ngờ, đến nỗi anh vẫn chưa thể giải thích với Giải Lâm chuyện mình có thể đọc được suy nghĩ của người khác.
Giải Lâm cũng không hỏi anh.
Một lát sau, Trì Thanh nhúc nhích ngón tay có hơi cứng ngắc, Giải Lâm nghiêng đầu qua nhìn anh: “Sao thế?”
Trì Thanh: “Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?”
Giải Lâm: “Hỏi gì?”
Tay Trì Thanh chỉ vào bản thân: “Ví dụ như chuyện này, anh không hỏi vì sao tôi có thể nghe…”
Trì Thanh nói đến đây, bởi vì ánh sáng trong mật thất có giới hạn, chân anh đạp lên nắp chai mà người chơi lần trước vô tình đánh rơi, anh đứng không vững, tay còn lại vô thức đưa ra sau tìm vật nào đó có thể vịn.
Gần anh nhất chính là cái giường sắt đựng xác chết ở phía sau, nửa lòng bàn tay của Trì Thanh đặt trên ván sắt, nửa còn lại đυ.ng vào đạo cụ “xác chết” ở trên giường.
Chỗ anh đè trúng vừa vặn là bàn tay xác chết buông thõng.
…
Vừa chạm vào, Trì Thanh nhận thấy không đúng, nửa câu còn lại trong miệng im bặt.
Bởi vì thuận theo động tác, có một thứ gì đó khẽ rơi lên tay anh, Trì Thanh nhìn qua trong ánh sáng có hạn, phát hiện đó là một móng tay đen đen vàng vàng, mép trong móng tay nhớp nháp, dính dịch thối và vết máu.