Chương 58: Cậu biết cái rắm

Để Tết Thanh Minh không phải tăng ca, An Thư Yểu đã làm việc chăm chỉ hơn vào ban ngày.

Đương nhiên, Quý Sâm cũng bận việc riêng của mình.

Khu biệt thự mới mua đã được trang trí xong, anh lái xe đến xem, rất hài lòng.

Anh đã mua ba biệt thự ở đây, một biệt thự cho chính anh, một biệt thự cho những thành viên trong đội, một biệt thự khác là cho người mới và những người dự bị.

Tuân Thịnh đi theo Quý Sâm quanh ba biệt thự, nhướng mày hỏi: "Vậy các tuyển thú có thể chuyển đến đây phải không anh?"

Những tuyển thủ kia hiện đang sống trong các khu nhà khác của Quý Sâm, cách có hơi xa vả lại còn không có phương tiện đi lại.

"Cậu tự sắp xếp đi, tôi chỉ phụ trách thanh toán tiền." Quý Sâm đốt một điếu thuốc nói.

Phú nhị đại đều thích đầu tư vào thứ gì đó, họ có thể kiếm được tiền, kiếm không được thì cũng không quan tâm chút tiền bỏ vào đấy.

Quý Sâm thì thành lập một đội chơi PUBG, tất cả các game thủ đều được mua từ các đội khác với giá rất đắt trong kỳ chuyển nhượng, đặc biệt là người vừa bị tai nạn xe cách đây không lâu, giá treo biển hành nghề gần 2 ngàn vạn.

Ban đầu, Tuân Thịnh nghĩ Nghê Thường có thể không đấu được trong mùa giải này, mua cậu ta có chút lỗ, với mức giá này, anh có thể mua hai tuyển thủ hàng đầu khác.

Nhưng Quý Sâm là người không quan tâm đến tiền, hai mươi triệu đối với anh chỉ là một con số.

"Tôi còn có việc phải làm, vậy tôi về trước, Tết Thanh Minh có việc gì thì đừng liên lạc với tôi." Quý Sâm hút xong, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác, sau đó đi về phía xe.

Tuân Thịnh còn đang buồn bực: "Anh kiếm được chiếc xe này ở đâu vậy? Nhiều xe thể thao lái không hết, sao anh lại lái chiếc xe hỏng bét này?

Quý Sâm nhìn cậu ta, khinh bỉ nói một câu "Cậu mà biết cái rắm."

Sau đó, anh lên xe đạp ga.

Tuân Thịnh hớp một ngụm khí, ú ớ hai tiếng, thầm nghĩ mình không hiểu, cậu thật sự không hiểu Quý Sâm đang nghĩ gì, từ khi Quý Sâm chạy ra ngoài sống trong một tiểu khu nhỏ thì cậu đã không hiểu anh nghĩ gì rồi.

Chỉ có thể nói, Quý Sâm quá tùy tính, là kiểu người muốn làm gì thì làm.

Làm bất kì kẻ nào một khi đã nắm lấy thì buông không ra.

Sau khi về đến nhà, Quý Sâm xách đồ ăn vào, nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa An Thư Yểu mới về.

Anh đi rửa tay, sắp xếp đồ ăn rồi vào bếp đun một nồi nước nóng, một lúc sau An Thư Yểu mới về đến nhà.

"Anh mua nhiều đồ vậy? Trúng số hả?" An Thư Yểu nhìn đống thịt và rau trên bàn có chút nghi hoặc.

Quý Sâm đáp lại: "Nhà bạn anh vừa mở tiệm cơm, anh mua ủng hộ cậu ta."

An Thư Yểu "À" một tiếng.

“Em đi rửa tay đi, không ăn nữa sẽ lạnh đấy.” Quý Sâm đẩy cô vào phòng tắm.

Sau khi An Thư Yểu rửa tay đi ra, cô ngồi xuống bàn ăn, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Tiệm cơm mới mở sao?” Cô hỏi.

Mí mắt Quý Sâm nhảy dựng, cảm thấy cô sắp nói lời mà anh thực sự không muốn nghe.

Quả nhiên, An Thư Yểu hỏi: "Tiệm cơm đó có phải đang tuyển nhân viên không? Anh xem thử rồi qua đó xin việc đi."

Quý Sâm yên lặng dùng đũa nhét thịt vụn vào miệng, làm bộ như không nghe thấy lời An Thư Yểu nói.

An Thư Yểu lại hỏi: “Anh đang giả vờ không nghe đấy à?”

Quý Sâm gắp một miếng thịt khác vào bát cô, hỏi: “Em cứ như vậy muốn anh dọn ra ngoài sao?”

An Thư Yểu đứng hình, nói không ra lời.

Nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ cúi đầu của Quý Sâm, cô nghĩ mình có thể đã làm tổn thương trái tim yếu đuối bất lực của anh rồi.

Đàn ông dù sao cũng phải có tự trọng, mỗi ngày bị phụ nữ thúc giục tìm việc quả thực có thể khiến họ cảm thấy tủi thân.

"Không phải em giục anh mau dọn ra ngoài..."

Cô chỉ cảm thấy một người đàn ông to xác như vậy không có việc làm thì có chút vô lý.

Quý Sâm thở dài, nói: "Nói thật với em, thật ra anh đã tìm được việc làm rồi, tuần sau có thể chuyển ra ngoài ở."

An Thư Yểu vừa mới cắn một miếng thịt heo, còn chưa kịp tán thưởng hương vị, đột nhiên cảm thấy miếng thịt trong miệng thật vô vị.

"Tuần sau dọn đi? Đột nhiên như vậy, em còn tưởng rằng phải chờ một thời gian." An Thư Yểu không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút trống rỗng.