Dịch: LTLTTrì Thanh không ấn tượng mấy với những bộ phim mình đã quay trước đây, nhưng việc này cũng không ngăn anh cảm thấy lúng túng khi nhìn thấy gương mặt của mình xuất hiện trong tivi. Lúng túng đến mức ngón tay chợt căng cứng.
Bỗng dưng anh thất thần nghĩ rằng, nếu như tình cảnh này xuất hiện ở nhà Quý Minh Nhuệ, anh vẫn cảm thấy không thoải mái, thậm chí cảm thấy căng thẳng sao?
Đáp án của câu hỏi này có thể thấy rõ… Anh chắc chắn sẽ không cảm thấy thế.
Anh không chỉ không cảm thấy thế mà còn ném điều khiển tivi vào đầu Quý Minh Nhuệ, bảo anh ta mau tắt đi.
Nhưng Trì Thanh lại không làm vậy, anh nhìn gương mặt trên màn hình ngẩn người một hồi, đến khi Giải Lâm đi đến khụ một tiếng, cầm lấy điều khiển trong tay anh, giấu đầu hở đuôi nói: “Hôm qua đúng lúc nhìn thấy có người giới thiệu… xem thử, không ngờ cậu cũng diễn trong bộ phim này.”
Trì Thanh: “Bạn anh giới thiệu à?”
Giải Lâm “ừ” một tiếng.
“Gu của bạn anh cũng chẳng ra làm sao.” Dù là phim mà anh tham gia diễn nhưng anh cũng thẳng thắn chê bai, không chút ậm ờ, “Bộ phim này được đánh giá 4.5 điểm, kịch bản cực tệ, diễn viên cũng không ổn, xem loại phim này chỉ lãng phí thời gian.”
Giải Lâm không thể nói là hắn cảm thấy rất hay.
Thứ hắn xem không phải nội dung phim, nội dung phim thế nào không liên quan đến hắn, người đẹp là được.
Dựa theo tác phong bình thường của hắn, mấy câu nói này đều là tùy tiện có thể treo bên miệng, nhưng lúc này lại không nói ra được câu nào.
Lo lắng hắn yêu sớm với chân đạp cùng lúc mấy thuyền của Giải Phong năm ấy thật sự dư thừa.
Cuối cùng hắn khom người, đặt điều khiển lên bàn nói: “Đến đây ăn sáng.”
Hai phút sau, Trì Thanh nhìn phần bánh mì nướng trứng có vẻ ngoài khá ổn kia suy nghĩ: “Anh nấu à?”
Giải Lâm: “Thực ra tôi nấu ăn cũng được, tài nấu nướng không có gì để nói. Sau này nếu như cậu muốn ăn gì…”
Hắn mải thể hiện ưu điểm của bản thân mà quên mất một vấn đề rất quan trọng.
“Cổ tay anh bị bó bột còn có thể nấu ăn.” Trì Thanh gắp miếng bánh mì kia lên, “Tài nấu ăn thật sự cao siêu.”
Giải Lâm: “…”
Advertisement
Tóm lại, Giải Lâm “thân tàn nhưng ý chí kiên cường” dựa vào nghị lực có thể nấu ăn bằng một tay chỉ một mực nói rằng mình không cởi được nút áo sơ mi, cũng không thể một mình đến tổng cục tham gia tọa đàm.
Trên đường bị Giải Lâm ép đi, Trì Thanh mặt bực bội hỏi: “Tọa đàm đó rốt cuộc là làm cái gì?”
Giải Lâm: “Không rõ, trước khi cậu thông báo với tôi thì không ai nói cho tôi cả. Cảnh sát Quý không giải thích với cậu sao?”
Trì Thanh không đeo găng tay, lúc ở cạnh Giải Lâm, anh luôn dễ dàng quên việc đeo găng tay. Tuy có nhiều người ở tọa đàm nhưng chắc ai ngồi chỗ nấy, tỉ lệ đυ.ng phải rất nhỏ. Anh rụt tay vào trong ống tay áo là được: “Không, chỉ nói một đống lời nhảm nhí.”
Quý Minh Nhuệ nói xong địa chỉ thì lại gửi đến mấy tin sau.
– Xin đó, nếu như ông không đi thì có thể tôi sẽ bị trừ tiền lương.
– Tọa đàm này thật sự rất quan trọng, với lại nhất định sẽ có giúp ích cho cậu.
…
Nói cái gì không rõ, nhưng nghe thì giống như là một tọa đàm chuyên nghiệp, sẽ có diễn giả nổi tiếng đến tiến hành diễn thuyết. Bọn họ chỉ cần ngồi nghe là được, Trì Thanh nghi ngờ có lẽ anh với Giải Lâm là bị tổng cục kéo đến cho đủ quân số.
Tọa đàm được tổ chức ở trong tòa nhà làm việc đối diện với tổng cục.
Công dụng của tòa nhà làm việc với tổng cục khá khác nhau. Tòa nhà làm việc không tiếp nhận xử lý nghiệp vụ, thường dùng để mở hoạt động xã hội. Cả tầng sáu đều là giảng đường, bố cục rất giống tòa dạy học lúc học đại học.
“Lớp học” của tầng sáu chia thành hai phòng Tây và Nam, bọn họ được chia đến phòng phía Tây.
Bọn họ đi cũng coi như sớm, nhưng khi đến nơi bước vào tòa nhà thì đã có không ít người rồi. Muôn hình muôn vẻ, người nào cũng có, có người mặc Tây trang thắt cà vạt mang theo túi công văn bước ra khỏi thang máy, cũng có người giống như dân công đi qua đi lại.
Lúc Trì Thanh lên lầu, thậm chí còn có một thiếu niên mười mấy tuổi đang đứng bên cạnh. Cậu chàng này bị mẹ dắt đến, đứng bên cạnh không nói lời nào.
Có sự phân tầng rất lớn giữa các thành viên tham gia, nhưng dù Trì Thanh với Giải Lâm có giỏi suy luận thế nào đi nữa thì cũng không thể nhìn ra được chủ đề buổi tọa đàm này rốt cuộc là gì.
Vị trí của Trì Thanh với Giải Lâm nằm ở góc cuối cùng của “lớp học”, vị trí khá bí mật.
“Tọa đàm kiến thức phòng cháy chữa cháy?” Sau khi ngồi vào chỗ, Giải Lâm dựa ra sau, nhìn bục giảng tạm thời không có ai suy đoán, “… Chắc không phải, người đàn ông cầm túi công văn hồi nãy luôn gọi điện nói chuyện làm ăn, nếu như là loại tọa đàm có cũng được mà không có cũng không sao này thì anh ta sẽ không đến.”
Giải Lâm đang suy đoán thì thiếu niên mười mấy tuổi với mẹ cậu ấy mà họ mới gặp ngồi vào hàng ghế trước mặt bọn họ.
Người mẹ nhỏ giọng trách mắng: “Lát nữa ngoan ngoãn nghe có biết không? Mẹ tin con là đứa trẻ ngoan, sau này không thể làm mấy chuyện vi phạm kỉ luật xã hội nữa. Chú cảnh sát nể tình con còn nhỏ tuổi, cho con một cơ hội. Mẹ cũng mong sau này con tuyệt đối đừng lầm đường lỡ bước.”
Chàng trai nói khẽ: “Biết rồi ạ.”
Trì Thanh: “…”
Giải Lâm: “…”
Có lẽ bọn họ biết tọa đàm này nói về cái gì.
Ngay sau đó, phía sau bục giảng được người ta treo một băng rôn màu đỏ, chữ trên đó: Chú ý đến sức khỏe tinh thần, mở ra cánh cửa đạo đức.
Diễn giả buổi tọa đàm là một chuyên gia tâm lý mà tổng cục đặc biệt mời về. Tướng mạo ông nho nhã, tóc mai điểm bạc, trong ánh mắt ôn hòa lộ ra vài ánh sáng chính trực. Vừa lên bục giảng, ông nói đoạn mở đầu: “Chào mọi người, tôi là một nhà tâm lý, chuyên ngành tâm lý học xã hội và tâm lý học tội phạm, quanh năm làm việc ở đội cảnh sát. Lần này tôi cũng là nhận được lời mời của bên cảnh sát đến báo cáo với mọi người về vấn đề sức khỏe tâm lý.”
Từ hồi cấp hai, Giải Lâm đã theo Giải Phong lăn lộn trong đồn cảnh sát, hiểu khá nhiều về các chức vị này. Nghe đến đây, hắn đại khái đã biết là tình huống gì rồi. Hắn nghiêng về phía Trì Thanh, nhỏ giọng giải thích với Trì Thanh: “Trước đây tôi từng nghe nói đến tọa đàm này. Định kỳ tập hợp những người từng phạm tội đến để giáo dục, đương nhiên mức độ phạm tội đều rất nhỏ, nếu không thì đã vào tù luôn rồi, sẽ không xuất hiện ở đây. Có thể là từng đánh nhau với người khác, hoặc là uy hϊếp hàng xóm các kiểu.”
Bên cảnh sát thường xuyên tổ chức hoạt động này. Các cuộc điều tra đã chỉ ra rằng, rất nhiều hung thủ của các vụ án lớn đã từng để lộ manh mối ở giai đoạn đầu, vì thế thỉnh thoảng sẽ tổ chức hoạt động này để làm giảm tỉ lệ phạm tội.
Giải Lâm biết là một chuyện, nhưng ngồi ở đây nghe tọa đàm sức khỏe tâm lý lại là một chuyện khác.
Trì Thanh cũng không hiểu lắm: “Suy nghĩ cũng được, nhưng có liên quan gì đến tôi?”
Giải Lâm rất không tự mình biết mình, suy nghĩ một lát tỏ ý: “Tôi cũng không biết, có lẽ thiếu người, ngồi không kín thì thiếu thể diện.”
Một bên khác, Quý Minh Nhuệ đang ngồi trong văn phòng sắp xếp lại ghi chép hồ sơ vụ án thì hắt xì một cái. Anh ta xoa mũi, nhìn hai phần dày nhất trong hồ sơ mấy cái. Mỗi lần ghi chép hồ sơ của hai người Trì Thanh với Giải Lâm đều tốn không ít thời gian.
Lúc mở ra đọc lướt qua càng bị sốc về mức độ tham gia các loại vụ án của hai người. Dường như hai người đã tham gia vào tất cả các vụ án hình sự lớn ở thành phố Hoa Nam trong những tháng gần đây.
“Cũng không biết hai người họ có đi không.” Quý Minh Nhuệ lầm bầm, “… Mong hai người có thể ngoan ngoãn nghe giảng.”
Hội trường tọa đàm, diễn giả thao thao bất tuyệt: “Tiếp theo, chúng ta nói về sáu tiêu chuẩn về sức khỏe tâm lý. Trong sáu tiêu chuẩn này, giao tiếp giữa con người với nhau là điều vô cùng quan trọng. Chỉ khi có mối quan hệ bình thường và thân thiện thì mới có thể duy trì tâm lý khỏe mạnh, sau đó tràn ngập hi vọng với cuộc sống.”
Diễn giả nói đến đây thì ngừng lại mấy giây, bên dưới vỗ tay đúng lúc.
Trì Thanh với Giải Lâm chẳng nghe gì cả.
Lúc đầu, sự chú ý của hai người vẫn còn ở trên người diễn giả tâm lý đang thao thao bất tuyệt. Mấy phút sau, toàn bộ sự chú ý đã bị người bên cạnh cướp mất.
Rõ ràng người bên cạnh không nói gì hết cũng không làm gì cả.
Ngón tay Trì Thanh rụt vào trong ống tay áo, chỉ lộ ra nửa đoạn ngón tay. Giải Lâm thì cứ cảm thấy nửa đoạn ngón tay này thú vị hơn người đang nói không ngừng trên bục giảng nhiều.
Còn Trì Thanh lại liếc nhìn, muốn xem bây giờ Giải Lâm đang làm gì, nhìn thoáng qua đường nét gương mặt của hắn… phát hiện hình như hắn cũng đang nhìn mình.
Trì Thanh rụt tay lại, nửa đoạn màu trắng bệch cũng giấu vào trong ống tay áo: “Anh nhìn gì đó?”
Giải Lâm mỉm cười: “Nhìn xem hôm nay cậu có đeo găng tay không. Trước đây bắt cậu không đeo găng tay ra ngoài giống như đòi mạng cậu vậy.”
Trì Thanh không thể nói là vì hắn nên mới không đeo găng tay: “Lúc ra ngoài quên mang theo.”
“Không sao.” Giải Lâm nói, “Dù sao cũng ở cạnh tôi, đeo cũng không có ích gì.”
Sau khi nói xong sáu tiêu chuẩn của tâm lý khỏe mạnh, diễn giả trên bục giảng bước vào giai đoạn tiếp theo, bắt đầu kêu gọi: “Sự yên ổn của xã hội cần mỗi chúng ta cùng chung tay cố gắng, mỗi một người đang ngồi đây đều có thể trở thành thanh niên hướng về phía trước, hướng về cái tốt!”
Tuy Giải Lâm ngoài mặt không thể hiện gì thậm chí còn rất nể mặt mà vỗ tay, vỗ tay xong thì hơi nheo mắt, vô cùng nhàm chán nói: “Sớm biết là thứ này thì tôi đã không đến rồi, nghe mấy cái này còn không bằng về xem bộ phim cậu đóng.”
“…”
Cái vụ phim phiếc kia sao vẫn chưa qua nhỉ?
Nhưng lúc này Trì Thanh đã bình tĩnh khỏi cú sốc bị lật lịch sử đen tối, nhận thấy không đúng lắm. Thời gian anh xuất hiện trong phim rất muộn, đại khái khoảng tập mười mấy mới xuất hiện. Mà kịch bản bộ phim này như anh đã nói trước đó, tệ đến cảnh giới nhất định, người bình thường không thể chịu đựng quá ba tập vẫn không bỏ phim.
Thế là anh nhìn vào mắt Giải Lâm nói: “Bạn anh giới thiệu cho anh một bộ phim dở như thế, anh còn có thể xem đến tập mười mấy. Hôm qua anh rất rảnh sao?”
Giải Lâm: “…”
Lúc nói chuyện, Trì Thanh nhìn Giải Lâm, không để ý người bên tay trái bỗng nhiên đứng lên. Có lẽ người đó muốn rời đi sớm, nhưng sau khi đứng lên thì lại không đứng vững, mắt thấy sắp ngã về phía Trì Thanh, muốn tóm đại thứ gì đó để ổn định lại cơ thể, thứ cách anh ta gần nhất chính là vai Trì Thanh.
“Cẩn thận.”
Giải Lâm kéo cổ tay Trì Thanh khiến cả người anh hướng về phía hắn, để tránh cho anh bị người khác đυ.ng phải. Còn về phần người kia có thể đứng vững được hay không, có ngã hay không cũng không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Người kia không đυ.ng được Trì Thanh thế là quay sang vịn vào lưng ghế bên cạnh.
Trì Thanh bị Giải Lâm kéo đi, giữa chừng, đầu ngón trỏ của anh hơi thò ra khỏi ống tay áo, đυ.ng vào tay của Giải Lâm. Ở cạnh Giải Lâm anh không đeo găng tay, dù gì anh cũng không đọc được suy nghĩ của hắn. Nhưng hôm nay hình như không giống, từ sau khi anh trở nên rất kỳ lạ thì Giải Lâm cũng bắt đầu trở nên kỳ quái.
Ngón tay Giải Lâm khẽ lướt qua đầu ngón tay của Trì Thanh…
Thế là Trì Thanh nghe thấy một giọng nói chưa từng nghe qua vang lên bên tai mình. Dù đã biến âm nhưng cũng không che giấu được sự tùy hứng kéo dài trong âm sắc của người đàn ông. Hắn nói giống như đang tán tỉnh:
[Cũng không thể nói là tối qua không ngủ được, rất muốn gặp cậu.][Muốn xem dáng vẻ trước đây của cậu, xem phim cậu từng đóng, chuyện cậu từng làm… Nếu như việc này xem như rảnh rỗi vậy thì tôi rất rảnh.]Trì Thanh ngẩn người rất lâu mới phản ứng lại câu nói này là đang trả lời câu hỏi mà mình vừa hỏi.
Đầu ngón tay của Trì Thanh khựng lại giữa chừng.
Một loại âm thanh khác thuộc về Giải Lâm vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.
Đó là một “Giải Lâm” mà anh chưa từng nghe thấy.
Anh chợt nhớ đến lúc bác sĩ Ngô nói chuyện về Giải Lâm với anh đã từng nói, Giải Lâm là một người có thẩm quyền: “Nếu như ví von nội tâm của mỗi người là một món đồ thì của cậu ấy… của cậu ấy giống một cách cửa, không ai có thể bước vào cánh cửa đó.”
Trì Thanh không biết vì sao mình có thể đọc được suy nghĩ của người vốn không đọc được này.
Giọng nói bên tai này không giống với các giọng nói biến âm khác, anh cũng không cảm thấy phản cảm, không có cảm giác không chân thực và bị xâm nhập mãnh liệt, mà ngược lại khiến anh không phân biệt được rốt cuộc là ai không cẩn thận xông vào thế giới của ai.