An Thư Yểu thật sự mệt muốn chết rồi, lúc lên bậc thang cuối Quý Sâm vừa ôm cô vừa đâm cái đó vào thật mạnh, cô gần như không còn sức để rêи ɾỉ.
Hình như Quý Sâm đã nghiện làʍ t̠ìиɦ rồi, ngay khi bước vào nhà, anh đã đè cô vào cửa, làm thêm lần nữa.
Lỗ nhỏ hồng hào, mềm mại biến thành màu đỏ tươi do tần suất cày cấy, cảm giác nhớp nháp của dâʍ ŧᏂủy̠ hòa với tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ nơi hai người giao hợp nhỏ giọt xuống đất.
"Em chịu không được... Em thật sự chịu không được..."
Cho dù sau khi An Thư Yểu khám phá được bản tính thật của mình có nhu cầu và du͙© vọиɠ cao thì cô cũng không chịu nổi cường độ làʍ t̠ìиɦ cao như vậy.
Bây giờ cô cảm thấy mình giống như một con búp bê rách nát, bị Quý Sâm thử mọi tư thế, ngay cả sức kháng cự lại cũng không có.
"Anh vừa nhìn qua, không sao." Quý Sâm để lại một dấu hôn trên cổ cô, xoa tay lên eo cô, anh biết điểm nhạy cảm của An Thư Yểu nằm ở đâu.
"Ưʍ...anh...không phải con người..."
Nước mắt An Thư Yểu bị cᏂị©Ꮒ đến nước mắt lưng tròng, sắp chảy ra, điều này càng khiến Quý Sâm điên hơn.
Tất nhiên, ý điên này chỉ là muốn cᏂị©Ꮒ cô khóc gọi chồng, chứ không gây hại gì cho cơ thể.
Anh ôm An Thư Yểu vào lòng đi về phía phòng tắm, thấp giọng thì thầm bên tai cô: "Gọi anh là chồng, nếu em gọi anh là chồng, anh sẽ thả em ra."
An Thư Yểu mềm mại nằm trên người anh, đáng thương nói: "Chồng... ừm... thật sự không nổi nữa..."
Sau đó An Thư Yểu phát hiện dươиɠ ѵậŧ đút vào trong cơ thể mình càng thêm cứng rắn.
An Thư Yểu: "...."
"Quý Sâm!!!"
"Anh nói mà không giữ lời!!"
Tiếng hét của An Thư Yểu bị Quý Sâm chặn miệng, hai người lại tiếp tục vật lộn trong phòng tắm. .
Kết quả cuối cùng, An Thư Yểu được tắm rửa sạch sẽ, tóc cũng được sấy khô nhét vào trong chăn, sau đó cô kéo chăn qua đầu không thèm để ý đến anh.
An Thư Yểu tủi thân vô cùng, cô đã nói mình chịu không nổi nữa, nhưng anh nhất quyết không chịu.
Anh là tên lừa đảo không có chút điểm tốt nào trong lòng cô! Bây giờ tiểu huyệt vừa đau vừa nhức, cảm giác bị người đàn ông này cắm cho sưng lên rồi.
Lúc chân chạm đất, cô cảm thấy cả hai chân mình run lên như cái máy.
Quý Sâm thay quần áo, ngồi xổm bên giường kéo chăn xin tha thứ, "Anh sai rồi, lần sau anh nhất định nghe lời em."
"Ai còn có lần sau với anh chứ! !" Giọng nói tức giận của An Thư Yểu truyền đến từ dưới chăn.
Quý Sâm lúc này bắt đầu lo lắng, vội đưa tay kéo chăn ra.
“Không được, em tức giận có thể đánh anh, mắng anh cũng được, nhưng không có lần sau là không được.” Quý Sâm giống như một tên biếи ŧɦái, ép mình vào trong chăn.
An Thư Yểu bị quậy đến nóng nảy, tức giận vén chăn lên, đỏ hoe mắt nhìn anh: "Anh làm gì vậy! Đây là phòng của em đó!"
Quý Sâm vẫn giữ nguyên động tác chen một chân vào chăn, nhìn thấy, nước mắt cô giàn giụa, đôi mắt đỏ hoe, ngay lập tức lúng túng rụt chân lại.
“Khóc à?” Quý Sâm cái hay thì không nói toàn đi nói cái dở.
"Không có khóc!"
Làʍ t̠ìиɦ đến tiểu huyệt đau sưng lên rồi khóc, chuyện này có chút xấu hổ, An Thư Yểu tuyệt đối sẽ không thừa nhận đâu.
Quý Sâm đứng bên giường một hồi, nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của An Thư Yểu, cũng cảm thấy tối nay mình hơi quá trớn.
Giọng An Thư Yểu giờ đã khàn đi, do anh hăng sức quá nên mới làm cô thành ra như thế.
“Xin lỗi em, anh biết sai rồi.” Quý Sâm đáng thương nhìn An Thư Yểu, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện.
Người đàn ông chân dài cao lớn cúi đầu như vậy, làm An Thư Yểu ngay lập tức cảm thấy bản thân mình quá hung dữ, rõ ràng ban đầu cô muốn làm chuyện đó mạnh bạo hơn, nhưng bây giờ cô lại trách anh không biết kiềm chế, bản thân cô cũng hơi quá rồi.
"Em... Em chỉ cảm thấy ở dưới này không thoải mái..." An Thư Yêir thấy anh tự trách mình liền mềm lòng, khô khan giải thích: "Thật ra không phải lỗi của anh.
Hai mắt Quý Sâm ‘ tạch ’ liền sáng lên, "Vậy em không giận anh nữa phải không?"
An Thư Yểu né tránh ánh mắt của anh, nói: "Vốn dĩ cũng không phải chuyện để tức giận."
Chuyện này bù cho chuyện kia, tuy bây giờ tiểu huyệt cô đau nhức nhưng lúc làʍ t̠ìиɦ, Quý Sâm thực sự làm cô cảm thấy rất sướиɠ.
Giờ đổ lỗi cho Quý Sâm hoàn toàn là tính khí nhỏ nhen của cô ấy.
Rốt cuộc, cô là người đã dụ dỗ anh làm lần hai trong xe, thậm chí là ở cầu thang.
Quý Sâm chớp chớp mắt, hỏi vấn đề quan trọng nhất: "Vậy lần sau vẫn có thể đúng không em?"
An Thư Yểu đỏ mặt, lập tức kéo chăn che mặt, nhỏ giọng nói: "Lần sau chúng ta nói đi!"
Quý Sâm mím môi cười, biết mình có cơ hội.
“Khoan hãy ngủ, anh gọi đồ ăn mang đến, em còn chưa ăn mà.” Quý Sâm vỗ vỗ chăn của cô.
“Biết rồi!” An Thư Yểu đá chăn dưới chân, tự hỏi tại sao anh còn không chưa rời đi.
Im lặng một lúc, Quý Sâm lại nói: "Anh cũng có thuốc mỡ, sau bữa tối thoa cho em được chứ?"
An Thư Yểu lập tức nhấc chăn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vì buồn chán trong chăn mà đỏ bừng, hậm hực nhìn Quý Sâm hỏi: "Anh có nhớ lần trước thoa thuốc cho em, anh đã thoa bằng cách nào không?"
Quý Sâm chột dạ ngoảnh mặt đi.
Sao mà không nhớ được chứ, dùng dươиɠ ѵậŧ thoa cho cô mà.