Chương 57: Có bạn tình nào như vậy sao?

Trong nửa tháng kế tiếp, Quý Sâm không thể chạm vào An Thư Yểu nữa, nguyên nhân là do An Thư Yểu thường xuyên tăng ca.

Có đôi khi ngày thứ bảy vẫn phải tăng ca.

Cô sợ qua hôm sau sẽ đi làm muộn nên đêm nào cũng đề phòng anh khi ngủ, thậm chí còn khóa trái cửa lại.

Không phải cô cố ý để Quý Sâm một mình, chỉ là năm sau ở công ty phát sinh rất nhiều chuyện mà thôi.

Càng làm cho cô khó hiểu là, Quý Sâm mỗi ngày đều ở nhà không đi làm, anh dựa vào gì để sống qua ngày?

Thời tiết cuối tháng ba ấm dần lên, An Thư Yểu nhìn Quý Sâm đang cùng mình ăn sáng, chần chờ một chút, hỏi: “Anh làm nghề gì?”

Quý Sâm đang ăn bánh bao dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cô, "Sao đột nhiên em hỏi câu này?"

"...Không, chỉ là cảm giác như mỗi ngày anh đều ở nhà." An Thư Yểu nói.

Ít nhất mỗi lần về đến nhà, cô đều có thể nhìn thấy Quý Sâm ngồi trên sô pha xem TV, hơn nữa hầu hết thời gian đều là mua bữa tối chờ cô về cùng ăn.

Sau một thời gian dài, An Thư Yểu cảm thấy hai người ở chung giống như một cặp vợ chồng già .

Thậm chí vào sáng hôm qua khi An Thư Yểu đang đánh răng, Quý Sâm buồn tiểu không nhịn được nên anh đã kéo quần xuống giải quyết ngay bên cạnh cô.

Âm thanh đó khiến An Thư Yểu đỏ mặt, suýt nuốt phải kem đánh răng.

Mặc dù hai người đã làm đủ chuyện rồi, nhưng cách thân thiết này vẫn khiến An Thư Yểu có chút không thoải mái.

Vào thời điểm đó, cô thậm chí còn tự hỏi mình và Quý Sâm rốt cuộc đang làm mối quan hệ gì.

Nếu nói là bạn tình....

Có kiểu bạn tình thế này sao?

Mua bữa sáng cho cô đi làm để lấy lòng, mua cả bữa tối rồi chờ cô tan làm cùng nhau ăn.

Anh còn dọn dẹp nhà cửa, có một lần An Thư Yểu tắm xong quên giặt qυầи ɭóŧ, sáng hôm sau cô thấy qυầи ɭóŧ đã được giặt sạch sẽ treo trên ban công.

Bạn tình ai mà còn có thể giúp giặt đồ lót chứ!

Nhưng trải qua vết thương tình cảm vừa rồi, dù cho An Thư Yểu có chút nghi ngờ về thái độ của Quý Sâm, thì cô vẫn không thể làm rõ được.

Bây giờ cô chỉ có thể hy vọng Quý Sâm có thể tìm được một công việc sớm hơn, tiết kiệm đủ tiền rồi sau đó ra ngoài thuê một căn nhà khác.

Chỉ cần có thể kéo dài khoảng cách giữa hai người, quan hệ của bọn họ nhất định sẽ trở lại mức bạn tình bình thường.

Có thể sau khi chia tay, cả hai sẽ ít gặp nhau hơn, thậm chí mối quan hệ bạn tình cũng có thể bị cắt đứt.

Quý Sâm nhấp một ngụm sữa đậu nành, liếc nhìn xung quanh khuôn mặt An Thư Yểu, anh đã đoán được những gì cô đang nghĩ.

“Em muốn anh sớm chuyển ra ngoài?” Quý Sâm thẳng thừng hỏi.

An Thư Yểu suýt chút nữa bị nhân bánh bao làm cho sặc, cô lau miệng nói: "Ý em không phải vậy, chỉ là...dân thất nghiệp lang thang thì quả thật không tốt lắm." Đặc biệt là những người thất nghiệp, ngay cả tâm tư đi làm kiếm tiền cũng không có thì thật sự không thể tiến tới được.

Quý Sâm chống cằm nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi hỏi: “ Có phải bởi vì anh không có việc làm, cho nên em không muốn cùng anh phát triển thêm nữa phải không?”

“Khụ khụ khụ.....”

Lần này An Thư Yểu thật sự bị sặc rồi, sặc đến nước mắt tràn ra ngoài.

Cô không dám tin hỏi: “Phát triển thêm cái gì?”

Hai người bọn họ phát triển thêm từ khi nào?

Quý Sâm thản nhiên nói: “Khoảng thời gian này em thậm chí còn không cho anh ngủ cùng.”

Đây không phải là chuyện đương nhiên sao! !

Cô và anh không phải người yêu, tại sao hai từ không ngủ trong miệng anh lại không bình thường tí nào vậy?

Quý Sâm cũng không có ý định tiếp tục thảo luận chủ đề này với cô.

Anh tính một lúc rồi hỏi: “Tết Thanh Minh tuần sau em có về nhà không?”

Ngay lúc chủ đề được thay đổi, An Thư Yểu cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Không về, quê em phong tục, phụ nữ chưa kết hôn không được phép đi tảo mộ." An Thư Yểu nói.

Đây không phải là một phong tục đặc biệt, bên Quý Sâm cũng không cho phép phụ nữ chưa kết hôn đi tảo mộ.

"Anh muốn về nhà?" An Thư Diêu hỏi.

“Không.” Quý Sâm lắc đầu, “Anh muốn dẫn em đến công viên chơi.”

An Thư Yểu nhai một hồi, sau đó kinh ngạc nhìn anh, “Công viên?”

Công viên luôn là nơi đặc biệt mà cô muốn đến từ lâu rồi.

Lúc còn quen Dương Chiếu, hắn luôn có đủ loại lý do để trốn tránh, hoặc là cho rằng khách sạn không tốt, hoặc là vé đắt, hoặc là tăng ca không có thời gian.

An Thư Yểu lại không thích đi chơi một mình, thật nhàm chán, những người mà cô chơi thân trong số các đồng nghiệp phải về nhà với con họ, bạn thời học sinh giờ ở khắp nơi trên thế giới không thể tụ tập cùng nhau, vì vậy công viên trò chơi dần đã trở thành nơi cô khao khát được đặt chân đến.

Bây giờ nghe Quý Sâm nói anh sẽ đưa mình đến công viên chơi, chuyện này thực sự khiến trái tim cô cảm động.

"Thanh Minh nên có ba ngày nghỉ lễ. Chúng ta có thể đi thủy cung và sở thú trước, sau đó ở lại đó qua đêm, hôm sau đến khu vui chơi, tối hôm đó sẽ có tiết mục bắn pháo hoa đấy." Quý Sâm nói.

Thủy cung!

Sở thú!

An Thư Yểu không ăn nổi bánh bao hấp nữa, cái đầu nhỏ liên tục gật gật:

"Được được, em đi!"