Động tĩnh của bàn hai người quá lớn, điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Dựa theo tính khí của Dương Chiếu trước đây, hắn nhất định không muốn mất bình tĩnh trước mặt mọi người.
Nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, đời tư bại lộ, hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái xấu hổ cùng tức giận, căn bản không có thời gian quan tâm ánh mắt người chung quanh.
Thậm chí có một bà vốn định ăn đồ nướng xong sẽ trò chuyện một chút rồi mới đi, nhưng bây giờ nhìn thấy bầu không khí ở đây, bọn họ liền đứng dậy rời đi.
Quý Sâm đang cúi đầu ngồi ở cửa cửa hàng nghịch điện thoại, những người rời khỏi cửa hàng vừa vặn đang bàn tán xôn xao về bàn của An Thư Yểu.
"Người đàn ông đó nhìn dữ dằn quá trời."
"Đúng vậy, còn nói đời này không muốn chia tay, bị hoang tưởng à."
"Nhìn dáng vẻ kia như bạo lực gia đình vậy."
"Ha ha ha ha, cậu nói quá rồi."
"Tớ nói thật mà..."
........
Tiếng nói chuyện dần biến mất, Quý Sâm ngước mắt nhìn những người này biến mất khỏi tầm mắt, sau đó đứng dậy cùng đôi chân dài đi vào nhà hàng.
"Xin chào, hoan nghênh đến với nhà hàng chúng tôi, ngài đi mấy người ạ?" Nhân viên ngay lập tức cười tươi chào đón.
“Tôi tìm người.” Giọng Quý Sâm qua khẩu trang có chút buồn bã bị, nhưng lại tình cờ tăng cường từ tính giống như loa siêu trầm.
Nhân viên ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu, lập tức cười lùi lại một bước, "Được, bàn số mấy, tôi dẫn ngài tới đó."
Quý Sâm nhìn quanh nhà hàng, rất nhanh đã nhìn thấy bóng người anh muốn tìm ở cửa sổ trong cùng của dãy hành lang.
Dương Chiếu và An Thư Yểu dường như đang tranh cãi gay gắt, xung quanh có rất nhiều người không chuyên chú ăn mà thường xuyên quay đầu lại để xem náo nhiệt ở bàn này.
"Không, tôi tìm thấy rồi." Quý Sâm lịch sự từ chối yêu cầu dẫn đường của nhân viên phục vụ, nhấc chân0 đi về phía An Thư Yểu.
Có người từ xa chú ý đến sự tồn tại của anh, bởi vì chiều cao và khí chất của anh quá dễ thấy.
Hành lang dài trong nhà hàng cho mọi người đi lại cho anh cảm giác rằng mình đang sải bước trên sàn catwalk, rất khó để làm mọi người không chú ý đến anh.
An Thư Yểu cũng liếc mắt nhìn thấy anh, trong lúc sửng sốt một chút thì đồng thời cũng có chút chờ mong.
Cô không định tức giận, nhưng vừa rồi cô vẫn luôn muốn giấu anh, đỡ phải cho anh dính vết nhơ, giờ anh đến là tốt rồi, cô vội vàng muốn chạy tới cửa, chờ Dương Chiếu nổi điên với Quý Sâm.
“Tôi đang nói chuyện với cô, thế mà cô lại đang nhìn ai vậy hả!” Dương Chiếu thấy cô nhìn sang một bên mất tập trung, tức giận đứng lên muốn nắm lấy cằm cô.
An Thư Yểu không né tránh, bởi vì đã có một bàn tai khác đột nhiên vươn ra nắm lấy cổ tay Dương Chiếu, ngữ khí lạnh lùng cùng lúc truyền đến: "Tay chân không sạch sẽ mà muốn động vào ai?"
Dương Chiếu sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh liền hiểu ra: "Được lắm, còn dám đưa tên tình nhân tới đây..."
Quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp ánh mắt Quý Sâm đang đội mũ đeo khẩu trang, chỉ chừa lại hai mắt.
Dương Chiếu: ...
"Sao cậu ở đây?"
Đừng trách hắn hỏi câu hỏi ngu xuẩn như vậy, bởi vì hắn không ngờ được việc Quý Sâm và An Thư Yểu lại ở cùng nhau.
"Tình cờ đi quanh đây, nghe nói chỗ này có náo nhiệt, liền tới xem một chút, không nghĩ tới là người quen." Quý Sâm hơi nhướng mày, cười hỏi: "Sao vậy, lại đổi bạn gái à?"
Những người xung đang xem lập tức trở nên phấn khích.
Mọi người thầm nghĩ vụ này hay ho rồi đây, thịt nướng trong miệng cũng không thơm bằng vụ việc đang xảy ra!
Dương Chiếu nghe Quý Sâm nói như vậy, sắc mặt cứng đờ, có điểm không hiểu, cậu ta nhất định biết An Thư Yểu!
"Hay lắm, thì ra hai người đã ở bên nhau." Dương Chiếu run rẩy chỉ thẳng vào cặp đôi trước mặt, sau đó hỏi An Thư Yểu, "Cô chia tay với tôi là vì cậu ta đúng không? Tại sao cô biết cậu ta? Ngay cả bạn tôi mà cô cũng không buông tha, đúng là không biết xấu hổ!"
"Này, đợi một chút." Quý Sâm đốt ngột ngắt lời, kinh ngạc nhìn hắn, "Cậu nói hơi sai rồi đó, cô gái này là bạn gái cậu? Nhưng cũng không phải, lúc tôi ở cùng cậu, những cô gái mà cậu dẫn về không hề giống nhau, nói đúng ra là còn không có cô ấy."
Đám đông xung quanh lập tức xì xầm lên một tiếng " trời đất ơi ", thậm chí có người còn bí mật dùng điện thoại quay video.
"Quay cái gì mà quay? Có tin tôi sẽ kiện anh xâm phạm quyền riêng tư không hả!" Dương Chiếu vừa thấy người cầm điện thoại liền gân cổ lên mắng chửi.
An Thư Yểu cảm thấy khuôn mặt hiện tại của tên khốn này trông thực sự xấu xa, không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.
Cô nhấp một ngụm nước chanh rồi đứng dậy, nhếch môi cười nói: “Nếu anh ấy ở đây, tôi sẽ không giấu diếm gì nữa, vào ngày lễ tình nhân tôi có đến nhà anh tìm anh, nhưng anh không có ở nhà, là do anh ấy mở cửa cho tôi." .
"Tôi nhìn thấy bαo ©αo sυ vương vãi khắp phòng anh."
"Đương nhiên, anh cũng có thể nói bαo ©αo sυ là người khác sử dụng, phòng cũng là người khác sử dụng, nhưng đêm đó tôi không có rời đi, tôi đã ở lại đó, trong phòng anh ấy."
"Chính tai tôi nghe được anh dẫn gái về nhà, còn ở trong phòng khách làʍ t̠ìиɦ, âm thanh lớn đến lầu trên lầu dưới đều có thể nghe được, huống chi là tôi."
"Tôi đã muốn giữ thể diện cho anh, nên mới không làm ầm mọi chuyện lên, hiện tại xem ra anh thích xấu mặt, đã vậy thì tôi nhất định phải nói cho rõ ràng."
"Bây giờ tôi nó cho anh biết, là tôi tự mình nói chia tay với anh, anh có đồng ý hay không thì kệ anh, tôi không có hứng thú hẹn hò với tên dưa chuột thối."
"Còn nữa! Nếu anh dám quấy rầy tôi hoặc làm phiền anh ấy một lần nữa, tôi không ngại công khai hết tất cả ảnh và video trong điện thoại của mình!"
An Thư Yểu đột nhiên nổi điên làm Dương Chiếu sững sờ, không thể thốt ra lời nào.
Về phần Quý Sâm, khi nghe được câu cuối của cô đang bảo vệ, đôi môi dưới lớp khẩu trang khẽ nhếch lên, cười nghẹ ra tiếng.