An Thư Yểu không để móng tay dài, đối với Quý Sâm mà nói thật ra là cái thói quen đặc biệt tốt.
Bằng không tay cô chỉ cần hướng chính mình phía sau lưng cào hai nhát, không ngừng lại ở vệt đỏ đơn giản như vậy, sợ là có thể trực tiếp bị cô cào tới chảy máu.
Nhìn cô gái vùi mặt vào ngực mình, Quý Sâm ôm cô an ủi dỗ dành, “Người đều đi rồi, nhìn không tới em, đừng sợ.”
An Thư Yểu nơi nào là sợ hãi chứ!!
Cô là bất ngờ có được sung sướиɠ khi làʍ t̠ìиɦ nơi công cộng, kí©h thí©ɧ khuôn mặt đầy ửng đỏ, không dám để cho anh nhìn thấy mà thôi.
Quý Sâm thấy cô không ngẩng mặt lên, chỉ có thể cầm gậy thịt chậm rãi chen vào.
Tiểu huyệt sau cao trào rất mẫn cảm, bị nhẹ nhàng đâm hai cái liền có chút chịu không nổi, hô hấp của An Thư Yểu lập tức dồn dập, tiếng rêи ɾỉ từ trong miệng tràn ra.
"Anh... Cho em nghỉ một lát đi.
An Thư Yểu bị tiếng rêи ɾỉ của mình làm cho vừa xấu hổ vừa nóng nảy, đặc biệt là kí©h thí©ɧ suýt chút nữa bị phát hiện, làm cho cả người cô hiện tại đều hưng phấn, bên trong tiểu huyệt rõ ràng vừa mới cao trào, còn ngậm một côn ŧᏂịŧ lớn nhưng vẫn đói khát mυ"ŧ mát.
Cô cảm thấy nhất định là bởi vì nguyên nhân Quý Sâm vẫn luôn làm, để cho cô nghỉ ngơi một lát thì loại kɧoáı ©ảʍ dị thường này hẳn là có thể tỉnh táo lại.
Quý Sâm không biết suy nghĩ của cô, thiếu chút nữa cho là cô mất hứng.
Mặc dù rất khó để chịu đựng, anh vẫn rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi cơ thể của cô, sau đó hạ vách ngăn phía trước xuống lấy một vài tờ khăn giấy để lau sạch dâʍ ŧᏂủy̠ trên tiểu huyệt của cô một cách cẩn thận.
An Thư Yểu sửng sốt, hỏi: "Có chuyện gì vậy? Không làm sao?"
"Trở về lại làm, anh còn có thể nhịn." Quý Sâm cúi đầu hôn lên trán cô, nói, "Xin lỗi, anh không nghĩ đến em sẽ kháng cự như vậy."
An Thư Yểu chớp chớp mắt, lúc này mới hiểu được anh hiểu lầm cái gì.
Mắt thấy anh đứng thẳng người cúi đầu muốn kéo quần lên, An Thư Yểu dứt khoát cởϊ qυầи treo trên đùi mình ra, hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trực tiếp đè Quý Sâm lên ghế ngồi, hai chân cô di chuyển về phía anh, tiểu huyệt trực tiếp đặt lên côn ŧᏂịŧ cứng rắn của hắn.
Quý Sâm sửng sốt trong chớp mắt, "Em..."
Lời còn chưa dứt, An Thư Yểu đỡ bả vai anh, mông vểnh lên, một cổ động khí ngồi xuống! Ăn toàn bộ côn ŧᏂịŧ vào!
"A..."
"Ưʍ..."
An Thư Yểu ngửa đầu thét chói tai một tiếng, ngay cả Quý Sâm cũng phát ra một tiếng thở dốc.
Sự chủ động của An Thư Yểu khiến Quý Sâm trong nháy mắt mờ mịt, nhưng rất nhanh loại mờ mịt này đã bị du͙© vọиɠ của thân thể thúc đẩy biến mất.
Bởi vì là tư thế nữ trên nam dưới, hơn nữa không gian hàng ghế sau vốn không lớn lắm, Quý Sâm không tiện hành động.
Nhưng người phụ nữ trên người anh di chuyển mông giống như một động cơ điện, điên cuồng nuốt côn ŧᏂịŧ của anh, mỗi lần đều hung hăng thao vào hoa tâm của cô.
Không chỉ có An Thư Yểu thoải mái, Quý Sâm cũng thoải mái đến da đầu tê dại, nếu không phải cố ý chịu đựng, thiếu chút nữa đã bị cô hút đến đầu hàng.
"Ừm... À. Dươиɠ ѵậŧ... Thật lớn."
"Ha. Thật thoải mái. Ừm..."
"Ừ a... Anh...Anh sờ ngực em... Thật là ngứa... Muốn được sờ."
An Thư Yểu dường như giải phóng thiên tính, kéo tay Quý Sâm sờ vào vạt áo mình, tay cầm ngón tay anh nhào nặn tiểu anh đào cứng rắn trước ngực.
Tao lãng khiến Quý Sâm không nhịn được, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đột nhiên bắn ra.
An Thư Yểu bị nóng đến run rẩy, nhưng vẫn không quan tâm ngậm gậy thịt.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo vị trí hai người giao hợp ở lại, nhuộm dơ bẩn lên hết quần Quý Sâm, An Thư Yểu dục bất mãn ôm cổ Quý Sâm, ngửa đầu ngậm lấy cánh môi của anh, một bên hôn gặm cắn, một bên làm nũng, "Không... Không đủ... Em vẫn muốn..."