Dịch: LTLTHành lang im lặng vài giây.
Giải Lâm ngồi xổm đối diện Trì Thanh, rất muốn vươn tay xoa đầu anh, nhìn dáng vẻ ưa sạch sẽ đang phát tác của anh cũng cảm thấy rất dễ thương: “Nhà cậu sao lại có mèo vào?”
Trì Thanh xác nhận nhiều lần trên người mình có còn lông mèo không, vì phủi không sạch mà bực bội: “Nhất thời lên cơn thả cho vào, nói đúng hơn thì có thể là đầu tôi bị úng nước.”
Bình thường có rất ít đồ vật chủ động đến gần Trì Thanh.
Tên điên họ Giải trước mặt được tính là người đầu tiên.
Con mèo kia là thứ hai.
Không biết có phải mắt của con mèo đó không tốt không, không nhìn thấy Trì Thanh rất muốn xách cổ ném nó ra ngoài à?
Lúc Nhậm Cầm đưa balo đựng mèo cùng một vài vật dụng cần thiết cho Trì Thanh, cô có giới thiệu con mèo này sợ người lạ, không dám đến gần cô, có thể sẽ trốn vào một góc nửa ngày không chịu ra. Nhưng Trì Thanh mới đeo găng tay mở balo ra thì con mèo “sợ người lạ” kia lại vô cùng nhiệt tình, chẳng sợ người lạ nhảy bổ về phía anh, dọa anh lùi về sau trốn mới miễn cưỡng trốn được.
Sau đó một người một mèo không ngừng giằng co trên sô pha, Trì Thanh rời khỏi sô pha, định về phòng ngủ khóa cửa sổ lại, một người một mèo giống như đang thi chạy, lúc Trì Thanh đυ.ng vào cửa phòng vẫn chậm một bước.
“…”
Cuối cùng, Trì Thanh lấy ra cây trêu mèo từ trong cái túi đựng đồ mà Nhậm Cầm đem đến, ném về cuối phòng khách, trí khôn của con mèo đó có hạn, đuổi theo cây gậy, phóng mạnh qua đó.
Lúc này Trì Thanh mới thoát thân.
“Tôi chưa từng nuôi mèo.” Sau khi nghe xong đầu đuôi câu chuyện Giải Lâm nói, “Mở cửa trước đi rồi nói sau, cậu cũng không thể ngồi xổm ở đây đến sáng mai. Với lại cậu đổ thức ăn với nước cho nó chưa?”
Trì Thanh mặt không cảm xúc, không còn gì luyến tiếc trên đời: “Chưa, tôi không gϊếŧ chết nó đã hay lắm rồi.”
Hai người đứng trước cửa nhà Trì Thanh, sau khi nhấn xong mật mã, Trì Thanh lùi ra phía sau Giải Lâm, ngay cả sợi tóc cũng không lộ ra ngoài: “Anh vào trước đi.”
Thế là hai người mới tham dự tọa đàm giáo dục sức khỏe tâm lý xong, trông không thích hợp nuôi mèo chút nào đứng trước cửa cùng với một con mèo như thú bông nhìn nhau.
Trong mắt Trì Thanh, đây là một sinh vật rụng lông, không thấy dễ thương chỗ nào hết.
Giải Lâm lại có thể chấp nhận, nhưng mà… có lẽ con mèo sẽ không thân thiết với hắn.
Advertisement
Loài sinh vật như mèo hiểu tính người.
Khi còn nhỏ, Giải Phong rất thích mèo, từng nhặt một chú mèo lang thang về nhà. Lúc đó Giải Lâm học cấp hai, đang ở trong phòng sách đọc tài liệu vụ án, xem được một nửa thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng mèo kêu rất yếu ớt. Hắn cầm tập ghi chép tình tiết vụ án, cười tủm tỉm muốn xoa đầu nó: “Bé con ở đâu đến đây?”
Nhưng chú mèo nhìn vào mắt Giải Lâm bỗng dưng cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình… Dù đứa trẻ trước mặt chỉ mới mười mấy tuổi, cũng không có ý muốn làm nó bị thương.
Nhưng trực giác nói cho nó biết rằng nó thật sự không thích mùi của người này.
Thế là chú mèo đó cào Giải Lâm một phát.
Sau này, giống như nó đã dự đoán, cái người nhìn cười tủm tỉm kia quả nhiên không bình thường, bị nó cào chảy máu lại chẳng tức giận, thậm chí còn không nhíu mày, chỉ nói một câu: “Không nghe lời thế à.”
“Bé con.”
Giải Lâm chậm rãi ngồi xuống, lúc vẫy tay về phía chỗ con mèo trong nhà Trì Thanh, lông toàn thân của nó dựng đứng lên, sau đó lùi về sau, lui xuống dưới ghế sô pha, nằm úp sấp không nhúc nhích. Lúc này nó mới có mấy phần “sợ người lạ” mà Nhậm Cầm nói.
Trì Thanh hoàn toàn không ngờ rằng chuyện sẽ đi theo hướng này. Anh nhớ trước đây lúc nhìn thấy Giải Lâm ở phòng tư vấn tâm lý, đúng là mèo đều vòng qua Giải Lâm, sẽ không dừng lại ở ghế sô pha mà hắn ngồi: “…”
Giải Lâm nhún vai nói: “Quên nói với cậu, không biết vì sao mà từ nhỏ bọn mèo đã không chào đón tôi.”
Lúc này, người bình thường đều sẽ nói mấy câu để an ủi hắn.
Chỉ có Trì Thanh nói một câu từ tận đáy lòng: “Chúc mừng anh.”
Giải Lâm: “… Cảm ơn.”
Ở tầng dưới của bọn họ, Nhậm Cầm sờ đầu mèo nhà mình nói: “Em xem em kìa, dữ cái gì hả? May mà anh Trì ở tầng trên đồng ý nuôi tạm, nếu không thì chị không có cách nào ăn nói với người ta…”
Nhậm Cầm hoàn toàn không biết mình đã phó thác con mèo cho hai con người cực kỳ không đáng tin cậy.
Hai người này, một người không thích mèo, một người mèo không thích.
“Thức ăn cho mèo là cái này, cần phải cho ăn đúng giờ.”
“Ờ.”
“Nó sẽ không tè bậy, tự biết dùng cát mèo, cậu chỉ cần dọn dẹp định kỳ.”
“Còn phải dọn dẹp à? Nó không tự làm sạch được sao?”
“Chuyện này e rằng rất khó.”
“…”
Giải Lâm tìm kiếm vài việc cần chú ý khi nuôi mèo.
Trì Thanh ngồi trong phòng khách lấy giấy viết lại từng việc. Giải Lâm nói một điều, anh viết ngắn gọn lên giấy một câu.
Khi viết đến điều thứ tám, bút trong tay Trì Thanh sắp hết mực, anh thật sự đã phiền lại thêm phiền. Lúc nãy bảo Nhậm Cầm xách balo mèo cút đi chẳng phải xong rồi sao?
Trì Thanh vung bút, bản thân anh cũng không thể chấp nhận quyết định này lắm, sợ Giải Lâm nghĩ nhiều, lạnh lùng giải thích: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi vốn chẳng muốn giúp cô ta, chỉ là vừa rồi nhớ đến đề nghị trước đây của bác sĩ Ngô, bảo tôi tiếp xúc nhiều với mấy thứ này thì có ích cho bệnh tình.”
Sau khi đọc xong, Giải Lâm ngồi bên cạnh chờ Trì Thanh viết, hắn chống cằm nhìn: “Bác sĩ Ngô còn nói cậu phải tiếp xúc với tôi nhiều vào, cũng có ích cho bệnh tình.”
“…”
Trì Thanh lại quên mất vụ này.
Giải Lâm vươn cánh tay sau khi đã tháo bột đến trước mặt Trì Thanh, giống như người bệnh là hắn vậy, âm cuối kéo dài than phiền: “Cậu đã lâu không tìm tôi chữa bệnh rồi.”
Tuy sau lưng đã đỏ đến mang tai nhưng ngoài mặt Giải Lâm vẫn là con hồ ly bình thản tự nhiên. Sau khi bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn đưa qua, hắn thấy Trì Thanh không có cầm lấy, thế là lại vươn về trước một chút, mu bàn tay đè lên tờ giấy mà Trì Thanh đang viết. Ngòi bút sắp hết mực quẹt một đường mực màu đen ở lòng bàn tay hắn.
Lúc đầu là tự Trì Thanh mượn cớ, bây giờ là hắn nhắc lại chuyện xưa.
Nhưng từ sau khi Trì Thanh đọc được suy nghĩ của Giải Lâm, anh không thể kéo Giải Lâm “chữa trị” nữa.
Trước đây không đọc là vì không có hứng thú với người khác cộng thêm phần lớn nội dung đọc được đều khiến anh cảm thấy khó chịu. Cho dù Giải Lâm không khiến anh cảm thấy như thế nhưng anh cũng không muốn rình xem người này đang nghĩ gì trong lòng.
Người bình thường đều sẽ cảm thấy xúc phạm.
Nhưng Giải Lâm lại cứ tiến đến gần, găng tay Trì Thanh đều là lông mèo, vừa rồi đã tháo ra, Giải Lâm duỗi tay đến là đè thẳng lên chỗ đốt đầu tiên của ngón tay Trì Thanh.
[Rõ ràng là muốn giúp đỡ còn giả vờ không quan tâm.]Câu sau đó là:
[Chậc, sao lại dễ thương thế.]Trì Thanh bị hai chữ “dễ thương” tập kích, động tác rút tay chậm đi nửa nhịp.
…
Chắc hắn đang nói con mèo nhỉ?
—
Dù Trì Thanh đã ghi lại các việc cần chú ý khi nuôi mèo nhưng cũng không có tác dụng.
Con mèo này chỉ cần đến gần anh thì anh không thể nào làm việc, đổ thức ăn mèo được một nửa suýt thì vung ra sàn.
Lông mèo giống như bụi bặm, bay khắp nơi chỗ nào cũng là lông mèo.
Cuối cùng vẫn phải bảo Giải Lâm qua làm.
– Đến giờ ăn của nó rồi.
Nội dung trong khung trò chuyện của hai người gần đây đều liên quan đến con mèo tạm gửi ở nhà Trì Thanh.
Nhậm Cầm đang tìm chủ tiếp theo giùm nó, sau khi gửi thông tin đi hiện tại vẫn chưa gặp được người nhận nuôi thích hợp.
Con mèo này đành phải sống chung với hai người không thích hợp nuôi mèo nhất vài ngày.
Lúc Quý Minh Nhuệ nghe nói trong nhà Trì Thanh có thêm một con mèo thì sốc đến mức cằm sắp rớt xuống đất, cuối cùng vẫn không kìm được mà cảm thán: “…Kiếp trước chú mèo này đã tạo nghiệp gì, là gϊếŧ người hay phóng hỏa mà kiếp này lại lưu lạc đến chỗ ông.”
“Ông biết nuôi không? Xin phép hỏi một câu, nó còn sống không?”
“…” Trì Thanh nhíu mày, “Biến.”
“Đáng thương cho một sinh mạng nhỏ bé vô tội, mong nó đừng vì ông mà hiểu lầm loài người.”
“…”
Nhưng dù như thế, con mèo này vẫn rất thích quấn lấy Trì Thanh một cách khó hiểu.
Trì Thanh ngồi trên sô pha xem tivi, nó nằm ngủ bên chân Trì Thanh. Sau mấy lần trao đổi không có hiệu quả với nó, Trì Thanh dần dần quen luôn, cảm thấy cũng không khó chịu đến thế.
Dù sao con sen thật sự cũng chẳng phải là anh.
Con sen Giải Lâm mấy phút sau trả lời: Đang trên đường về, còn năm phút nữa là tới. Nếu như nó quậy thì cậu đút chút đồ hộp cho nó.
Trì Thanh nhìn cái cục đang ngủ rất say sưa kia, không gọi nó dậy.
– Không sao, năm phút, không chết đói.
Lúc dừng xe, Giải Lâm nhìn thấy câu này, đậu xe xong thì mỉm cười.
Trong danh sách tin nhắn của hắn còn có một dãy chấm đỏ bị làm lơ, đến từ Ngô Chí.
– Anh đi vội như vậy làm gì?
– Khó lắm mới tụ tập một lần, còn chưa uống được mấy ly đã đi. Trong nhà có người chờ anh về hay sao?
Câu này của Ngô Chí hoàn toàn là nói đùa, nhưng gã chó táp phải ruồi, đùa đúng chỗ. Giải Lâm dành ra mấy giây trả lời gã:
– Chú mày nói đúng rồi, trong nhà có người chờ.
Ngô Chí: …
– Với lại còn là một lớn một nhỏ, hai người.
– Thôi, nói với chú mày, chú mày cũng không hiểu.
Ngô Chí:???
Bây giờ Giải Lâm cho mèo ăn khá là thành thạo, chỉ là con mèo kia không có lương tâm, nhìn thấy hắn vẫn trốn dưới sô pha hoặc là nấp bên cạnh Trì Thanh. Lựa chọn vế sau xong, nó đi về phía đó thì bị Trì Thanh xách lên.
Trì Thanh: “Xuống dưới sô pha.”
Giải Lâm nhìn dáng vẻ ăn của con mèo kia một hồi.
Con mèo ngừng động tác liếʍ thức ăn lại, cảnh giác nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ bây giờ chọn tiếp tục ăn hay trốn qua một bên.
Trước khi đứng lên, Giải Lâm nói thầm một câu: “Đồ vô lương tâm, cho ăn mà vẫn không quen được mày.”
Giờ này vừa vặn là giờ cơm.
Giải Lâm giúp cho mèo ăn xong, Trì Thanh cũng không keo kiệt, giữ hắn lại cùng ăn tối.
Căn hộ của Trì Thanh vốn luôn trống rỗng, mấy ngày nay có thêm một con mèo, còn có người hay ra vào cho mèo ăn trông có thêm mấy phần hơi người.
Lúc phải chọn dùng dao nào cắt thịt bò hôm nay ở trong phòng bếp, Trì Thanh nghe thấy Giải Lâm ở bên cạnh khẽ ho một tiếng.
Hắn dựa vào cửa phòng bếp nhìn Trì Thanh: “Có chuyện này muốn hỏi cậu.”
Lần trước hắn gọi điện thoại cho Quý Minh Nhuệ nửa ngày, chẳng hỏi được gì cả, đặc biệt là vấn đề muốn hỏi nhất hoàn toàn không nhận được đáp án. Suy đi tính lại, dứt khoát hỏi thăm từ chính chủ luôn cho rồi.
“Lần trước nói chuyện với cảnh sát Quý, có nói đến cậu. Cậu ta nói cậu không có kinh nghiệm yêu đương gì, tôi tò mò muốn hỏi, cậu…”
Giải Lâm khựng lại, không biết vì sao có hơi căng thẳng: “Cậu thích kiểu người thế nào?”
Nếu như là người khác, hắn thật sự không cần đến mức bó tay như này, nhưng người này là Trì Thanh.
Hắn nghĩ, không chừng thẩm mỹ của Trì Thanh khác với người bình thường, hắn vừa vặn phù hợp.
Dù khác biệt có hơi xa cũng không phải không thể cố gắng.
…
Sau đó, Giải Lâm nhìn Trì Thanh đã chọn được một con dao. Trì Thanh dùng khăn giấy sạch sẽ lau con dao, giống như thật sự đang cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
“Tôi không thích con người lắm, nếu như phải chọn.” Trì Thanh lau dao, trong con ngươi đen sẫm phản chiếu ánh sáng như gió lạnh, thuận miệng trả lời, “Vậy thì có lẽ là người chết. Yên lặng, không hít thở, cũng không nói chuyện.”
Giải Lâm: “…”