Cuối cùng, Quý Sâm thành công đưa An Thư Yểu ra ngoài an toàn.
Dương Chiếu không đi ra cùng, phải nói mặt hắn đúng là rất dày, trong nhà hàng làm ầm ĩ như vậy, còn có thể ngồi chỗ của mình vững như núi thái sơn chờ người phục vụ gói đống thịt hắn mua mang về.
Vì sao? Vì hắn không nỡ bỏ tiền bữa ăn này.
“Em biết là anh đi theo.” An Thư Yểu cúi đầu nhìn bàn tay mình bị Quý Sâm nắm, thử giãy giụa vài cái.
Quý Sâm liếc nhìn hành động của cô, dứt khoát đan năm ngón tay vào chặt hơn.
"Không phải em bảo mời anh ăn tối sao? Anh muốn ăn thịt nướng." Quý Sâm nắm chặt tay cô, không cho cô có cơ hội buông ra.
An Thư Yểu thử mấy lần cũng không rút tay lại, đành để mặc anh nắm.
“Không có nhà hàng BBQ nào trong trung tâm mua sắm.”
Các nhà hàng đồ nướng có rất nhiều khói, hầu hết đều mở ở bên ngoài, các cửa hàng trong trung tâm thương mại đều là nhà hàng đồ nướng bình thường.
“Vậy thì đến nhà hàng thịt nướng đi ở ngoài, để anh lái xe, em muốn đi đâu cũng được.” Quý Sâm nói.
Sau khi An Thư Yểu đi theo anh vào thang máy, mới chậm rãi chớp mắt hiểu ra.
“Anh đang trêu em đấy à?” Cô hỏi.
Quý Sâm cúi đầu nhìn cô cười: "Rõ vậy hả?"
An Thư Yểu tránh ánh mắt anh, nhìn ngoài cửa kính thang máy, thản nhiên nói: "Không phải, là em đoán."
Nhưng cửa kính lại phản chiếu lại hình ảnh cả gương mặt cô đều đang mỉm cười.
“Em không tức giận sao?” Quý Sâm hỏi.
"Mình đi gặp bạn trai mà bạn tình lại đến. Người bình thường tất nhiên sẽ tức giận."
An Thư Yểu nghĩ nghĩ, đúng thật là bản thân cô không cảm thấy tức giận.
Thay vì tức giận, nên nói rằng cô đã cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Quý Sâm đến.
Dường như chỉ cần anh đến, cô sẽ bình an vô sự cho dù Dương Chiếu có làm gì đi chăng nữa.
An Thư Yểu không biết mình lấy gì tin tưởng Quý Sâm, nhưng có một thứ mà cô có thể tin chắc.
Chính là một anh chàng nghèo đến nỗi không thể trả tiền thuê nhà.
An Thư Yểu im lặng nghĩ.
Thời điểm xuống thang máy, An Thư Yểu mới mở miệng nói: "Đừng lo lắng, em không tức giận."
Quý Sâm nhìn cô một cái.
An Thư Yểu nói tiếp: "Thật ra em mừng vì anh đã đến."
Một giây sau, một vòng tay ấm áp đột nhiên từ phía sau truyền đến.
"Hai người đang làm gì vậy?" Người trong thang máy khi không được ăn cơm chó nên đều nhìn bọn họ, An Thư Yểu xấu hổ đỏ bừng mặt.
Quý Sâm vùi vào cổ cô hít một hơi thật sâu, anh mừng vì cô vui, cũng có chút không vui vì cô xịt nước hoa.
“Em còn xịt nước hoa đi gặp cậu ta.” Lời Quý Sâm nói ra nồng mùi giấm chua.
An Thư Yểu giả vờ không nghe thấy, "Ai nói vì hắn, em chỉ ở với hắn ta có vài phút."
Quý Sâm nhướng mày, "Vậy em xịt vì anh phải không?"
An Thư Yểu tránh né trả lời: "Em không nói như vậy."
An Thư Yểu đi theo Quý Sâm một mạch đến bãi đậu xe.
Vào mùa đông, đêm dài ngày ngắn, lúc này bầu trời đã tối đen.
Xung quanh bãi đậu xe chỉ có vài ngọn đèn đường lờ mờ, thỉnh thoảng có ô tô lái đi hoặc đến đậu.
Vừa tới xe, An Thư Yểu định mở cửa ghế phụ lái thì Quý Sâm đã nắm lấy tay cô.
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, giống như đang che giấu cảm xúc nào đó, anh bảo: "Em ngồi ghế sau đi."
An Thư Yểu nắm tay nắm cửa dừng lại một chút, cười nửa miệng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, "Làm em."
Xe không khởi động cũng không có hệ thống sưởi, cho nên Quý Sâm không cởϊ áσ sơ mi của An Thư Yểu, mà chỉ nóng nảy đưa tay vào trong quần áo cô.
Gió lạnh bên ngoài thổi vào khiến An Thư Yểu lạnh cóng, cả người rùng mình.
"Anh gấp gáp quá... Ah"
An Thư Yểu còn chưa nói xong, Quý Sâm đã cúi đầu hôn cô.
Người đàn ông ngập ngừng thè lưỡi cạy môi cô ra, An Thư Yểu hợp tác mở miệng.
Ngoài làʍ t̠ìиɦ ra, hôn luôn là việc làm thân mật nhất, An Thư Yểu vòng tay ôm cổ Quý Sâm, ngẩng đầu lên suýt chút nữa thì thở không ra hơi.
Thẳng đến nước mắt sắp chảy ra, Quý Sâm mới buông tha cho cô.
Sau đó, Quý Sâm xốc lên vạt áo chui vào áo cô rồi đưa lưỡi liếʍ từ phần bụng dưới cô đến tận ngực.
An Thư Yểu bị liếʍ ngứa ngáy, cười mắng: "Anh là chó hả?"
Quý Sâm dừng lại, giọng nói trầm vang lên từ dưới lớp áo.
"Gâu."